Linh Vực

Chương 710: Thành Nguyệt Thạch



Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Thật là xui xẻo”.

Tiến vào lầu đá, Tần Liệt đem thân thể cô gái Nhân tộc của Hàn Băng Phượng Hoàng tùy tay đặt xuống, trên mặt tràn đầy cay đắng bất đắc dĩ.

Từ lúc bước vào Nguyệt Thạch thành, hắn đã chú ý tới ánh mắt người khác nhìn về phía hắn, khinh bỉ trào phúng nói không nên lời, những ánh mắt đó làm hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cả người đều không thoải mái.

Hắn cũng biết trong lòng những người đó nghĩ những gì.

Một võ giả bình thường, sao lại mang theo bên mình một nữ thi trẻ tuổi mỹ mạo?

Trầm ngâm một chút, hắn đem Phong Ma Bi lấy ra, đặt ở góc tường, sau đó xách thân thể cô gái Nhân tộc của Hàn Băng Phượng Hoàng tiến vào trên lầu một phòng tu luyện nho nhỏ, lại vận chuyển linh quyết, ở trên tường phòng tu luyện kia khắc ra vài loại trận pháp ngăn cách khí tức hắn nắm giữ.

Không bao lâu, từng luồng điện mang hiện ra ở trên vách tường, hình thành một tầng cấm chế.

Lại một lát sau, một tầng sương giá long lanh, cũng hình thành ở trên vách tường phòng tu luyện.

Cuối cùng, lại là một tầng vầng sáng màu vàng tươi, như là nước gợn, cũng ở phòng tu luyện nho nhỏ này ngưng kết ra.

“Xuất hiện đi”. Tần Liệt lúc này mới cởi bỏ quả cầu phong ấn của Trấn Hồn châu.

Linh hồn Hàn Băng Phượng Hoàng hóa thành một chùm băng quang, từ trong Trấn Hồn châu bay vọt ra, lại nhanh chóng chìm ở bản thể chân thân.

Lông mi thật dài của cô gái giật giật, chậm rãi mở mắt ra, sau đó không nói một lời cảm giác tình trạng thân thể, điều tra trạng thái linh hồn.

Con ngươi như hàn tinh của cô gái nở ra một đạo hào quang kinh hỉ, nàng phát hiện trải qua khoảng thời gian này “bị phong ấn”, thương tổn linh hồn của nàng thế mà khôi phục khoảng ba phần mười!

Cái này hầu như là kỳ tích.

Nàng không khỏi nhìn thật sâu về phía mi tâm Tần Liệt, trong lòng càng thêm khẳng định, linh khí nọ đem nàng phong ấn lại, tất nhiên là một loại chí bảo cực kỳ hiếm thấy hơn nữa vô cùng trân quý.

Điều này làm nàng càng thêm kiên định ý niệm ở lại bên người Tần Liệt.

“Cảm ơn”. Hàn Băng Phượng Hoàng phục hồi tinh thần, rất tự nhiên nói: “Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ chủ động rời khỏi, sẽ tuyệt đối không làm ngươi khó xử”.

“Ngươi hiện tại đã khiến ta rất khó xử rồi”, sắc mặt Tần Liệt thâm trầm.

“Nói như thế nào?”. Hàn Băng Phượng Hoàng bừng bừng hứng thú hỏi.

“Ta hiện tại vào một tòa thành thị, vào ở một nhà khách, mà ta, lại hằng ngày mang theo thi thể một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi... Ngươi biết người khác nhìn ta như thế nào?”. Tần Liệt hừ lạnh.

Hàn Băng Phượng Hoàng chớp mắt, khóe miệng tinh xảo hiện ra một ý cười hơi tỏ ra băng lạnh: “Ta có thể tưởng tượng hình ảnh thú vị đó”.

Sắc mặt Tần Liệt càng thêm âm trầm.

“Ở đáy Hàn Băng đảo, phía dưới tòa hành cung Băng Đế xây dựng kia, còn cất giữ rất nhiều tinh quặng hàn thuộc tính, các tinh quặng đó phẩm cấp phi thường cao, giá trị liên thành”. Hàn Băng Phượng Hoàng nhìn ra Tần Liệt không vui, nói: “Để ta nán lại thêm một đoạn thời gian nữa, những tinh quặng đó ngươi có thể mang đi một nửa!”.

“Một nửa?”. Tần Liệt cười lạnh: “Ta sợ bọn Xích Yển, Cổ Đà ngay cả cặn cũng không để lại!”.

“Bọn hắn không động vào được”. Hàn Băng Phượng Hoàng lắc lắc đầu: “Trừ ta, ồ, không đúng, có lẽ còn có thể thêm cả ngươi, chỉ có người tu luyện Băng Đế truyền thừa, mới có thể vận dụng những tinh quặng đó. Cho dù là ba gia hỏa làm ta bị thương nặng phá hủy cung điện hàn băng, cũng phá không nổi một tầng phòng hộ sau!”.

“Vậy ngươi vì sao không dứt khoát tránh ở một tầng dưới?”. Tần Liệt mặt đầy sự không tin.

“Khí lạnh một tầng dưới cung điện hàn băng, cho dù là ta trước khi bị thương... Cũng khó thừa nhận, huống chi là sau khi bị thương nặng?”. Hàn Băng Phượng Hoàng cúi đầu: “Chỉ có chờ sau khi ta khôi phục, dùng thêm một đoạn thời gian để lĩnh ngộ truyền thừa Băng Đế để lại, chờ ta tiến thêm một bước nữa, mới dám thử hướng một tầng bên dưới xâm nhập”.

Tần Liệt kinh nghi bất định, không phân biệt được nàng nói là thật hay giả, nhưng luôn cảm thấy để nàng lại bên người, về sau sẽ phiền toái vô cùng.

“Ta lấy tên thật của ta Lâm Lương Nhi thề, chỉ cần ngươi để ta đợi tới một ngày kia linh hồn khôi phục, ta nhất định thực hiện hứa hẹn, cho phép ngươi tương lai đi một tầng dưới của Hàn Băng đảo, mang đi một nửa hàn băng tinh quặng! Bằng không, thì cho ta hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, hoàn toàn hóa thành tro bụi!”. Hàn Băng Phượng Hoàng nghiêm túc thề.

“Lâm Lương Nhi? Tên thật của ngươi?”. Tần Liệt nhíu mày: “Thoạt nghe sao giống tên giả? Ngươi là tộc Hàn Băng Phượng Hoàng, vì sao sẽ có một cái tên Nhân tộc?”.

“Băng Đế họ ‘Lâm’, tên ta là hắn đặt giúp ta, ở lúc ta còn chưa sinh ra, ta đã tên là Lâm Lương Nhi”. Hàn Băng Phượng Hoàng lạnh lẽo nói.

Tần Liệt nhìn thật sâu về phía nàng, hồi lâu sau, gật gật đầu, nói: “Lâm Lương Nhi phải không? Thôi, ta tạm thời tin ngươi, để cho ngươi nán lại thêm một đoạn thời gian”.

“Ngươi cứ việc yên tâm, Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta cực kỳ coi trọng đối với lời thề, một điểm này không giống Nhân tộc các ngươi!”. Lâm Lương Nhi hừ nói.

“Trong cơ thể ta còn chảy huyết mạch Bác Thiên tộc, coi như là nửa tộc nhân Bác Thiên tộc, mà Bác Thiên tộc... Lại phá hủy quê hương ngươi, xâm nhập thế giới của các ngươi, bắt giữ tộc nhân các ngươi, hơn nữa đem ngươi nhốt ở Thần Táng tràng”, sắc mặt Tần Liệt thâm trầm: “Nhưng ngươi đối với Bác Thiên tộc, tựa như cũng không có thù hận khắc cốt minh tâm, vì sao lại đối với Nhân tộc chán ghét, luôn không quên châm chọc cười nhạo như thế?”.

“Đó là bởi vì, thế giới phụ Hàn Băng Phượng Hoàng chúng ta sinh sống, là bị Nhân tộc tiết lộ cho Bác Thiên tộc!”. Lâm Lương Nhi âm thầm cắn răng, trong con ngươi hàn quang rạng rỡ: “Nếu không có người kia để lộ bí mật, Bác Thiên tộc không tìm đến thế giới chúng ta sinh sống, chúng ta cũng sẽ không gặp tai ương diệt tộc. Mà người nọ biết thế giới phụ của Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta, ở lúc lầm xông tới, còn bị thương nặng, hầu như sinh cơ sắp diệt sạch, hắn là ở dưới sự trị liệu của tộc nhân chúng ta mới được cứu sống”.

“Hắn nán lại ở thế giới chúng ta đến thương thế khôi phục như lúc ban đầu, qua vài năm, thăm dò tất cả của chúng ta, sau đó đi không từ giã”.

“Sau khi hắn rời khỏi, không qua bao lâu Bác Thiên tộc liền xâm nhập vào, Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta cũng bị bắt, bị chém giết, quê hương bị phá hủy, ngay cả... Thế giới phụ tộc chúng ta sinh tồn, cũng không biết còn tồn tại hay không”.

Sắc mặt Lâm Lương Nhi càng lúc càng lạnh như băng, trên người dần dần lượn lờ dòng khí lạnh vô cùng, làm gian phòng tu luyện nho nhỏ này biến thành vùng đất băng lạnh.

Tần Liệt á khẩu không trả lời được.

Sau một hồi, hắn thở dài một hơi nói: “Tinh hồn ngươi có thể vào rồi, ta cho phép ngươi tiếp tục lưu lại, chuyện khác... Ta không giúp được ngươi”.

Lâm Lương Nhi nhìn hắn một cái, không nhiều lời một chữ, tinh hồn một lần nữa chạy ra khỏi bản thể, lại lấy bí thuật của Hàn Băng Phượng Hoàng nhất tộc tự mình phong ấn, ở lại trong Trấn Hồn châu.