Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 25: Anh Rể, Em Đến Thăm Anh



Hôm trước, Kỷ Nhất Phàm mang đến 100 triệu, hôm sau lại mang đến 400 triệu.

Nhận được số tiền này, phẫu thuật cho bà nội Chu cũng đã đủ chi phí, có số tiền này cô không cần phải lo nghĩ làm sao để bà nội ở bệnh viện, làm sao có chi phí phẫu thuật, cũng không cần bị Sở Vân Quốc ép buộc bán thân.

Cũng không biết bao lâu mới có thể trả lại cho Nhất Phàm ca, nhưng cô vẫn là viết một tờ giấy nợ, rất trịnh trọng đưa cho anh: “Nhất Phàm ca, đây là giấy nợ, anh nhất định phải giữ thật kỹ, đây là bằng chứng anh là chủ nợ của em.”

Kỷ Nhất Phàm cũng không nói gì, buồn cười nhận lấy.

Anh biết nếu không nhận, cô sẽ bất an.

“Cho em mượn tiền, có lãi không?” - Kỷ Nhất Phàm hỏi.

“Đương nhiên là có, chỉ là phải dựa theo lãi suất ngân hàng thôi.” - Sở Mộ Nhiễm chu mỏ tinh nghịch: “Nếu anh lấy lãi bằng giá cho vay nặng lãi, em cũng không trả nổi.”

“Nếu không trả nổi thì đem chính em trả cũng được.”

Nói ra lời này, cả hai đều lúng túng.

“Vậy… Nhất Phàm ca, em đãi anh ăn tối nhé.” - Sở Mộ Nhiễm chỉ quán ăn bên kia đường: “Chỗ đó có muốn sườn dê nướng rất ngon, anh có muốn thử không?”

“Ừm.” - Kỷ Nhất Phàm gật đầu mỉm cười.

Hai người chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm nhìn đường đi bên ngoài.

“Nhất Phàm ca, bây giờ anh mở công ty rồi, nên mới có thể giàu có như vậy.” - Sở Mộ Nhiễm vừa cười vừa nói: “Không biết công ty anh có thiếu người không? Em cảm thấy em xinh đẹp như vậy có thể làm lễ tân trong công ty anh không, hay là làm thư ký riêng cho ông chủ cũng được.”

Kỷ Nhất Phàm bật cười, đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn về phía anh, nhất thời sửng sốt.

Ngước mắt nhìn qua, người đàn ông lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía hắn ngồi xuống.

“Nhất Phàm ca?”

“Ừm…” - Kỷ Nhất Phàm hoàn hồn: “Công ty của anh rất nhỏ, hiện tại chưa cần thư ký riêng. Nhưng nếu em đồng ý, anh sẽ giới thiệu cho em đến công ty một người bạn của anh, đó là một công ty về thiết kế.”

Anh đã có ý định muốn cô đến công ty của mình, nhưng sợ cô không đồng ý nên không đề cập đến. Bây giờ anh thay đổi cách tiếp cận, hẳn là cô sẽ không từ chối.

“Thiết kế?” - Sở Mộ Nhiễm hứng thú: “Cụ thể là làm gì vậy?”

“Là thiết kế game, em sẽ thiết kế nhân vật và bối cảnh game, hoặc là thiết kế giao diện trang web, em có hứng thú không?”

“Đương nhiên là có.” - Sở Mộ Nhiễm nghe nói tìm được việc rất vui mừng, lại là còn đúng ngành cô theo học.

Đi làm ở công ty người quen sẽ không sợ bị quấy rối hay lừa đảo, cô sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền trả nợ.

“Được, vậy anh sẽ gửi cho em thông tin công ty bên đó.” - Kỷ Nhất Phàm gật đầu.

Cô nâng ly trà với nụ cười trên môi: “Nhất Phàm ca, em dùng trà thay rượu kính anh một ly, cảm ơn anh đã cho em cơ hội quý giá này, em sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của anh.”

“Vậy lấy thân báo đáp đi.”

Sở Mộ Nhiễm có chút nghẹn, lấy ly trà che đậy: “Nhất Phàm ca, anh đừng nói đùa như vậy.”

Sau tám năm xa cách, Kỷ Nhất Phàm từ một chàng trai áo trắng hiền lành trở thành một thanh niên ưu tú đầy triển vọng, ôn nhuận như ngọc, đẹp trai chững chạc đến mức người ta không thể cưỡng lại được, trái tim cô phải đủ kiên cường để chống lại mới được.

“Anh không có nói đùa, em sẽ chờ em, chờ đến ngày em chấp nhận anh.”

Cách bàn ăn của họ không xa, một người đàn ông bị che bởi cây cảnh trong cửa hàng, trong mắt kéo đầy mây đen u ám.

Hắn đang tức giận, bên này Sở Mộ Nhiễm lại bày ra vẻ ngượng ngùng ngọt như đường.

Hắn không có cách nào chịu đựng được nữa, đứng lên và bỏ ra ngoài.

Kỷ Nhất Phàm nhận ra điều đó, nhưng ánh mắt anh chỉ liếc nhìn người vừa rời đi một giây, sau đó quay đầu lại.

Cố Minh Dạ đi ra xe, ngồi bên trong đốt một điếu thuốc, ánh mắt rơi vào cặp nam nữ đang ngồi bên cửa sổ trong nhà hàng bên kia đường.

Trong xe, không khí lạnh đi không ít.

Giang Lâm đè nén sợ hãi lên tiếng: “Cố tổng, chúng ta… cứ ở đây luôn sao?”

“Đi.” - Cố Minh Dạ ép tắt tàn thuốc.

“Vâng, vâng.” - Giang Lâm vội vàng liếc nhìn tài xế, chiếc Maybach lao vào dòng xe cộ, cuối cùng cũng rời khỏi nhà hàng vừa rồi.

Đi được một đoạn, giọng nói lạnh lùng của Cố Minh Dạ vang lên: “Tôi cho cậu một ngày để điều tra thông tin về người đàn ông đó và gửi đến văn phòng cho tôi.”

“…Vâng.”

“Nếu hắn mở công ty, tìm cách khiến cho công ty hắn loạn một chút, thuận tiện cho cái gọi là công ty bạn của hắn không yên ổn. Đừng để hắn rảnh rỗi suốt ngày đưa tiền cho phụ nữ của người khác.”

Giang Lâm trợn mắt: “…Vâng.”

Mặc dù nói ra có vẻ không hay, nhưng Giang Lâm vẫn không nhịn được mà ý kiến: “Cố tổng, hình như… Sở nhị tiểu thư hiện tại cũng không phải là nữ nhân của ngài.”

Cố Minh Dạ trầm mặc một lúc, châm một điếu thuốc khác, giọng trầm ổn: “Giang Lâm, cậu thật sự muốn đến Châu Phi cùng Du Kỳ Phong sao?”

Giang Lâm: “…”

Hắn sai rồi.

Thật sự biết sai rồi.<code> Sở Mộ Nhiễm đi làm công ty website được một tuần, liền bị ông chủ lại gọi đến văn phòng. Giám đốc là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn Sở Mộ Nhiễm có chút ái ngại, nhưng vẫn quyết định nói thẳng. “Mộ Nhiễm, không phải là cô làm không tốt, nhưng mà… có người gây áp lực cho công ty, buộc phải sa thải cô… mấy ngày trước tôi còn chống cự được vì dù sao cô cũng là bạn của Nhất Phàm, nhưng bây giờ tôi thật sự gánh không nổi.” Tất cả công ty hợp tác và đầu tư đều rút lui, hỏi ra mới biết lý do là vì Sở Mộ Nhiễm Dù là bạn của bạn thân, hắn cũng là đã gồng gánh không nổi nữa, công ty này cũng là tâm huyết của hắn, không thể cứ như vậy thất bại. “Tôi hiểu rồi.” - Sở Mộ Nhiễm cúi đầu: “Cảm ơn ông chủ mấy ngày bay đã giúp đỡ, tôi sẽ từ chức, chúc công ty làm ăn hưng thịnh.” Ông chủ cũng e ngại, liền cho Sở Mộ Nhiễm đủ một tháng tiền lương coi như là bồi thường. Nhưng mà cũng không nhịn được nói: “Mộ Nhiễm, cô có biết công ty của Nhất Phàm cũng gặp rắc rối?” “Cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm giật mình, trợn tròn mắt: “Công ty anh ấy cũng gặp rắc rối, cũng là do tôi sao?” “Đúng vậy.” - Ông chủ gật đầu: “Công ty anh ấy gặp khủng hoảng còn nghiêm trọng hơn công ty tôi. Hiện tại chuỗi vốn bị cắt ngang, trò chơi đang nghiên cứu cũng sẽ bị chuyển nhượng. Đây là công sức nghiên cứu suốt gần hai năm của Nhất Phàm, chỉ e đi vào phá sản.” Sở Mộ Nhiễm cảm ơn thông tin của ông chủ rồi nhanh chóng rời đi. Nếu ông chủ không nói, với tính cách của Kỷ Nhất Phàm, anh ấy sẽ giấu cô cả đời. Cô hỏi địa chỉ của công ty Kỷ Nhất Phàm chạy đến, bên trong không có ai, bị đập nát hết tất cả máy tính, cô lo lắng gọi cho Kỷ Nhất Phàm nhưng không liên lạc được. Một lúc sau có một nhân viên bảo vệ đi vào với gương mặt sưng vù, nói có một đám côn đồ đến và phá nát mọi thứ, nhân viên cũng sợ bỉ chạy, ông chủ mất tích không liên lạc được mấy ngày. Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, thầm chửi rủa tên khốn nạn Cố Minh Dạ. Sở Mộ Nhiễm đón xe đi đến Cố thị. Bên trong đại sảnh được trang trí lộng lẫy, máy lạnh chạy hết công suất đánh bay cái nóng mùa hè, chỉ là Sở Mộ Nhiễm đi vào liền bị lễ tân chặn lại.. “Xin hỏi, cô tìm ai?” “Tôi tìm Cố Minh Dạ, tổng giám đốc của các người. Tôi không có hẹn trước, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cô chuyển lời, anh ta sẽ nhất định gặp tôi.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười nói với lễ tân. “...” Mấy giây sau lễ tân mới phản ứng lại: “Xin hỏi cô tên họ là gì? Tìm Cố tổng có việc gì?” Việc gì? Còn có thể là việc gì? Gây sự. Quậy phá. Đánh hắn. Khóe môi Sở Mộ Nhiễm nhếch lên, cười duyên dáng: “Tôi họ Sở, tổng giám đốc của cô là anh rể yêu quý của tôi, tôi và anh ấy rất thân thuộc. Tôi tìm anh ấy có việc quan trọng.” “Sở tiểu thư đợi một chút, tôi sẽ thông báo.” Khi biết người này là họ hàng của Cố tổng liền không dám chậm trễ mà gọi điện lên phòng thư ký tổng giám đốc, dù sao phòng thư ký cũng sẽ chịu trách nhiệm việc gặp hay không. Nhưng lén nhìn cô em vợ này, dù là miệng cười nhưng luôn có cảm giác lạnh lẽo đầy sát khí, hai tay khoanh trước ngực giống như đang muốn đi trả thù. Một lúc sau mới thấy thân tính của Cố tổng là Giang Lâm vội vàng chạy xuống đón người, dùng ánh mắt tôn kính khác thường khiến họ không khỏi tò mò. Cái này… thật sự chỉ là em vợ thôi sao? ~~~~ “Sở tiểu thư, Cố tổng đang họp, cô có thể ngồi ở phòng khách đợi ngài ấy một lát được không?” “Không.” - Sở Mộ Nhiễm cười nửa miệng nhìn hắn: “Anh gọi tôi là Sở tiểu thư, cũng gọi Sở Ngọc Diệp là Sở tiểu thư, anh có phân biệt được không?” “Tôi gọi cô là Sở tiểu thư.” “Vậy anh gọi cô là gì? Tổng giám đốc phu nhân? Cố thiếu phu nhân?” “Không, tôi gọi cô ấy là Sở đại tiểu thư.” - Giang Lâm đáp. “Ha ha.” - Sở Mọi Nhiễm không nhịn được cười: “Anh đưa tôi đi gặp ông chủ của anh đi, tôi không đợi được mà muốn gặp anh ta đây.” Giang Lâm: “...” Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm sát khí ngập đầu, không biết Cố tổng có thể thuận lợi ăn vào bụng được không? Nghĩ đến chuyện gần đây Cố tổng sai hắn làm, hắn thầm mặc niệm cho ông chủ. Hai người vô tình đi ngang qua phòng họp, bên ngoài che chắn bằng tấm kính trong suốt, Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy bóng dáng cao ngạo của hắn bên trong. Người đàn ông mặc vest đen được cắt may khéo léo, dáng người rất mê người. Sở Mộ Nhiễm một bụng tức giận, nhoẻn môi cười bước chân nhanh hơn một chút. Giang Lâm cảm thấy không ổn, vội vàng cản lại: “Sở tiểu thư, đừng như vậy. Cố tổng đang họp, cô hãy đến phòng khách VIP… không không không, cô trực tiếp có thể đến phòng làm việc chờ ngài ấy được không? Tôi sẽ pha cafe cho cô, cô thích ăn gì tôi sẽ mua cho cô.” “Không được.” - Sở Mộ Nhiễm dùng đôi mắt đen láy nhìn Giang Lâm, mỉm cười uy hiếp: “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ hôn anh, hôn cho đến khi anh buông ra mới thôi. Anh suy nghĩ đi, tránh ra hay bị tôi hôn, tôi cho anh ba giây suy nghĩ.” “Một.” “Hai.” “Ba.” Vừa dứt lời, Sở Mộ Nhiễm làm bộ chu môi tiến về phía Giang Lâm. Giang Lâm sợ đến mức nhắm mắt lại, quay người áp mình vào vách kính, sợ hãi hét lên: “Tôi buông, tôi buông, tôi sẽ buông.” Nếu không nhường… hắn sợ ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời. “Vậy mới ngoan.” - Sở Mộ Nhiễm vỗ vai Giang Lâm, tiếp tục đi về phía trước. Sở Mộ Nhiễm đẩy cửa phòng họp ra, ánh mắt mọi người bên trong trợn lên nhìn về phía cô. Cô và Giang Lâm làm ồn bên ngoài, chỉ cách lớp kính nên đa số mọi người đều nhìn thấy, kể cả Cố Minh Dạ. Cô bước đi trên đôi giày cao gót đi về phía người đàn ông lạnh lùng đang nhìn cô. Cố Minh Dạ nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh. Đi đến bên cạnh Cố Minh Dạ, cô ngồi xuống trên đùi hắn, tay vòng qua phía sau lưng kéo khóa váy, lớp vải mỏng đột nhiên rơi xuống như cánh bướm, để lộ tấm lưng trắng như tuyết và mịn màng, cũng như đồ lót màu đen bằng ren. Hai tay vòng qua cổ hắn, giọng nói ngọt ngào: “Anh rể, em đến thăm anh, anh có vui vẻ không?” Cố Minh Dạ… dám chọc vào tôi sao… Ha ha.</code>