Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 16: Cô Xem Tôi Là Gì?



Sở Mộ Nhiễm mở cửa bước xuống xe, ai biết Cố Minh Dạ có nổi điên đâm xe thêm lần nữa khiến cô bị thương.

“Cố Minh Dạ, sao lại là anh?” - ánh mắt Du Kỳ Phong trầm xuống: “Kỹ thuật lái xe của anh, cái này là cố tình đâm xe tôi?”

“Cậu nghĩ sao?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng liếc nhìn nhìn Du Kỳ Phong, sau đó đi về phía Sở Mộ Nhiễm nắm lấy cổ tay cô dùng sức: “Theo tôi quay về.”

“Anh muốn gì, thả tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm hất tay Cố Minh Dạ ra.

Cố Minh Dạ kìm nén sự tức giận sâu sắc của mình, lại tóm lấy cô, gằn giọng từng chữ: “Theo tôi quay về ngay.”

“Quay về, về nơi nào?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, từng chút đẩy tay Cố Minh Dạ ra: “Nhà thuê của tôi không chào đón anh, còn Cố gia chắc chắn không chào đón tôi… trở về, nói ra hai chữ này thật buồn cười.”

Cô và anh ta luôn là những người không liên quan đến nhau.

Dù cô và anh từng ngủ hai lần, nhưng chỉ là hai đường thẳng va vào nhau, cắt một cái rồi lại tách ra.

“Cố thiếu, anh nói xem…” - Du Kỳ Phong đi tới, kéo tay còn lại của Sở Mộ Nhiễm đầy khiêu khích: “Tiểu Nhiễm đã nói đi với tôi, anh chặn lại là có ý gì?”

“Tôi có ý gì, cậu thử cản trở thì sẽ biết ngay.” - Đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Minh Dạ cuồn cuộn bóng tối.

Du Kỳ Phong có chút rung lên, ánh mắt Cố Minh Dạ đầy sát ý.

Không để ý đến sắc mặt của Du Kỳ Phong, Cố Minh Dạ rũ mắt xuống, nhìn Sở Mộ Nhiễm nói: “Trầm Quyên đang ở bệnh viện, cô không muốn đi xem một chút à?”

Sở Mộ Nhiễm tức giận: “Cố thiếu bây giờ lại muốn dùng bà nội Chu để uy hiếp tôi à?’

“Ừ.” - Cố Minh Dạ không thay đổi sắc mặt: “Hiện tại bà ấy đang ở trong tay tôi, nếu cô muốn gặp lại thì hãy quyết định đi.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Cô biết Cố Minh Dạ là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, đấu với hắn, cô không có đường thắng.

Cô nghĩ Chu Cường lừa gạt đòi tiền nên mới đồng ý đi cùng Du Kỳ Phong, nhưng không ngờ bà nội Chu thật sự nhập viện, cô nào còn muốn đi nữa.

Cố Minh Dạ đã bắt được điểm yếu của cô.

“Tôi đi với anh.” - Sở Mộ Nhiễm nhìn về phía Du Kỳ Phong xin lỗi: “Xin lỗi Du thiếu, hôm nay tôi không đi với anh được… nhưng chuyện tôi đã hứa với anh, hai đêm, chắc chắn tôi sẽ giữ lời.”

“Được.” - Du Kỳ Phong biết sẽ không thể giữ người, liền ghé sát tai Sở Mộ Nhiễm mập mờ nói: “Vậy tôi sẽ đợi em, em nhớ kỹ cho tôi.”

Nhìn thấy hai người thân thiết, bàn tay Cố Minh Dạ nắm thành quyền, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Du Kỳ Phong còn cố ý nhìn về phía Cố Minh Dạ nói: “Anh rể, hẹn gặp lại.”

Là kêu theo Sở Mộ Nhiễm, trong lòng Cố Minh Dạ càng tức tối hơn.

Đợi Du Kỳ Phong lái xe rời đi, bàn tay anh siết chặt cổ tay Sở Mộ Nhiễm.

“Hai đêm? Hả?” - Ánh mắt Cố Minh Dạ lạnh như băng nhìn Sở Mộ Nhiễm, nhưng muốn đóng băng cô.

Trong lòng ngực anh ngập tràn lửa giận.

Hai người tán tỉnh nhau trước mặt anh, Sở Mộ Nhiễm coi anh là không khí à?

Sao cô dám chứ.

“Anh không vui?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại.

Cố Minh Dạ không vui thì cô liền vui vẻ, nhìn gương mặt anh ta cô liền cười tươi: “Hôm nay Du thiếu giúp tôi giải quyết phiền toái, cho nên tôi ở với anh ấy hai đêm trả phí. Nghĩ lại, Du thiếu so với anh mạnh mẽ hơn nhiều.”

“Hắn mạnh hơn tôi, cô bị mù à?” - Giọng Cố Minh Dạ đầy khinh thường.

Về quân sự, Cố Minh Dạ đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.

Dù hai gia đình đều xuất thân từ quân nhân nhưng là hai đội khác nhau. Nhưng Du Kỳ Phong nằm mơ mới có thể so sánh với anh.

Về kinh tế, anh thành lập một tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh tất cả các ngành công khai và bí ẩn, tất cả đều có quy mô rất lớn và cung cấp cho quân đội, Cố Minh Dạ là người có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Giang thành.

Vậy mà, Sở Mộ Nhiễm chẳng thèm ngó tới… lại còn dám nói anh không bằng Du Kỳ Phong.

Nhìn sự tự tin của Cố Minh Dạ, Sở Mộ Nhiễm nhún vai trêu tức hắn: “Anh ta đương nhiên tốt hơn anh, ít nhất anh ta cũng cho tôi giao dịch công bằng. Còn anh… lần trước ngủ với anh, tôi cũng chẳng nhận được lợi ích gì.”

Nghĩ tới còn tức, đã không nhận được lợi ích mà còn phải uống thuốc tránh thai khiến bà dì thăm sớm và mất khá nhiều huyết.

Vừa nghĩ đến, cô lại cảm thấy khó chịu dưới bụng khiến sắc mặt cô tái nhợt.

“Lên xe rồi nói.” - Sở Mộ Nhiễm muốn quay lưng đi lên xe ngồi.

Nhưng Cố Minh Dạ nắm lấy bả vai cô bằng khí lực rất lớn, đôi mắt đen sâu thẳm đầy tức giận nhìn cô: “Giao dịch, cô sao có thể nói ra lời đó? Dùng thân mình để đổi lấy lợi ích, cô cứ như vậy nói như đương nhiên?”

“Ai cần anh lo cho tôi?” - Sở Mộ Nhiễm cau mày: “Tôi nhớ kỹ, anh nói anh không có liên quan đến tôi, tôi cũng cảm thấy anh chẳng liên quan đến tôi thật, anh không có tư cách quản tôi nhiều như vậy đâu.”

Dù sao hắn hiểu nhầm cô không phải chỉ chuyện này, cô cũng không có ý định giải thích với hắn.

“Tôi mặc kệ cô thì ai quản cô? Sở Mộ Nhiễm, cô còn có biết xấu hổ hay không? Ngay trước mặt tôi lại hẹn qua đêm cùng tên đàn ông khác, cô xem tôi là cái gì?” - Cố Minh Dạ lúc này lửa giận ngập trời.

Anh đẩy Sở Mộ Nhiễm ép sát vào cửa xe, thân thể cao lớn áp sát vào người cô, lòng bàn tay có chút chai sạn bắt lấy gáy cô, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô thở hồng hộc, giống như mất kiểm soát.

Anh ta giống như một con thú hoang hung ác có thể bẻ gãy chiếc cổ yếu ớt của con mồi.

Nhưng Sở Mộ Nhiễm không chút sợ hãi.

“Anh muốn bóp cổ tôi đến chết à?” - Cô cau mày: “Nếu không thì mau lên xe đi, tôi muốn đến bệnh viện.

“Cô không sợ tôi sẽ bóp chết cô sao?” - Ánh mắt Cố Minh Dạ sắc bén như dao.

“Tôi sợ thì anh sẽ không động thủ à? Cố Minh Dạ, người anh yêu thương và bảo vệ chưa bao giờ là tôi, và tôi cũng không còn như ngày xưa mơ mộng hão huyền nữa, ngu ngốc mong đợi thứ không thuộc về mình.”

Cố Minh Dạ có chút giật mình.

“Anh có đi không, đừng chậm trễ thời gian của tôi.” - Sở Mộ Nhiễm đẩy anh ra, trực tiếp mở cửa ghế phụ bước vào bên trong.

Cố Minh Dạ kiềm nén cảm xúc trong đôi mắt, bàn tay buông lõng hai bên siết lại.

Đầu ngón tay tựa như còn đọng lại cảm giác làn da mềm mại của cô.

Sau khi lên xe, anh quay đầu nhìn Sở Mộ Nhiễm phát hiện cô đã nhắm mắt lại, như không muốn cùng anh nói thêm gì nữa.

Nghĩ đến những suy nghĩ không thể kiểm soát trong lòng, nghĩ đến Sở Ngọc Diêp không chịu cùng anh nói chuyện kia, nghĩ đến tương lai phải đối diện với tràng cảnh khó xữ… Cố Minh Dạ hung hăng đè nén cảm xúc phiền muộn, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi.

Sở Mộ Nhiễm ngồi trong xe, không muốn nói chuyện với Cố Minh Dạ nhưng mà không nói không được.

Thuốc tránh thai chết tiệt, cô cảm thấy bên dưới sắp trào ra rồi.

Nếu không xử lý, cô sợ mình sẽ khiến chiếc Maybach đẫm máu mất.

“Ừm… anh thả tôi xuống bên đường, tôi muốn đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ.” - Sở Mộ Nhiễm có chút do dự nhưng cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Nhưng Cố Minh Dạ thấy Sở Mộ Nhiễm chột dạ.

“Mua cái gì?”

“Ừ…tôi muốn mua chút đồ.”

“Mua cái gì?”

Sở Mộ Nhiễm tức giận gầm lên: “Anh không phải cha tôi, quản rộng như vậy, anh thật là quá tốt đó.”.

Nhìn thấy một một cửa hàng tiện lợi, Cố Minh Dạ cho xe dừng lại nhìn cô nói: “Nói đi, cô muốn mua cái gì, tôi đi mua cho cô.”

Cố Minh Dạ cảm thấy Sở Mộ Nhiễm là đang hối hận muốn bỏ trốn.

Nhưng, hắn không cho cô có cơ hội chạy mất.

“Không, chính tôi đi mua.” - Cô còn muốn thuận tiện vào nhà vệ sinh để thay đổi nữa.

Sở Mộ Nhiễm vừa đặt tay lên khóa cửa, Cố Minh Dạ đã nhanh chóng ấn nút khóa, nắm lấy cổ tay cô: “Sở Mộ Nhiễm, đừng giờ trò trước mặt tôi, nếu không phải là tôi cưng chiều cô, cô cảm thấy mình có thể qua mặt tôi à?”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Cô cảm thấy luồng nóng lại tiếp tục thoát ra…mẹ kiếp.

“Cố Minh Dạ, anh là tên khốn, anh không thả tôi ra…tôi…tôi sẽ…”

“Cô sẽ làm gì?” - Cố Minh Dạ ung dung hỏi.

“Bà dì của tôi sắp không được rồi, mẹ kiếp anh muốn tôi vấy máu trên xe anh à? Mở cửa…mau mở cửa cho tôi.”

Cố Minh Dạ: “...”

Hai tai nhiễm màu đỏ, Cố Minh Dạ mím môi bấm nút mở khóa.

Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng mở cửa xuống xe, vô tình nhìn về phía ghế bên trong, là vẩy ra một màu đỏ chói mắt.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy muốn chết cho rồi.