Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 50



Vừa chạm vào môi cô, tất cả những lý trí của anh gần như sụp đổ.

Điều anh mong muốn nhất lúc này, chính là không cho cô chạy thoát.

Bị hôn quá nhanh, Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể mở to hai mắt kinh ngạc, vừa rồi hai bên cãi nhau nảy lửa, bây giờ sao lại biến thành như vậy.

Không phải nói không còn quan hệ sao?

Vì sao chứ?

Hơi thở mạnh mẽ của anh bao trùm lấy cô, cô có thể ngửi mùi hương bạc hà đặc trưng của anh xen lẫn mùi thuốc lá rất hấp dẫn. Nụ hôn của anh cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí là thô bạo, không cho cô cự tuyệt mà thừa cô tiến vào, dây dưa vào lưỡi.

Nụ hôn mãnh liệt đến nỗi cô không thở được và cũng không thể phản kháng.

Trong miệng từng tấc đều bị anh cẩn thận liêm láp, Sở Mộ Nhiễm muốn đẩy anh ta nhưng không thể đẩy được, loại phản kháng yếu ớt này càng khiến anh ta hưng phấn trấn áp cô hơn.

Đôi bàn tay chai sạn của anh từ bên gấu áo tiến vào bên trong thăm dò, xoa lên phần eo thon nhỏ, Sở Mộ Nhiễm bị lòng bàn tay ấm áp của anh kích thích đến mức cô quay đầu đi, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc.

Cô lớn tiếng cảnh cáo: “Cố Minh Dạ, buông tôi ra, nếu không… tôi sẽ kiện anh.”

“Kiện?”

Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh vang lên, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô chỉ một giây, khuôn mặt tuấn tú lại áp xuống, như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Động tác ngày càng mãnh liệt hơn.

Quần áo cô lại bị xe nát, ôm cô thẳng đến chiếc ghế sôpha ném một cái, thân thể nặng nề liền đè xuống.

Trước khi đè xuống, anh không quên cởi bỏ chính mình.

Anh cao lớn, đôi chân dài, bờ vai rộng và eo hẹp. Không có áo sơ mi che chắn, làn da màu lúa mì gợi cảm tỏa sáng dưới ánh đèn. Cơ bắp săn chắc, phần trên là những đường cong đầy lực lượng, mang theo một cỗ hương vị nam tính mãnh liệt.

Sở Mộ Nhiễm cố gắng vùng vẫy, đôi mắt đen láy bừng lửa giận và tràn đầy nước mắt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh, dùng đôi mắt để biểu lộ sự tức giận và phản kháng.

Nhưng mà… anh ta ngó lơ.

Sở Mộ Nhiễm nhắm chặt mắt lại, đôi mi ướt đẫm nước mắt, cực kỳ hụt hẫng.

Anh giống như một con dã thú lại hôn xuống.

Bàn tay to lớn kia bắt đầu ôm lấy bờ ngực cao vút, dùng sức nhào nặn nó, không chút thương xót.

Sở Mộ Nhiễm đau đến thở dốc, nhưng dù vậy cô lại phát hiện cơ thể mình vậy mà không kiềm chế được mà vì anh ta có phản ứng.

Quá xấu hổ.

Trong lòng cực ký kháng cự, nhưng cơ thể lại bán đứng, Sở Mộ Nhiễm vừa xấu hổ vừa lo lắng. Sự xấu hổ làm cho cô bực bội gầm lên.

“Cố Minh Dạ, tôi hận anh.”

“Tôi hận anh đến chết.”

“Anh mới là đồ không sạch sẽ, đồ cầm thú, đồ mặt dày, đồ không biết xấu hổ. Chính anh cưỡng h.iếp tôi, còn có gan buộc tội tôi, đồ khốn kiếp.”

Nước mắt cô trào ra làm ướt bờ má ửng hồng, cô dùng nấm đấm đánh Cố Minh Dạ như điên. Thừa dịp anh hôn khắp nơi trên người mình, Sở Mộ Nhiễm cắn mạnh lên vai anh, cho đến khi trong miệng cảm nhận được mùi máu tanh, cô mới kinh hãi buông ra.

Cô nghẹn ngào hét lên: “Khốn kiếp, anh thả tôi ra.”

“Không thả.”

“Cố Minh Dạ, anh là tên điên.”

“Là do em ép tôi.” - Đôi mắt anh trầm xuống.

Cố Minh Dạ xé nát chướng ngại vật cuối cùng, vật to lớn bên dưới đã trướng lên căng cứng, vùi mình vào nơi mềm mại ấm áp của cô, một lần đã lao tới chỗ sâu nhất.

“A….ư…” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên bị lấp đầy liền kêu lên.

Sự xâm chiếm quá đột ngột khiến cô đau đớn, Sở Mộ Nhiễm gắt gao cắn cánh môi, nước mắt rơi nhanh hơn.

“Đừng cắn mình.” - Anh dùng ngón tay chạm vào môi cô, mạnh mẽ tách môi khỏi răng, Cố Minh Dạ áp đầu cô vào vai anh: “Nếu đau thì cắn anh.”

Sở Mộ Nhiễm tức đến đỏ mắt, há miệng cắn mạnh.

Cô gái nhỏ này!

“Ừm…” - Cố Minh Dạ cau mày, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, lửa giận trong lòng dường như vơi dần: “Tôi không sợ đau.”

Phía dưới lại bắt đầu di chuyển, không ngừng va chạm.

Mọi thứ dường như không có hồi kết.

Cánh tay mạnh mẽ của anh giữ lấy cô khiến cô không thể trốn thoát mà chỉ có thể tan chảy trong lòng ngực rực lửa của anh. Sở Mộ Nhiễm từ phản kháng chuyển sang mê man và dần quên đi chống cự.

Không biết bao lâu trôi qua, bao nhiêu lần cả hai cao trào dây dưa, mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống.

Sở Mộ Nhiễm nằm trên giường như chết, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào mặt, tầm mắt yếu ớt nhìn lên đồng hồ trên tường…cô kinh hãi phát hiện đã rạng sáng.

Cô không còn chút sức lực nào, nhưng Cố Minh Dạ vẫn tỉnh táo dựa vào đầu giường, dùng ngón tay mảnh khảnh nghiêng đầu muốn châm một điếu thuốc lá.

“Muốn hút cút ra ngoài hút, tôi không muốn hít mùi khói.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận mở miệng.

Cố Minh Dạ: “…”

Trầm mặc mấy giây, Cố Minh Dạ dập tắt điếu thuốc đang cháy khi chưa hút lấy một hơi, ném nó vào thùng rác.

Nhưng mà không gian lại trở nên lúng túng.

Không hút thuốc, không nói chuyện.

Sở Mộ Nhiễm đang suy nghĩ cách đuổi Cố Minh Dạ đi.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự yên lặng của hai người.

Cố Minh Dạ khó chịu nhìn điện thoại, là Giang Lâm gọi tới… Hừ, tốt nhất là hắn có chuyện quan trọng, nếu không…

Giọng nói Cố Minh Dạ lạnh lùng: “Có việc?”

Giang Lâm, người đã đứng chờ dưới lầu mấy tiếng đồng hồ làm mồi cho muỗi nhanh chóng lên tiếng: “Cố tổng, ngài và Sở tiểu thư nói chuyện thế nào rồi, hôm nay có quay về không?”

“Cậu nói xem?”

“Vâng, nếu như Sở tiểu thư không cho ngài vào cửa, tôi nghĩ ngài nên về nhà trước.” - Giang Lâm nhiệt tình đề xuất.

“Cút đi.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nói, sau đó cúp máy.

Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn Cố Minh Dạ, trên mặt mang theo vẻ châm chọc, phàn nàn giùm Giang Lâm: “Giang Lâm đi theo anh nhiều năm như vậy, thái độ của anh đối với hắn thật lạnh lùng.”

Cố Minh Dạ lạnh lùng nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Em có tư cách gì quản, em là gì của tôi mà quản tôi?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Hừ… muốn cà khịa hắn, cuối cùng tự mình nghẹn.

Lúc này điện thoại của Sở Mộ Nhiễm lại reo lên, cô khó khăn lộn một vòng, cầm lấy điện thoại trên tủ cạnh giường.

Khi nhìn thấy người gọi đến, cô nhếch khóe môi, nở một nụ cười nhẹ.

Cố Minh Dạ ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tối sầm lại.

“Alo, Trác Ảnh, anh tìm tôi à?”

“Hôm nay tôi rảnh, chúng ta uống cafe sáng nhé, tôi qua đón em?” - Trác Anh hơi cười nói.

“Tôi…”

Cô còn chưa kịp từ chối thì chiếc điện thoại đã bị rút khỏi tay mình.

Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Cố Minh Dạ đã ném điện thoại cô vào góc tường với vẻ mặt đen tối, một tiếng ầm…điện thoại vỡ nát.

“Cố Minh Dạ, anh bệnh tâm thần à?”

Điện thoại của cô!

Sở Mộ Nhiễm vừa lo lắng vừa đau khổ muốn chạy đến lấy điện thoại, nhưng trước khi xuống giường, tay cô đã bị anh giữ lại, muốn rút ra cũng rút không được.

“Đồ thần kinh, thả tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận lấy gối đánh Cố Minh Dạ hết lần này đến lần khác.

“Tôi bệnh tâm thần? Rõ ràng chính em quá thích khiêu khích tôi.”

Cố Minh Dạ trầm mặc túm lấy cái gối ném xuống giường, nhanh chóng khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, dùng đôi mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm, khiến trong lòng cô có chút hốt hoảng.

“Anh…anh muốn làm gì?”

“Làm em.”

Nếu cô không nghe lời, anh sẽ làm cho đến khi cô nghe lời mới thôi.

Anh đã nghĩ thông suốt.

Thay vì kìm nén sự tức giận và khó chịu một mình, nhìn nữ nhân vô lương tâm này đi với người đàn ông khác, anh thà dùng vũ lực nhốt cô lại, không cho cô bay đi mất…

Anh không phải người tốt, anh cũng sẽ không thèm làm người tốt trước mặt cô.

Sở Mộ Nhiễm cảm thấy mình giống như một con mồi trong mắt Cố Minh Dạ.

“Cố Minh Dạ, anh tra tấn tôi đủ mệt rồi, anh kiềm chế lại cho tôi.”

Nhưng lúc này chẳng có chút ích lợi gì.

Vật to lớn lai hung hãn nhập vào cô, bên dưới sự va chạm ngày càng mạnh bạo, chỉ có mạnh bạo hơn. Bên trên bàn tay to lớn cùng đôi môi không chừa bất cứ phần nào trên cơ thể mà không cắn mút tới. Cô chỉ có thể lạc vào cơn sóng lớn cuồn cuộn, mặc cho Cố Minh Dạ điều khiển chìm nổi.

Càng khiến cô giận hơn chính là anh được một nấc còn tiến thêm một thước.

“Về sau còn dám trước mặt tôi nghe cuộc gọi của thằng khác không?”

“Không…không dám.”.

“Tôi có phải bệnh nhân tâm thành không?”

“…không, không phải.”

“Em có dám khiêu khích tôi nữa không?”

“Khong…không…”

“Của tôi có lớn không?”

“…”

“Lớn hay không?”

“Lớn…”

Cố Minh Dạ chóng hai tay bên cạnh Sở Mộ Nhiễm, đôi mắt sáng lên, mồ hôi tư làn da bánh mật trượt xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại dưới thân, chỉ muốn đem cô hung hăng hòa vào cơ thể anh.

Nhưng Sở Mộ Nhiễm mềm nhũng như bùn.

Cố Minh Dạ trầm giọng hỏi một tiếng, cô ríu rít đáp một tiếng, thanh âm nghèn nghẹn không còn khí lực.

Trong mắt Cố Minh Dạ, cô đã trở nên ngoan ngoãn.

Anh luôn không giữ được bất cứ nguyên tắc của bản thân nào trước cô. Anh không muốn thừa nhận bị cô ảnh hưởng, nhưng cũng không thể rõ ràng là anh đã chinh phục được cô hay chính là bị cô bắt giữ.

Cố Minh Dạ hài lòng thõa mãn nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười, anh cúi đầu hôn lên vàn trán đẫm mồ hôi của cô, cắn vào tai cô thì thầm: “Em có thích tôi làm em như vậy không?”

Sở Mộ Nhiễm lần này không muốn trái lương tâm, tức giận nói: “Không thích.”

“Không thích? Vậy cứ làm đến khi nào em thích mới thôi.” - Trên môi mang theo ý cười, nhiệt độ trong mắt Cố Minh Dạ đột nhiên giảm xuống, nụ cười không còn trong đáy mắt, anh trầm mặc lật cô lại, lại bắt đầu tiến vào.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Mẹ kiếp.

Cô tức giận đến mức muốn đập giường nhưng không còn chút sức lực nào.<code> Ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Mộ Nhiễm toàn thân đau nhức. Nghĩ đến chuyện hắn ta không biết kiềm chế là từng ngụm như chó cắn liếm trên người cô, Sở Mộ Nhiễm cắn chăn mền, trong lòng ngập tràn hận ý…Tên khốn nạn, ỷ mình cao to chân dài có sức mạnh mà bắt nạt cô.. Cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cô không có đủ kiên nhẫn như vậy nha, một giờ cũng không chờ nỗi, thù này nhất định phải trả. Hắn làm cô kiệt sức, cô sẽ khiến hắn lực bất tòng tâm. Hãy đợi đó, đợi tới khi cô hồi phục thể lực, cô sẽ hành hạ anh ta ra sao. Đang nằm trên giường nghĩ kế đối phó Cố Minh Dạ, bên ngoài liền nghe tiếng cửa mở ra, cô nhìn thấy Cố Minh Dạ đẩy cửa bước vào. “Anh lấy chìa khóa nhà tôi khi nào?” - Giọng Sở Mộ Nhiễm đột nhiên khó chịu. “Lấy trong túi em.” “Anh tự ý lục túi tôi lấy đồ gọi là ăn trộm, cô giáo không dạy anh à, sau này không cho phép anh lấy nữa, đó là chìa khóa của tôi.” “Có, cô giáo có dạy.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh gật đầu, lấy ra một chìa khóa khác: “Tôi đã tự đánh một chiếc, sau này sẽ không lấy của em nữa.” Sở Mộ Nhiễm tức chết: “Anh…” Ai cho hắn đánh chìa, hắn đánh chìa cô liền đổi ổ khóa. “Tất nhiên em có thể đổi ổ khóa. Em tốn tiền đổi ổ khóa, tôi tốn tiền đánh chìa khóa mới, em nên tự cân nhắc.” “Tôi…” Tôi sẽ báo cảnh sát. “Đúng rồi, em có thể báo cảnh sát, nhưng không ai có thể quản được việc người đàn ông yêu người phụ nữ của mình.” “Tôi không phải…” Tôi mới không phải là nữ nhân của anh. “Em có thể nói em không phải là nữ nhân của tôi, nhưng liệu họ có tin không?” - Cố Minh Dạ bình tĩnh đặt túi nhựa trong tay lên đầu giường, nhìn cô: “Mặc dù trong lòng em đang chán ghét tôi, nhưng trong mắt người khác, chỉ cần tôi bằng lòng cưng chiều một cô gái, sẽ không có ai cự tuyệt tôi.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Không còn gì để nói. “Trừ khi em có được bằng chứng tôi và em không yêu nhau, em có thể giữ lấy thứ mà đêm qua tôi bắn vào bên trong em làm bằng chứng, hoặc đến bệnh viện để kiểm tra thương tích là bằng chứng, sau đó đi kiện tôi cưỡng bức em… khi đó tôi bị bắt giam, tôi sẽ không thể quấy rối em được.” “Cố Minh Dạ, anh cho rằng tôi không dám?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến cắn môi. “Em kiện đi, tôi chờ. Bất quá, trước khi em kiện tôi, đêm nào tôi cũng sẽ đến ngủ với em. Người ta nói đó chính là con đường ngắn nhất đi đến trái tim phụ nữ, tôi cũng muốn đi đường tắt. Có lẽ một ngày nào đó em cam tâm tình nguyện ở bên tôi, sẽ không gây sự như bây giờ.” Nói xong, Cố Minh Dạ lại nhàn nhạt ra lệnh: “Mở chân ra.” “Cái gì?” “Mở, chân, ra.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nói, lặp lại từng chữ. Sở Mộ Nhiễm trợn mắt: “Anh lại muốn vào, khốn kiếp, Cố Minh Dạ, anh là con bò à, anh không cần nghỉ ngơi à?” “Không có làm, chỉ bôi thuốc.” - Cố Minh Dạ đè cô lại xuống giường, nắm lấy cổ chân cô dạng ra. Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy tuýp thuốc, lúc này mới không dãy dụa nửa, chính hắn khiến cô bị như vậy, vậy hắn nên hầu hạ cô. Cô không còn chống cự, Cố Minh Dạ cẩn thận bôi thuốc, trong đôi mắt sâu thẩm hiện lên một tia đau lòng. Đêm qua anh làm đến quá mức, làm tổn thương cô, buổi sáng anh phát hiện cô vừa ngủ vừa rên rỉ đau đớn, kiểm tra cơ thể mới biết cô bị thương nơi nào, liền vội vàng đi mua thuốc. Bôi xong, anh đắp mền lên người cô, giọng nói có chút áy náy, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm: “Bôi thuốc rồi, em hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng đừng bước xuống giường, tôi sẽ nhờ người mang đồ ăn đến cho em…” Nói chưa dứt lời, bàn chân trắng nõn mềm mại của Sở Mộ Nhiễm đã đá vào mặt anh, ngay trên sống mũi truyền đến cảm giác đau nhức. Anh nhắm mắt lại và chịu đựng cơn đau mà không che mũi. Cô gái nhỏ này! “Ồ, xin lỗi nha.” - Sở Mộ Nhiễm nhếch môi lên, trong rất vui vẻ, giả vờ quan tâm: “Tôi chỉ muốn duỗi chân, vô tình đá vào mắt anh, có đau không?” Cố Minh Dạ lắc đầu: “Không đau.” “Haha, tôi liền biết anh không đau, bởi da mặt anh dày như vậy, đến mức kim tiêm cũng không thể đâm vào, đá một cái sao có thể đau được.” - Sở Mộ Nhiễm vẻ mặt ranh mãnh: “Đúng rồi, tối nay anh có đến đây không?” “Em muốn tôi đến à?” “Muốn chứ, anh làm tôi ra thế này phải đến hầu hạ tôi chứ.” Cô tất nhiên muốn anh đến rồi, anh đến thì cô mới trả thù được chứ. “Được, tôi sẽ đến.” - Cố Minh Dạ gật đầu. Xong chuyện cô liền đuổi khách: “Vậy bây giờ anh đi đi, trước 10h tối tôi không muốn nhìn thấy anh.” Cố Minh Dạ rời đi, Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi. Cố Minh Dạ, anh ta dám đập điện thoại của cô. Còn hành cô thê thảm như vậy, không ai khổ hơn… Cố Minh Dạ, hãy đợi đó, tối nay tôi sẽ khiến anh dễ nhìn. </code>Sở Mộ Nhiễm rất ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giang Lâm đưa cơm tới rất đúng giờ, cô nói với Giang Lâm rằng mình rất khó chịu, đau đến không thể ngủ được, nhờ hắn mua giúp thuốc giảm đau và thuốc ngủ mang về, vậy mà lừa được Giang Lâm mua mang về đầy đủ.

Nhìn những viên thuốc trên tay, Sở Mộ Nhiễm lộ ra một tia cười nham hiểm.<code> Buổi tối. Sở Mộ Nhiễm cầm một ly nước trong veo đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đôi môi nhếch lên, chờ đợi ai đó. Phía sau lưng vang lên tiếng mở cửa. Người đàn ông cao lớn đẹp trai từ bên ngoài bước vào, nhìn cô với giọng trầm trầm: “Đã đỡ đau chưa?” “Không sao, nhưng tối nay không thể làm tình được, cho nên anh đi chuyến này uổng công rồi.” Cố Minh Dạ liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm đang mỉm cười nhưng trong đôi mắt đen láy kia có hai quả cầu nhỏ bùng cháy, cô bây giờ giống như một đóa hoa hồng đầy gai nhọn, không có chút che giấu mà chế nhạo anh. “Em ăn gì chưa?” “Rồi.” “Ăn cái gì rồi?” “Chính anh sai Giang Lâm mang đến bây giờ còn hỏi gì?” Trong mắt Cố Minh Dạ hiện lên tia lúng túng, anh quả thật chỉ muốn nói chuyện gì đó với cô. “Em có thích đồ ăn tôi đưa đến không?” “Không thích, nhưng không thể không ăn. Tên khốn nào đó khiến tôi không xuống giường được, tôi phải dựa vào thuốc giảm đau để ngủ được vài giờ, làm sao tôi đứng lên để tự nấu ăn được.” Cố Minh Dạ: “...” Hôm qua quá thật anh muốn cô quá nhiều lần khiến cô bị thương… cho nên Cố Minh Dạ chỉ mím chặt môi không trả lời. Cố Minh Dạ đưa một túi giấy về phía Sở Mộ Nhiễm: “Cái này… em xem đi.” “Đây là gì?” “Mở ra thì biết.” Sở Mộ Nhiễm nghi ngờ đặt chén nước trong tay xuống, mở túi ra mới nhìn thấy bên trong là một hộp quà gói rất đẹp, bên trong nữa là một hộp điện thoại với logo thương hiệu quen thuộc, loại mới nhất. “Điện thoại?” “Ừm.” Thì ra là đền lại cho chiếc điện thoại bị ném vỡ hôm qua. Sở Mộ Nhiễm tỏ ra thích thú nhìn chiếc điện thoại mới, sau đó lại cầm cốc nước lên đưa có Cố Minh Dạ: “Đây, anh có muốn uống nước không? Vừa về đã nói chuyện liên tục, nói nhiều không khát nước sao?” “Khát.” - Cố Minh Dạ đưa tay nhận lấy cốc nước. Cố Minh Dạ đưa nước lên môi, ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn về phía đôi môi của Sở Mộ Nhiễm khiến cô không thể phớt lờ ánh mắt của anh, khuôn mặt xinh xắn của cô dần dần ửng đỏ. Tâm tình rất tốt, trong mắt tràn ngập vui mừng, khóe môi Cố Minh Dạ hơi cong lên. Một ly nước trong tay, đều uống cạn. Sở Mộ Nhiễm xoay người lại, cắn môi mỉm cười. Tốt. Cá lớn mắc câu rồi. </code>