Kinh Từ

Chương 4



Sau khi nằm viện hai ngày thì Lê Châu đến.

Cậu ta mang theo một đống đồ.

Tôi khó hiểu nhưng vẫn cười:

“Cậu đi cướp siêu thị đấy à?”

Nghĩ đến đây, tôi cười dữ hơn.

Nhưng Lê Châu lại khóc.

Cậu ta đặt đồ xuống, vừa khóc vừa mắng.

Cậu ta nói: “Khương Khanh, cậu đang đùa với tớ sao?”

Tôi thấy cậu ta khóc thì có chút bối rối.

“Cậu làm sao vậy?”

Cậu ta lau nước mắt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc gần đi, Lê Châu luôn giữ khoảng cách với tôi đột nhiên đến gần tôi, sau đó cúi người nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Tôi hơi bất ngờ, đưa tay đẩy cậu ta.

Ở vai lại có chất lỏng lướt qua.

Tôi ngây người, cậu ta thấp giọng thì thầm:

“Khương Khanh, sống thật tốt, được không?”

“Tớ không muốn mất đi cậu.”

Tôi chớp mắt, không trả lời cậu ta.

Vì yêu cầu này đối với tôi ở hiện tại mà nói là quá khó khăn.

*

Đoàn Kinh Từ nói muốn cho tôi điều trị bằng hóa chất.

Tôi nói không có tiền.

Anh nói anh có, có rất nhiều tiền, có thể cho tôi hết.

Tôi nghẹn lời.

Người bố yêu dấu của tôi đã vì mấy đồng bạc vụn mà giết bố mẹ anh.

Nhưng bây giờ anh lại chữa bệnh cho con gái của kẻ thù.

Dùng số tiền bố mẹ anh để lại cho anh.

Buồn cười không?

Quá buồn cười.

Tôi hỏi anh vì sao, tôi mắng anh là đồ thần kinh, tôi nói trước kia anh tra trấn tôi như vậy không phải là vì để tôi đi chết hay sao, thì sao khi tôi thật sự sắp chết rồi thì anh còn muốn cứu tôi.

Đoàn Kinh Từ nghe xong lời tôi nói thì khóc.

Lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy Đoàn Kinh Từ khóc.

Nói thật, tôi hơi hoảng.

Đoàn Kinh Từ đã khóc rất lâu, tôi ngồi bên cạnh anh, nhìn anh khóc ướt nửa bên ống tay áo của tôi.

Cơn buồn ngủ kéo đến, lúc sắp ngủ, tôi nghe thấy Đoàn Kinh Từ nói:

“Khanh Khanh, anh chỉ còn em thôi.”

“Đồng ý với anh, đừng đi.”

Khóe mắt có giọt nước trượt xuống, trong dạ dày là một đợt dời sông lấp biển, tôi đau đến mức trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi đã không còn buồn ngủ nữa, nhưng tôi vẫn không dám mở mắt ra.

Tôi không dám trả lời anh.

Đoàn Kinh Từ, em thật sự không làm được.

*

Tôi vẫn không cố chấp bằng Đoàn Kinh Từ.

Anh thật sự chữa bệnh cho tôi, tốn rất nhiều tiền, cái gì cũng dùng đồ tốt nhất.

Nhưng tôi vẫn đau lắm, mỗi lần vào nửa đêm tôi đều sẽ đau đến mức không ngủ được.

Đoàn Kinh Từ thấy tôi đau thì kể chuyện cho tôi nghe.

Anh kể chuyện thật sự rất chán, đều là chuyện khi còn nhỏ của chúng tôi.

Mặc dù câu chuyện nhàm chán nhưng trợ ngủ rất tốt.

Mỗi lần khi nghe kể chuyện để ngủ, tôi cũng luôn có thể mơ thấy một vài việc lúc còn nhỏ.

Tôi mơ thấy khi còn bé mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ mang một đống sủi cảo đến nhà Đoàn Kinh Từ ăn, uống rượu dưới ánh trăng, khi qua ba lượt rượu, chú Đoàn sẽ luôn nói đùa với bố tôi, muốn tôi gả cho Đoàn Kinh Từ.

Mơ thấy Đoàn Kinh Từ khi còn bé nói với đám con gái tranh nhau muốn làm cô dâu của anh rằng, cô dâu của anh chỉ có thể là Khương Khanh.

Lại mơ thấy khi học cấp 2 tôi bị bạn học tẩy chay nói xấu, không ai tin tôi, là Đoàn Kinh Từ đi về phía tôi từ đám người xem náo nhiệt, kéo tay tôi đưa tôi rời đi, đứng sau lưng tôi làm chứng cho tôi.

Những giấc mơ đó quá tốt đẹp, khiến cho tôi mỗi lần tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Đoàn Kinh Từ, tôi đều không ngăn được nước mắt.

*

Gần đây giấc ngủ ngày càng kéo dài, trí nhớ cũng hơi kém đi.

Lê Châu vẫn thường xuyên tới, tôi biết cậu ta đã tới, lại luôn quên mất cậu ta đã nói gì với tôi.

*

Cơn đau dạ dày tới ngày càng thường xuyên.

À, đúng rồi, tôi dừng thuốc rồi.

Ngày dừng thuốc, tôi đau đến mức không ngủ được, Đoàn Kinh Từ nằm bên cạnh tôi, cùng tôi tán gẫu câu được câu chăng.

Lúc sắp ngủ, Đoàn Kinh Từ hỏi tôi, lúc đó tôi nói tôi không nợ anh nữa, nếu như tôi không bị bệnh thì có phải là sẽ muốn rời xa anh hay không.

Tôi ngáp một cái, không trả lời.

Thật ra nếu như không bị bệnh thì tôi sẽ không xa anh.

Mắt Đoàn Kinh Từ luôn đỏ lên.

Tôi cũng ngủ càng ngày càng lâu.

Khi tỉnh lại, tôi luôn không nhịn được mà phát cáu.

Tôi mắng anh dở hơi, có tiền không giữ lại tiêu mà cho người sắp chết như tôi đây làm gì.

Mỗi lần nói đến đây, Đoàn Kinh Từ đều sẽ cau mày.

Anh hung dữ bảo tôi câm miệng lại, nói với tôi là anh thích.

Vậy được thôi.

Tùy anh.