- Không phải, Lục Thiên Phong chỉ là một thế lực đáng giá cho Tiêu thị đặt cược mà thôi, hiện giờ hắn vẫn không thể khởi binh tạo phản. Hắn nói có mười phần nắm chắc khống chế quân Tô Châu, hẳn là nói phóng đại đấy. Quân lực tại Tô Châu của Lục Thiên Phong đều là binh tốt đầu hàng, có lẽ là gần như ổn định, nhưng khẳng định sẽ chống đỡ không nổi chiến sự trùng kích quá lớn. Hiện giờ Tô Châu không có khả năng đồng thời khai chiến với Chu quốc, Việt quốc và Đường quốc, nhất là Đường quốc, sẽ khiến cho Lục Thiên Phong rơi vào hoàn cảnh nghịch thần. Cho nên Lục Thiên Phong chỉ có thể ở mặt ngoài mạo hiểm để làm mê muội triều đình. Hắn cần có thời gian để củng cố cho thế lực và căn cơ được vững chắc, cần giành được một thời cơ đại nghĩa để có được lý do chính đáng cầm binh cát cứ. Lão phu nhân hồi đáp.
- Cầm binh cát cứ có thể có lý do chính đáng hay sao? Trấn Giang hầu chau mày nói.
- Có chứ, hơn nữa chẳng bao lâu nữa Hoàng đế sẽ dâng tới cái thời cơ kia cho Lục Thiên Phong. Lục Thiên Phong cần Hoàng Đế thu quản quân điền Thường Châu, một khi Hoàng đế thu quản ruộng đất của quân hộ, sẽ dẫn phát quân lực Thường Châu cùng chung mối thù, hoàn toàn ủng hộ Lục Thiên Phong cát cứ Thường Châu. Mà Hoàng đế thất tín đưa tới binh biến, sẽ càng khiến cho Hoàng đế lâm vào tình huống bị động. Lão phu nhân giải thích nói.
Trấn Giang hầu hiểu được gật đầu. Lão phu nhân lại nói: - Việc chúng ta phải làm chính là tận lực bảo hộ cho Lục Thiên Phong không chết, ở kinh thành cố hết sức giải vây cho hắn. Nếu Lục Thiên Phong thật sự nắm trọn lực khống chế Tô Châu và Thường Châu, chúng ta thậm chí có thể hỗ trợ cho hắn thoát khỏi kinh thành, cùng với ẩn giấu thân nhân của hắn.
Trấn Giang hầu im lặng. Lão phu nhân lại nói: - Chúng ta chỉ có thể dùng thế lực trong triều ngầm trợ giúp cho Lục Thiên Phong, không có khả năng vận dụng vũ lực hưởng ứng. Thế sự khó liệu, nếu Lục Thiên Phong không thành, chúng ta buộc phải đầu nhập vào Chu quốc rồi. Chúng ta là thế gia, quan tâm nhất chính là sự tồn vong của Tiêu thị.
Trấn Giang hầu thẫn thờ gật đầu, khổ sở nói: - Đương kim Hoàng đế a, cho dù chúng ta ra sức phụ trợ thế nào cũng không phấn phát nổi, thật khiến người ta thất vọng. Con không hiểu nổi, kính Phật sùng văn có thể hữu dụng hơn tăng cường quân lực hay sao?
- Tự Hoàng đế cho rằng hữu dụng thì chính là hữu dụng, chúng ta chỉ có thể thuận theo mà làm thôi. Tiêu thị đã phải ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mới miễn cưỡng có được bình an, nhưng cũng vì thế mà thế gia của chúng ta dần dần biến thành một thế lực đơn độc, chúng ta không thể đầu nhập vào các thế gia khác. Hoặc là ủng hộ Hoàng tộc, hoặc là phò tá tân quân, như vậy mới có thể tiếp tục sinh tồn. Lão phu nhân lạnh nhạt nói.