Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 74



“Gián điệp của chúng ta trong quân đội Glory đã mạo hiểm gửi về.” Chung Yến nói nhanh với thiết bị đầu cuối, “Ảnh tôi đã gửi qua, đang…”

“Tôi thấy rồi.” Adrian bước như bay trên hành lang tổng bộ, hắn không cúp máy truyền tin mà trực tiếp đẩy cửa phòng họp ra, tiếp tục hỏi: “Vấn đề lúc này là chỉ có quân đội Glory nhận được thông báo, hay là tất cả các quân đội đều nhận được?”

Một bàn các sĩ quan trong phòng họp đều ngừng trò chuyện, bọn họ nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ Adrian nhưng cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lúc này thấy Adrian đang cùng ai khác nói chuyện, đều tập trung lại nghe.

Chung Yến sứt đầu mẻ trán nói: “Không rõ nữa, em đã khẩn cấp báo cho những người trong mạng lưới đi thăm dò, nhưng số lượng gián điệp rất ít… Người ở tinh khu Glory cũng không nắm giữ vị trí trọng yếu, hai trường phổ thông tham gia hoạt động biểu tình ở Glory lại xếp hạng khá thấp, không dễ lấy tin. Nhưng theo lý mà nói, có lẽ tất cả các quân đội đều nhận được lệnh.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, tôi phải họp đã, em thu dọn hành lý cho xong đi —— sau đó giúp tôi lấy cả vali đi đường khẩn cấp của tôi ra, nó để ở tầng dưới cùng của tủ quần áo. Nhớ kiểm tra cửa sổ trong nhà một lượt nữa, kẻo sau đó không có thời gian làm.”

Chung Yến không hỏi gì thêm. Nếu như nói Thủ đô tinh quyết định dùng vũ lực để trấn áp toàn diện hoạt động biểu tình, vậy Adrian tuyệt không có khả năng ngồi yên không đoái hoài, trong tình hình này y cũng sẽ không khuyên Adrian đừng xuất binh. Ban đầu Adrian còn nói tan tầm hôm nay không thể cùng Chung Yến ăn cơm nữa, còn lấy sẵn một chiếc phi thuyền ra định tiễn y. Hiện tại xem ra, có thể chút nữa về nhà hắn sẽ đón Chung Yến đi cùng luôn.

“Được, anh giữ liên lạc nhé.” Chung Yến dứt khoát nói rồi cúp máy.

Các sĩ quan vốn tưởng rằng Adrian nói chuyện với người cung cấp tình báo nào đó, đến cuối lại nghe thấy hắn dặn người ta kiểm tra cửa sổ, cả đám ngơ người nhìn nhau, giờ mới nhận ra người kia thế mà lại là Chung Yến.

Adrian thuật lại tin mật báo mới nhận được để các sĩ quan cấp cao nắm rõ, đám người không ai không khiếp sợ.

“Thủ đô tinh đã quyết định cứng rắn rồi sao?” Một sĩ quan hỏi, “Không đúng, Nghị viện Thủ đô tinh thực ra không có quân quyền, chỉ có Điệp mới có quyền điều động quân đội. Xem ra nó đúng là đã điên rồi.”

Một sĩ quan tỉnh táo khác khách quan nói: “Cũng chưa chắc hiệu quả đã không tốt. Đã mấy trăm năm rồi, đối với dân chúng bình thường mà nói, ngoài việc xuất quân trợ giúp lúc thiên tai, ý nghĩa còn lại duy nhất của quân đội cũng chỉ còn dùng để đề phòng nền văn minh khác trong vũ trụ mà chúng ta còn chẳng biết có tồn tại hay không. Mọi người đã quên rằng những vũ khí đó còn có thể dùng để đối phó chính đồng bào mình. Việc dùng vũ lực trấn áp sẽ là một uy hiếp lớn đối với thế hệ dân chúng bình thường, sẽ rất nhiều người vì thế mà ‘xếp cờ im trống’.

“Ai nói Nghị viện không xen vào quân đội? Tổng chỉ huy của các quân đội hàng năm đều phải tới trình diện Điệp một lần —— chẳng qua chỉ huy của chúng ta không đi mà thôi —— các Thượng nghị sĩ còn ngày ngày làm việc trong cùng toà nhà với Điệp kia kìa, chưa biết chừng là chủ ý của ai trong đó. Dù sao trí tuệ nhân tạo này đã không khác gì con người nữa rồi, không phải sao? Không biết đây là tiến hoá hay thoái hoá nữa.”

“Đã vậy chúng ta có nên tập trung quân đội tiến về phía tinh khu Glory hay không?”

“Không kịp nữa, một khi chúng ta xuất một lượng lớn quân, cả thế giới đều sẽ hay. Quân đội Glory một khi nhận được tin, chỉ mất đến nửa giờ đã có thể tới được trường học trong mục tiêu, còn bên ta ít cũng phải bốn giờ.”

“Còn chưa biết mệnh lệnh lần này có phải nhắm vào tất cả các trường có tham gia liên minh hay không, nếu như quân đội các nơi đều nhận được lệnh, chúng ta cũng đâu thể chia binh đi khắp Liên Bang được?”

“Bất kể có phải hay không.” Adrian nói, “Bọn họ gần hơn chúng ta, nếu không chiếm được tiên cơ, phải thì cứng rắn đoạt đi. Hiện giờ lập tức truyền lệnh, tập trung quân đoàn một tới quân đoàn ba, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”

Ngồi dưới có ba sĩ quan nghiêm nghị đứng dậy đáp: “Rõ.”

Đúng lúc này, sĩ quan phụ trách mảng tình báo vẫn luôn nóng lòng xác nhận tin tức các nơi bỗng nói: “Chỉ huy! Vị kia gửi tin tới, đã xác nhận được quân đội thứ hai và thứ ba cùng nhận được mệnh lệnh giống vậy. Trên cơ bản có thể xác định được Điệp đã phát lệnh tới quân đội tất cả các nơi. Vị kia còn nói…”

Adrian cau mày nói: “Cái gì mà vị kia? Người ta không có tên à?”

Sĩ quan phụ trách tình báo suốt hai năm giời vẫn báo cáo như thế, hiện giờ cái tên kia đã được giải cấm, nhất thời vẫn chưa quen được, bèn lau mồ hôi nói: “Thật xin lỗi, là ngài Chung, ngày Chung còn nói, nhánh quân ở Thủ đô tinh đã tập hợp rồi, nguồn tin tức rất đáng tin cậy.”

Adrian sững sờ, một sĩ quan tính tình gấp gáp kêu lên trước: “Thủ đô tinh tập hợp quân đội làm gì? Mấy tinh khu xung quanh Thủ đô tinh đâu có trường học nào tham gia biểu tình đâu?”

“Học viện tinh không thuộc về bất cứ tinh khu nào, nó là tinh cầu trực thuộc trung ương.” Adrian như tự nhủ nói, “Học viện Tối cao là bên dẫn đầu, họ định giết gà dọa khỉ.”

Cửa phòng bị gấp gáp gõ ba cái, dưới trạng thái chuẩn bị chiến đấu, lính liên lạc có thể không cần thông báo mà gặp trực tiếp chủ soái luôn. Một lính liên lạc đẩy cửa mà vào, cúi chào nói: “Thưa chỉ huy, quân đoàn một tới quân đoàn ba toàn bộ đã tập hợp xong!”

Adrian đứng dậy ra lệnh: “Nghe lệnh, toàn quân nhổ trại tới biên giới chờ lệnh. Mục tiêu là Học viện Tối cao Liên Bang.”

Khi tiếng rền của phi thuyền đến gần, Chung Yến đã thu thập xong toàn bộ hành lý, đợi bên trong từ sớm.

Phi thuyền còn chưa đáp xuống hẳn, Adrian và một vệ binh theo sau đã nhảy xuống từ trên không. Nhận mấy vali của Chung Yến xong, cuối cùng hắn cầm đến vali đồ khẩn cấp của mình, thấy nặng hơn ấn tượng một chút, không khỏi nhìn lại. Chung Yến nhận ra hắn nghi hoặc, vừa ngượng ngùng nhìn thoáng qua vệ binh bên cạnh vừa nhỏ giọng giải thích: “Em thêm cho anh mấy bộ đồ. Bên trong có mỗi một cái áo khoác mỏng, em sợ anh lạnh.”

Y sợ đơn binh mạnh nhất, có thể tác chiến trong hoàn cảnh ác liệt nhất – Adrian Yate bị lạnh? Vệ binh nghe thế tí thì ngã lăn quay, câu ta kinh dị nhìn sang, đối diện với ánh nhìn cảnh cáo sắc lẻm của Adrian lại lập tức dời đường nhìn, cúi đầu tỏ vẻ an phận, coi mình như một cậu phu bốc vác mắt mù tai điếc.

“Cảm ơn em, em yêu, đây thật ra là vali xếp cho mùa hè.” Adrian nói. Mấy người họ mang hành lý lên phi thuyền, bồn ăn của Thỏ bự đã đổ đầy, thỏ nhỏ thì nhờ chủ nhà hàng beefsteak trông. Cuối cùng Chung Yến còn cẩn thận mở thiết bị đầu cuối lên kiểm tra các cửa trong nhà đã đóng hết chưa, xong xuôi mới leo lên phi thuyền rời đi.

Chuyện bất ngờ xảy ra, hai người thậm chí còn chẳng có thời giờ buồn nỗi sầu ly biệt. Chung Yến vừa ngồi xuống đã mở miệng hỏi kế hoạch tiếp theo, bởi vì y muốn trở về Thủ đô tinh, còn Adrian chuẩn bị dẫn quân tới thẳng Học viện Tối cao, hai người họ không cùng đường.

“Em cứ đi theo hạm đội bọn tôi đi, ra khỏi tinh khu Labor sẽ có một phi thuyền khác đưa em về Thủ đô tinh.” Adrian nói, “Tôi đã chọn ra sáu người đi cùng em, họ sẽ trở thành vệ sĩ tạm thời cho em.”

Chung Yến nói: “Như vậy sẽ không gây chú ý chứ?”

“Gây chú ý thì gây chú ý, an toàn vẫn quan trọng nhất.” Adrian nói, “Đang trong lúc mấu chốt, Thủ đô tinh là nơi nguy hiểm hơn bất cứ đâu. Thân phận của mấy người này đều ở tinh khu Navi, trí tuệ nhân tạo không quản được họ, đi theo em là thích hợp nhất.”

Hai người trao đổi tình hình, sau đó lần nữa xác nhận kế hoạch của người kia. Phi thuyền đáp vào trong quân hạm, Adrian và Chung Yến sóng vai đi xuống, lập tức có người tới chào đón. Adrian phân phó: “Mang hành lý của Nghị sĩ Chung tới phi thuyền chuẩn bị cho em ấy. Thông báo toàn quân, lập tức xuất phát tới Học viện tinh.”

Chung Yến giật mình, nhưng đang có thuộc hạ của Adrian ở đây nên y không hỏi. Đợi tới khi người kia nhận lệnh rời đi, Chung Yến mới vội hỏi: “Anh định xuất binh ngay bây giờ sao? Nhưng bên Thủ đô tinh còn chưa động mà.”

“Chờ họ ra tay thì không kịp nữa. Khoảng cách từ Thủ đô tinh tới Học viện tinh gần hơn chúng ta.”

“Một khi bên anh ra khỏi tinh khu Labor, không chỉ Thủ đô tinh mà cả Liên Bang đều sẽ nhận được tin tức, đây là sự thật. Anh có nghĩ tới rằng, vạn nhất Thủ đô tinh lừa chúng ta một vố, bọn họ không xuất binh mà thà rằng từ bỏ Học viện tinh cũng muốn hủy thanh thế của các anh không —— tới lúc đó anh làm sao giải thích chuyện anh xuất quân tới Học viện tinh được đây? Cứ coi như họ vẫn xuất binh như cũ, cũng có thể nói nguyên nhân thành vì ngăn cản anh…”

“Vậy không cần giải thích nữa.” Adrian bình tĩnh nói, “So với thanh danh của anh, mạng sống của thầy trò Học viện tinh càng quan trọng hơn.”

Chung Yến há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi vào trong phòng nghỉ.

Y không tiếp tục khuyên khiến Adrian hơi bất ngờ, cũng lo lắng không biết Chung Yến có phải đã giận mình không. Chẳng qua đoàn quân mới nhổ trại xuất phát, công việc bề bộn nhiều điều khiến hắn không có thời gian truy hỏi cảm xúc của Chung Yến đã lập tức phải bận bịu chuyện khác.

Sau hai tiếng, hạm đội lấy tốc độ cao nhất đã tiếp cận tới biên giới tinh khu Labor, bại lộ trong phạm vi giám sát của Điệp sẽ không còn đường quay đầu nữa. Không bàn thắng hay bại, sử sách đều sẽ ghi lại chuyện hôm nay, lịch sử trăm năm hoà bình của loài người do Adrian Yate dẫn quân tự tay kết thúc.

Adrian mặc quân trang đen viền vàng đứng trên hành lang quân hạm, lúc này toàn bộ binh sĩ trên hạm đội đều đã tập trung trong đại sảnh lớn, chờ hắn đọc diễn văn động viên lòng quân.

Hắn gặp Chung Yến ở ngoài hành lang, Chung Yến đã thay xong một thân chính trang, chưa đợi Adrian mở miệng, y đã nói: “Em đi đây.”

Trước giây phút chia tay, Adrian lại không nói được lời nào, lòng trăn trở mấy lần, cuối cùng chỉ nói: “Chúc em thuận lợi.”

Chung Yến gật đầu nhận lời chúc phúc này, nói tiếp: “Em vừa liên hệ Học viện Tối cao, tuyên bố của họ có lẽ mấy phút nữa sẽ được đăng lên.”

“Tuyên bố… tuyên bố gì?”

“Học viện Tối cao chính thức thoát ly Thủ đô tinh, tuyên bố gia nhập vào tinh khu Navi, đề nghị quân đội Navi lập tức phái binh đóng giữ.”

Adrian ngây người tại chỗ, Chung Yến nhìn hắn, kiên định nói: “Em sẽ không để anh gánh ô danh. Sách sử không nên ghi chép anh như thế.”

Hoá ra vừa rồi y làm chuyện này… Hầu kết Adrian lên xuống mấy lần, vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, tiến lên ôm chặt Chung Yến vào ngực. Trên hành lang hạm đội, chỉ huy tối cao nên đoan chính nghiêm túc, chẳng qua giờ tuyên thệ trước lúc xuất quân còn chưa tới, vẫn có chút thời gian cho tư tình.

Mấy giây sau, Chung Yến nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“Em bị muộn rồi, anh cũng thế.” Chung Yến khẽ nối.

Y thay Adrian vuốt phẳng cổ áo quân trang, sau đó ngẩng lên nhìn sâu vào cặp mắt bạc kia, trang trọng nói: “Chỉ huy Yate, em cũng chúc anh, mã đáo thành công.”

- Hết chương 74-