Linh Vực

Chương 1920: Hồn diệt (2)



Tựa như, lúc này phân hồn Tần Liệt trong cơ thể Ám Hồn Thú đã không còn một tia tình cảm sinh linh.

“Vù vù vù!”

Hồn quang sau khi vỡ nát của Áo Tư Đinh bay vút đi khắp nơi, có rất nhiều Thâm Uyên hồn văn cổ xưa thần bí, từ trong những hồn quang đó hiện lên.

Những Thâm Uyên hồn văn cổ xưa đó, tựa như mới là trung tâm lực lượng Áo Tư Đinh lĩnh ngộ, bọn nó chớp động, cực kì cố gắng muốn tụ lại.

Giống như, chỉ cần những Thâm Uyên hồn văn đó tụ lại, Áo Tư Đinh liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.

“Thùng thùng!”

Nhưng, ở dưới con mắt màu xanh biếc của Ám Hồn Thú chăm chú nhìn, ở dưới tiếng rít gào không có âm thanh của Ám Hồn Thú, những hồn văn kia lại lần lượt nổ tung.

Sau khi nổ tung, những hồn văn hơi to hơn một bậc phân liệt thành càng nhiều phù hiệu nhỏ bé hơn.

Ở trong phù hiệu nhỏ hơn đó, tựa như đã không có linh hồn ấn kí của Áo Tư Đinh nữa, chỉ còn lại có truyền thừa thuần túy nhất.

“Hồn... Hồn Ngục bổn nguyên lạc ấn.”

Lăng Ngữ Thi cắn môi dưới, thanh âm cũng đang run rẩy, giống như biết phù hiệu càng thêm nhỏ bé kia ý nghĩa cái gì.

Nàng sau khi chấn động, đột ngột tỉnh ngộ lại, vội vàng nói: “Sơn gia gia, xin triệt tiêu lôi điện kết giới!”

Sắc mặt Tần Sơn cổ quái nói: “Nha đầu, ngươi xác định?”

“Xác định! Phi thường xác định!” Lăng Ngữ Thi vội vàng gật đầu.

“Được.” Tần Sơn nói.

Lôi điện kết giới đem mọi người ở U Minh thành đều bao lấy, theo Tần Sơn gật đầu, toàn bộ bay về trong tay hắn Thiên Lôi Trì.

Mái tóc dài màu tím của Lăng Ngữ Thi đột nhiên bay múa ra, đôi mắt sáng của nàng lóe ra ánh sáng tím rạng rỡ, sáng quắc nhìn về phía các phù văn nhỏ bé phân tán nơi đâu cũng có kia.

Như cảm giác được khí tức huyết mạch đồng tông đồng nguyên, các phù hiệu nhỏ bé mất đi linh hồn Áo Tư Đinh khống chế, như yến về tổ, toàn bộ bay về phía nàng.

Từng điểm sáng màu tím so với đom đóm còn nhỏ hơn nhiều, vừa bay xuống trên người nàng, đột ngột dung nhập trong cơ thể nàng.

“Không, không...”

“Lại là ngươi, lại là ngươi...”

Trong U Minh thành, tiếng rít đến từ Áo Tư Đinh đứt quãng, tràn đầy cảm giác thê lương bất đắc dĩ.

Nhưng càng nhiều Thâm Uyên hồn văn vẫn đang nổ tung, khí tức thuộc về Áo Tư Đinh trở nên càng lúc càng suy yếu.

Điểm sáng màu tím vỡ nhỏ, như mưa to phiêu bạc ùn ùn rơi vào trong cơ thể Lăng Ngữ Thi, thần thái trong mắt nàng trở nên càng lúc càng dọa người.

Viêm đế cùng Băng đế bên cạnh nàng đều rõ ràng cảm giác được linh hồn lực của Lăng Ngữ Thi đang lấy tốc độ kinh người tăng trưởng.

“Là Tần Liệt gã này đang giúp nàng.”

Băng đế hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Liệt hình thái Ám Hồn Thú, nhìn con ngươi của hắn.

Lúc này, hắn chú ý tới, ánh sáng màu lửa biếc kia trong mắt Ám Hồn Thú của Tần Liệt, thì là trở nên ảm đạm vô quang từng chút một.

Cái này nói rõ Tần Liệt vì đối phó Áo Tư Đinh, phân hồn Hồn tộc cấp mười, hồn lực cũng đã tiêu hao quá quá nhiều.

Nhưng Băng đế vẫn cảm thấy chấn kinh không hiểu.

Áo Tư Đinh mặc dù mất đi thân thể, chỉ còn lại có tàn hồn tụ tập “Cửu U Hồn Ngục”, nhưng Áo Tư Đinh dù sao từng là U Minh quân chủ, từng là một trong các đại ác ma mạnh nhất trong luyện ngục.

Tồn tại khủng bố như thế, cho dù chỉ có tàn hồn, cũng không nên là Tần Liệt có thể chống lại.

Áo Tư Đinh lại lấy am hiểu linh hồn bí thuật mà nổi tiếng tinh hà.

Nhưng Tần Liệt lại ở trong đột nhiên, như thu được kì lực vô cùng, vậy mà khiến tàn hồn Áo Tư Đinh không ngừng hủy diệt tan rã.

“Ở trên người Tần Liệt đã đột nhiên xảy ra cái gì? Sao có thể như vậy?”

Băng đế cực kì tò mò, hắn nhìn chằm chằm phân thân Ám Hồn Thú của Tần Liệt, trong lòng chứa đầy nghi hoặc.

Khí tức tàn hồn thuộc về Áo Tư Đinh như theo gió biến mất, hoàn toàn biến mất ở không trung.

Rất nhiều điểm sáng màu tím vỡ nhỏ hội tụ hết hướng Lăng Ngữ Thi, hóa thành truyền thừa bí ấn của Lăng Ngữ Thi.

Lăng Ngữ Thi thần thái dâng cao, cả người như đang xảy ra lột xác, bất luận động tĩnh huyết mạch, hay linh hồn không ngừng tăng cường, đều làm Viêm đế, Băng đế ở bên cạnh cảm thấy chấn kinh.

Sau đó không lâu, Lăng Ngữ Thi hướng phân thân Ám Hồn Thú kia của Tần Liệt cười thật tươi lộ cả răng.

Chợt, nàng liền nhắm mắt, an tĩnh khoanh chân ngồi xuống.

Ngay bên cạnh Tần Sơn, ngay trong U Minh thành, nàng yên tâm đem những dấu ấn linh hồn kia dung nhập huyết mạch nàng, hóa thành một bộ phận linh hồn nàng.

Mà lúc này, ánh sáng từ trong mắt phân thân Ám Hồn Thú của Tần Liệt phóng thích thì dần dần ảm đạm.

Kì dị là, ở lúc ánh sáng trong mắt Ám Hồn Thú dần dần biến mất, hắn cho Băng đế, Viêm đế cảm giác, ngược lại như là chậm rãi trở về...

Tần Liệt bọn họ quen thuộc kia, ở lúc linh hồn yếu ớt, tựa như rốt cuộc quay về.

Ám Hồn Thú trong mắt lạnh như băng cùng âm sâm cũng triệt để biến mất.

“Tần Liệt...”

Băng đế thử hô khẽ một tiếng, lấy để xác nhận Tần Liệt hiện nay đã hoàn toàn khôi phục lý trí.

“Ta không sao.” Tần Liệt trả lời một câu, phân thân Ám Hồn Thú của hắn chậm rãi nằm úp sấp xuống, trong mắt lóe ra hào quang suy tư.

Ngay vừa rồi, hắn thử lấy phân hồn cấp mười câu thông Trấn Hồn Châu, hắn cảm thấy lập tức đạt thành liên hệ với Trấn Hồn Châu.

Hơn nữa, Trấn Hồn Châu ở lúc biết được mục tiêu hắn muốn đối phó, chính là U Minh quân chủ trước đây Áo Tư Đinh, phản ứng cũng phi thường mãnh liệt.

Hắn cảm giác được, Trấn Hồn Châu đột ngột bộc phát ra linh hồn từ trường khổng lồ, đem phân hồn cấp mười của hắn trong nháy mắt ảnh hưởng.

Sau đó, hắn như bị Trấn Hồn Châu nhập vào, lấy bí thuật hắn còn chưa thể lĩnh ngộ, lập tức động thủ đối với Áo Tư Đinh ngưng tụ thành “Cửu U Hồn Ngục”.

Ở nháy mắt đó, hắn như nhìn thấy vô số tia sáng lộn xộn, đang lặp đi lặp lại cắt “Cửu U Hồn Ngục”.

Tàn hồn Áo Tư Đinh, ở dưới những tia sáng như “Hồn đao” kia cắt, biến thành mảnh vụn.

Bổn nguyên trung tâm nhất của linh hồn hắn cũng không thể chống đỡ loại lực lăng trì kia của Trấn Hồn Châu.

Cuối cùng, tàn hồn Áo Tư Đinh không ngừng sụp đổ vỡ nát, hóa thành ngàn vạn điểm sáng.

Những điểm sáng đó đều khắc bí nghĩa “Hồn Ngục”, ở trong lúc Áo Tư Đinh tiêu tán, theo bản năng cảm giác được khí tức huyết mạch Lăng Ngữ Thi.

Bọn nó chợt tự phát dung nhập Lăng Ngữ Thi.

Áo Tư Đinh sau khi hồn diệt, hắn cũng bị Trấn Hồn Châu rút đi quá nhiều hồn lực, cảm thấy cực đoan mệt mỏi vô lực.

Chợt, hắn lại cảm giác được liên hệ của hắn và Trấn Hồn Châu, bởi vì hồn lực hắn tiêu hao quá lớn, mà trở nên không thể thành lập.

“Đến bên chúng ta!” Tần Sơn quát khẽ.

Tần Liệt sửng sốt một chút, lại nỗ lực thúc giục bí thuật huyết mạch hồn thú, biến ảo thành hình dạng bản thể.

Cơ thể sau khi nhỏ đi một lần nữa dựa về phía Tần Sơn, còn có đám người Băng đế, Viêm đế.