Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 54



Đau đớn kịch liệt bao trùm toàn bộ tư duy của y, Chung Yến xưa nay chưa từng biết đau đớn cũng có thể mạnh tới trình độ như vậy. Suy nghĩ của y hoàn toàn đình chỉ, chỉ nghe được tiếng người đàn ông như tiếng dã thú bị thương mà gầm lên đầy giận dữ. Tiếng ầm ĩ của lưỡi dao đâm vào cơ thể người vang lên, truyền vào lỗ tai nhưng không cách nào truyền tới não bộ.

Ánh đèn chùm loang loáng. Ngay bên trên y, mấy giây sau, cũng có thể là mấy năm, lúc thời gian cũng đã mất đi ý nghĩ, có người quỳ xuống bên cạnh y, gương mặt lo lắng chắn mất ánh sáng.

“Tiểu Yến!” Adrian nâng đầu Chung Yến lên, đôi mắt xinh đẹp của y mở to nhưng nhìn kỹ đã mất vẻ linh động, “Tiểu Yến, đừng… Đừng, xin cậu…”

Cả đời này Adrian chưa từng sợ hãi như vậy, cũng chưa từng giết kẻ nào nhanh đến thế. Lanz ngã rạp ngay cạnh họ, đã không còn thốt nổi âm thanh gì. Thậm chí Adrian cũng không định đâm thêm mấy dao trút giận, chỉ sợ chậm trễ Chung Yến.

Adrian ôm lấy mặt Chung Yến muốn lau vết máu trên đó đi, nhưng chính tay hắn cũng dính máu, máu càng lau càng nhiều. Chung Yến cố mở mắt nhìn, tay áo sũng máu của y túm lấy áo Adrian, mở miệng nói: “Đau… Adrian, tôi đau quá…”

“Tôi biết, tôi biết, tôi lập tức tìm người cứu cậu. Đừng sợ, sẽ không đau nữa.” Adrian gấp rút an ủi Chung Yến, đồng thời cũng tự an ủi bản thân. Hắn lập tức chuẩn bị cầm máu đơn giản trước, nhìn kỹ vết thương trên bụng Chung Yến mới phát hiện nơi đó cực nhiều vết thương sâu hoắm, đã trở thành một vùng máu me lẫn lộn. Các phương pháp cấp cứu cầm máu trên chiến trường căn bản không dùng được.

Tình huống này nếu xảy ra trên chiến trường, sẽ trực tiếp từ bỏ.

Nhưng mà trận chiến đã kết thúc rồi. Chỉ cần cứu chữa kịp thời, kỹ thuật y học bây giờ phát triển như vậy, chỉ cần còn một hơi thở, còn nửa người cũng có thể cứu được, không thể nào không thể cứu sống!

Adrian cắn răng, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài gửi tín hiệu cầu viện, nhưng âm thanh yếu ớt của Chung Yến cản hắn lại: “Đừng đi… Đừng cứu, tôi hình như, sắp không trụ được. Nghe tôi nói…”

“Đừng nói gì cả, tôi đi tìm người rồi sẽ trở lại!”

“Không được, không còn thời gian nữa, nghe tôi…” Nói xong mấy câu này, tinh thần Chung Yến hình như đã tỉnh táo hơn. Y khó khăn chịu đựng đau đớn thở hổn hển, “Mật mã thiết bị đầu cuối của tôi, vẫn giống mười năm trước. Bên trong có, toàn quyền khống chế Tiêu bản, còn có tất cả, tình báo quan trọng. Pearson, từ lâu, khi cậu tới Navi hai năm, ông ta đã nói, cậu là nhà, cách mạng trời sinh, tất thành họa lớn, nhất định phải trừ… Tôi, những năm này, thông qua tiêu bản, đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần…”

Lúc y lên tiếng kéo theo cơn đau đớn kịch liệt, nói mấy chữ lại phải dừng lại một lần. Adrian nghe đến đó mới hiểu rằng những cảnh cáo kia không phải do Vahl gửi cho hắn, mà vẫn luôn là Chung Yến!

“Vậy nên, cậu đoạn tuyệt với Pearson là vì…” Giọng hắn run rẩy nói.

“Bản thân Pearson, chỉ sợ cũng không biết, tôi vì sao, lại khăng khăng muốn lui…” Chung Yến suy yếu muốn nở nụ cười, nhưng ngay cả sức để nâng khóe miệng lên y cũng không còn. “Năm đó rời khỏi ông ta, tôi mở, cửa hàng tiêu bản đầu tiên. Đấy không phải tôi, định dùng làm phương tiện, cho vị trí kia… Đấy là tôi, chuẩn bị đường lui, cho cậu. Cậu phải… lập tức gọi cho họ, kiểm tra tình huống từng quân đội, thăm dò, mới có thể đánh…”

“Tôi nhớ rồi, cậu đừng nói nữa. Cậu yên tâm, chúng tôi không phải định phát động chiến tranh, chỉ dự định dùng vũ lực để uy hiếp xung đột thôi… Hôm đó tôi vì dọa cậu nên mới cố ý nói đảo chính, xin lỗi cậu…” Adrian vội vàng giải thích, ánh mắt Chung Yến nhìn hắn tựa như an tâm hơn nhiều. Sau đó hàng mi y chậm rãi khép lại, Adrian lo sợ ôm mặt hắn, “Tiểu Yến, đừng ngủ, đừng ngủ, tôi chỉ rời đi vài giây thôi, được không? Tôi sẽ trở về ngay, cậu phải chờ tôi, nhé?”

Tay Chung Yến nắm thật chặt lấy áo hắn, tỏ ý cự tuyệt. Đang lúc Adrian định nhẫn tâm lấy tay y ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.

Có tiếng động cơ chiến hạm ầm ầm nhanh chóng đến gần, tiếp đó dừng lại bên ngoài, Fayn dẫn theo một đội tinh anh võ trang đầy đủ phá cửa xông vào. Anh ta mới chỉ kịp xác nhận giữa núi thây biển máu chỉ còn duy nhất một người đang ngồi quỳ trên đất là Adrian còn sống, chỉ nghe thấy Adrian gọi anh ta: “Úy Lam đâu! Quân y, nhanh lên! Nhanh lên! Y đã sắp không chịu được!”

Fayn chưa từng thấy Adrian thất thố như vậy lần nào, anh ta không để ý tới việc xác nhận tình huống, đẩy một binh sĩ gần nhất nói: “Nhanh gọi đội quân y và xe cấp cứu đến! Có tình huống khẩn cấp, nhắn Úy Lam nhất định phải đích thân đến!”

Binh sĩ nhận lệnh, lập tức quay người chạy ra ngoài.

Fayn đến gần hai bước, bấy giờ mới nhận ra người mặt mũi toàn là máu nằm dưới đất là Chung Yến, không khỏi sợ hãi, lập tức xoay người ra lệnh lần nữa: “Tản hết ra! Tất cả đều ra ngoài!”

Anh ta nhìn vết thương ghê rợn trên người Chung Yến bại lộ trong không khí, sợ đoàn binh đi đường dài sẽ khiến bụi và không khí bị trộn lẫn làm nhiễm trùng vết thương. Bản thân anh ta thì lại gần hơn, bắn nổ đầu những thi thể xung quanh Adrian và Chung Yến để chắc chắn chúng không tạo ra uy hiếp.

“Vệ binh của tôi, Fayn, cậu ta bị thương, còn hít vào thuốc gây ảo ảnh cực mảnh, cậu mang cậu ta ra ngoài trước đi.” Adrian chỉ về hướng vệ binh của mình, nói.

Fayn vội theo hướng hắn chỉ tìm được vệ binh đang hôn mê, chuyển cậu ta ra ngoài cửa nơi có không khí thông thuận.

Adrian cúi thấp người, dịu dàng mà mạnh mẽ nói: “Tiểu Yến, cậu có nghe không? Bác sĩ sắp tới rồi, không được ngủ! Trả lời tôi đi, Tiểu Yến…”

“Chiếc nhẫn… trông thế nào…” Chung Yến lẩm bẩm hỏi.

“Nhẫn chưa ném đi! Vẫn để trong nhà, cậu về nhà là có thể thấy!” Adrian vội vàng nói, “Nó màu bạc, là loại rất rẻ, khi ấy tôi không có tiền. Đợi về nhà tôi tìm tặng cho cậu nhé, được không? Cậu còn phải về nhà với tôi, đừng ngủ, chịu đựng chút nữa thôi.”

Tiếng thở d0c của Chung Yến dần một yếu ớt, giọng mơ hồ nghe không rõ, may mà trong lớp trinh sát Adrian từng học ngôn ngữ môi, “Cậu có phải, lại thích tôi rồi không? Tôi sắp đi rồi, Adrian, cậu lừa tôi một lần đi…”

“Tôi vẫn luôn thích cậu! Thật mà! Chưa từng ngừng thích! Phải rồi, không phải cậu nói muốn bắt đầu lại từ đầu sao? Chỉ cần cậu còn sống, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu… Không phải, bây giờ bắt đầu lại từ đầu luôn, có được không? Kết hôn với tôi đi, Chung Yến, cậu đồng ý chứ?”

“Cảm ơn cậu.” Đôi mắt ảm đạm của Chung Yến lóe lên chút ý cười, đôi môi y mệt mỏi nâng lên, chỉ là biên độ quá nhỏ, Adrian suýt thì đọc không ra, “Cậu thật tốt…”

Nháy mắt khi đọc được câu này, lòng Adrian như bị trăm mũi tên đâm vào. Bấy lâu nay hắn nhiều lần nói với Chung Yến rằng mình hận y cỡ nào, đến mức giờ đây Chung Yến đã không còn tin tưởng lời hắn nói là thật lòng nữa, khăng khăng cho rằng đây là lời quan tâm trước lúc lâm chung.

“Không lừa cậu!” Nước mắt nóng hỏi của Adrian rơi trên mặt Chung Yến, nhưng y đã không cảm nhận được nhiệt độ nữa, “Không lừa cậu mà, Tiểu Yến, tôi yêu cậu, là thật… Không, đừng ngủ, đừng làm vậy với tôi, xin cậu…”

Nước mắt làm đường nhìn của hắn nhòa đi. Lúc này, một giọng nói thanh lãnh cất lên: “Tránh ra.”

Một đôi tay mạnh mẽ kéo hắn ra, lực đạo không cho phép cự tuyệt lôi hắn rời khỏi Chung Yến. Adrian vội lau sạch nước mắt, nhận ra bóng lưng mặc áo trắng trước mặt là Uý Lam, mà người đang không chế hắn là Fayn.

“Buông ra.” Adrian thấp giọng nói.

Fayn thấy hắn đã khôi phục lý trí, cũng thuận theo mà buông bỏ kiềm chế

Adrian hỏi: “Có thể cứu không?”

“Có thể cứu.” Úy Lam nhanh chóng xử lý vết thương, không quay đầu lại, nói.

Ai cũng có thể nói dối để an ủi hắn, nhưng Uý Lam sẽ không làm vậy. Tảng đá đè nặng trong lòng Adrian xem như thả xuống, chỉ là chưa kịp thả lỏng đã nghe Uý Lam nói: “Anh ta cần truyền bổ sung một lượng máu lớn thì tôi mới có thể bắt đầu phẫu thuật. Chỉ huy, anh ta thuộc nhóm máu gì?”

Adrian vừa muốn mở miệng, lại bỗng nhiên nghẹn lại như có người bóp chặt cổ.

Một bác sĩ khác tiếp nhận công việc của Uý Lam, lúc này Uý Lam mới rảnh nói với Adrian: “Anh không biết sao? Tiểu Lục, mang thiết bị xác định máu đến…”

“Nhóm B…” Adrian khó khăn nói, “Nhóm B, loại biến dị.”

Bác sĩ đang nhanh nhẹn làm sạch vết thương cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “Nhóm máu biến dị?! Thế thì… Trong kho máu di động chúng ta mang tới không có rồi.”

Tới Uý Lam cũng phải chau mày, nhưng cậu ta cũng không chần chờ, lập tức ra lệnh: “Vậy tạm thời truyền máu nhân tạo đi. Tiếp đó, chỉ huy, anh…”

Adrian lập tức tiếp lời: “Giờ tôi sẽ liên hệ với các kho máu lân cận, máu nhân tạo có thể chống đỡ trong bao lâu?”

“Nhiều nhất một tiếng, nếu kho máu không thể cung cấp sẽ không kịp.”

Các bác sĩ khác nâng Chung Yến đặt lên cáng cứu thương, các thi thể khác cũng bị chuyển ra ngoài. Xe của quân chi viện đã chờ ngoài cửa, họ muốn chuyển Chung Yến vào phòng vô khuẩn di động bên trong xe để tiếp tục cấp cứu.

Trước khi lên xe, Uý Lam dặn Adrian: “Hai giờ là cực hạn. Theo đúng quy trình, máu nhân tạo chỉ có thể truyền vào cơ thể từ mười đến hai mươi phút, quá nửa giờ tôi sẽ buộc phải rút kim truyền. Trong trạng thái thiếu máu, anh ta sẽ chống đỡ được nhiều nhất là một tiếng. Trong một tiếng sau đó, ít nhất phải nhận được lượng máu đầu tiên. Tiếp đến sau đó cũng còn cần rất nhiều máu, nên liên hệ đồng thời với các kho máu ở gần lẫn xa.”

Vành môi Adrian căng thẳng, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Fayn và hai sĩ quan bên cạnh đang phân công khẩn cấp liên hệ với kho máu gần đây, chỉ là cúp máy xong, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề.

“Không có sao?” Adrian hỏi.

“Tổng bệnh viện của quân đội chúng ta có bốn trăm ml, trong một giờ… Tôi sẽ dùng chiến hạm cỡ nhỏ có tốc độ nhanh nhất chuyển tới, hẳn sẽ đến kịp.” Fayn nói, “Nhóm máu biến dị quá hiếm hoi, nơi này lại hẻo lánh, trong kho máu ở các tinh khu lân cận chỉ có một kho máu lớn ở một tinh khu cách xa nơi này có một ít, chuyển tới phải mất hơn hai giờ. Xa hơn thì… tinh khu Glory có, nhưng cách nơi này đến bốn giờ…”

Adrian nắm chặt quyền, trầm giọng nói: “Trước hết để các kho máu đều đưa tới. Lập tức thông báo tổng bộ dò xét hồ sơ, người có nhóm B biến dị trong tổng bộ, nếu có, đều lập tức đi thương lượng.”

Fayn lập tức gật đầu. Lúc này, họ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. Fayn nói: “Là đám truyền thông kia. Đã ngăn ở bên ngoài trang viên, sẽ không vào được, cậu yên tâm.”

“Chờ một chút.” Adrian nói, “Bên ngoài có truyền thông?”

“Đúng, lúc tôi tới quá gấp nên không che giấu hành tung, bị bọn họ theo tới… Ấy, cậu đi đâu?”

Adrian nhanh chân ra khỏi cửa trang viên. Cổng lớn đã bị vây chật như nêm, người của quân đội Navi trông thấy hắn đều tự động tách ra một con đường. Trong tròng mắt màu bạc của Adrian mang theo tia bão táp, cả người đẫm máu như Tu La ác sát từ địa ngục đi ra. Các phóng viên nhất thời bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong nháy mắt đã lặng như tờ.

“Đây đều là camera trực tiếp sao?” Adrian đảo mắt qua hơn mười chiếc camera đang lơ lửng trên cao, hỏi.

“Gần như là vậy, thưa ngài.” Có mấy phóng viên cẩn thận đáp.

“Vậy thì tốt. Giờ tôi xin tuyên bố treo thưởng với toàn Liên Bang. Vị trí của tôi là…” Adrian rành mạch báo tọa độ với những camera trực tiếp kia, hình ảnh này được truyền rõ ràng lên cộng đồng ảo trên khắp xó xỉnh của Liên Bang. Vị vua không ngai thần bí của tinh khu Navi đẫm máu lộ diện, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã khiến số lượt xem lên cao điểm, hơn nữa còn không ngừng tiếp tục tăng lên.

“Trong vòng bốn tiếng, nếu người nào có nhóm máu B biến dị có thể tới đây, tôi sẽ trả một trăm vạn tệ Liên Bang cho một ml. Giải thưởng sẽ có hiệu lực từ bây giờ, qua mỗi giờ tiền thưởng sẽ giảm đi một nửa. Tôi lấy danh dự của bản thân để bảo đảm, người có nhóm máu B biến dị đến đây đều sẽ an toàn khỏe mạnh rời đi.”

Đám đông xôn xao, tất cả phóng viên cũng điên cuồng. Một nam phóng viên hô to xác nhận: “Ngài Yate, vừa rồi ngài nói là mỗi ml một trăm vạn đúng không?”

“Đúng vậy.” Adrian lặp lại lần nữa, “Mỗi một ml máu, tôi trả một trăm vạn. Mười ml một ngàn vạn, một trăm ml, một trăm triệu.”

- Hết chương 54-