Lục Thất lắc đầu, nói: - Ta không tức giận. Ta không cảm thấy Công Chúa Lệnh làm sai, mà là ta lỗ mãng hại tới Tiểu Mai, trong lòng áy náy.
Uyển Ngọc ngẩn ra, nhẹ giọng nói: - Lão gia không tức giận là tốt rồi.
Lục Thất ôm chặt nàng hơn, hạ giọng nói: - Có quy củ thì mới không loạn. Tựa như ta ở trong quân, nếu dung túng tướng sĩ làm trái quân quy, lòng quân sẽ trở nên buông tuồng, hậu quả chính là quân ngũ dễ dàng tan tác, vì đã mất đi lực ngưng tụ chỉnh thể.
Uyển Ngọc gật đầu, nàng tuy nghe không hiểu, nhưng tuyệt đối không dám đối nghịch với Công chúa. Lục Thất cười, nói: - Giữa trưa, chúng ta đến tửu lâu Túy Vân dùng cơm đi.
- Tửu lâu Túy Vân không nên đi thì hơn, sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán. Hiện giờ tửu lâu Túy Vân có rất nhiều thực khách. Uyển Ngọc lập tức nhẹ nhàng phản đối, không ngờ lại lấy việc duy trì thu nhập kinh doanh của phủ Công chúa làm đầu.
Lục Thất buồn cười, đành phải nói: - Vậy nàng cho người bên tửu lâu đưa đồ ăn đến đây đi.
- Lão gia, chúng ta đến di tâm trà các, dùng chút đồ ăn nhẹ nhé. Uyển Ngọc dịu dàng đề nghị.
- Được, đi thôi. Lục Thất cười nói. Kỳ thực, hắn ăn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là để hiển danh, muốn cho toàn bộ người kinh thành đều biết Lục Thiên Phong hắn đang ở kinh thành, hơn nữa còn đảm nhiệm chức quan văn.
Nếu như không có cơ hội tiến vào hoàng cung, hắn cũng không nguyện tự tìm phiền phức. Nhưng đã ở tại hoàng cung, lòng của hắn dậy lên khát vọng được trông thấy Bạch Linh Nhi. Hai người bọn họ dù thân cùng ở tại hoàng cung, nhìn như khoảng cách không xa, nhưng chẳng khác nào bị vây trong lao ngục cách trở.
Lục Thất giao thiệp với các thái y, chủ tâm là tìm cách lẫn vào Ngọc Hoa cung, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, thái y khi đến hậu cung xem bệnh đều sẽ có người phụ trách kiểm tra và giám thị. Hắn căn bản không thể giả mạo làm trợ thủ của thái y đi theo, hắn cũng không dám tin tưởng đi thỉnh cầu mấy tên thái y kia.
Thu hoạch duy nhất trong việc Lục Thất và thái y giao thiệp chính là biết được vị trí của Ngọc Hoa cung, cách Thái Thường Tự đúng là không xa, đi thẳng chừng năm trăm thước là tới, nhưng trong khoảng cách năm trăm thước này đã có ba tòa cung cấm. Ban ngày hắn không có khả năng đi qua, mà ban đêm hắn lại thuộc loại quan viên nhất định phải rời khỏi hoàng cung.
Năm ngày trôi qua, vọng tưởng nguyên bản của Lục Thất đã nguội lạnh rồi. Hắn không còn là thiếu niên dễ dàng vì tình kích động, mà đã kinh qua rất nhiều sóng gió, đã là một nam nhân thành thục gánh vác trách nhiệm trên vai. Hắn quên không được Bạch Linh Nhi, cũng khát vọng được gặp lại, nhưng thực tế tàn khốc, hậu quả của hành động liều lĩnh chính là chôn vùi hạnh phúc của rất nhiều người.
- Được rồi, ngày mai đi Thanh Long sơn một chuyến, cứ luôn đến Thái Thường Tự, ngược lại sẽ khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ. Thời điểm Lục Thất đi đến cửa Thái Y Thự, mất mát nghĩ, nếu đã không gặp được, thôi thì đừng hao tổn tinh thần nữa.
- Ồ, đây không phải là Phò mã gia à. Lục Thất đang muốn bước qua cửa, không ngờ từ bên trong Thái Y Thự có một người đi ra, vừa nhìn tới đối diện liền thấy người nọ cười tủm tỉm chào hỏi.