Loạn Nhịp Vì Người

Chương 66



"Chào buổi sáng."

Thời Ý phì cười, "Ừm, chào buổi sáng."

Vuốt ve nhau một lúc lâu, Thời Ý hỏi cô: "Hôm nay cậu muốn làm gì?"

Phó Tư Điềm thành thật trả lời: "Đến thư viện ôn bài với Hi Trúc, Phồn Lộ."

Lại là Trần Hi Trúc. Thời Ý im lặng hai giây, "Ò."

Vừa dứt lời, di động Phó Tư Điềm đang cầm trong tay chưa kịp buông ra rung lên mấy lần liên tục.

Cô ló đầu ra từ trong lòng Thời Ý để xem, hỏi ý kiến: "Hi Trúc bảo là đem bữa sáng qua đây, mình nhờ cậu ấy mang thêm một phần nhé?"

Thời Ý không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu ấy thường mang bữa sáng cho cậu à?"

Phó Tư Điềm hơi chững lại, suy nghĩ một chút: "Cũng bình thường. Căn tin bên ngoài học viện của cậu ấy buổi sáng có bán bánh trứng cuộn làm tại chỗ, ngon lắm, mình với Phồn Lộ đều rất thích, cho nên thi thoảng nếu cậu ấy sang đây vào buổi sáng, sẽ tiện thể mang hai phần."

Thời Ý lãnh đạm nói: "Không cần, mình không ăn."

Phó Tư Điềm chớp mắt, cảm thấy Thời Ý sao lại có vẻ như không vui, "Được rồi."

Cô trả lời tin nhắn của Trần Hi Trúc, hỏi Thời Ý: "Cậu có muốn đến thư viện với tụi mình không?"

Thời Ý đáp: "Mình đã hẹn với mẹ hôm nay sang nhà bà ấy rồi, chút nữa còn phải về nhà dọn đồ qua."

"Vậy mình dọn đồ với cậu nhé."

Thời Ý trông thấy cả trái tim cả đôi mắt cô đều chỉ có mình, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm thấy bản thân mình quá hẹp hòi, "Không cần đâu, đồ đạc không nhiều. Buổi tối cậu giúp mình dán giấy dán tường là được."

Phó Tư Điềm vui vẻ: "Được."

Đối diện truyền đến tiếng động bên giường Doãn Phồn Lộ, hẳn là Doãn Phồn Lộ đã thức dậy. Hai người ngừng lại, cũng không thì thầm nữa, ngồi dậy theo.

Mỗi lần đến nhà Phương Nhược Hoa, Thời Ý đều xuất phát vào khoảng tám giờ, vừa kịp đến nhà ăn sáng cùng bà. Nhưng hôm nay đã đến giờ, cô ấy lại chẳng có lòng dạ nào muốn đi.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô ấy ngồi trước bàn học của mình, tâm huyết dâng trào muốn Phó Tư Điềm giúp mình tết tóc.

Phó Tư Điềm cũng không nỡ để cô ấy đi, cầu còn không được, răm rắp nghe lời.

Tóc vừa tết được hơn phân nửa, ngoài cửa có tiếng gõ, tiếp sau đó, giọng nói tươi tắn của Trần Hi Trúc vang lên: "Tư Điềm, mình đến..."

Chữ "rồi" kẹt lại trong cổ họng.

Trần Hi Trúc nhìn hai người một đứng một ngồi, thân mật khắng khít trong ký túc xá, cằm cũng quên khép lại.

????!

Vãi nồi, cô ấy bị ảo giác à? Đôi mắt Trần Hi Trúc trợn trừng như chuông đồng.

- ---------

Doãn Phồn Lộ rửa mặt sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, lấy tay huơ huơ trước mắt Trần Hi Trúc, "Cậu làm gì vậy? Bị điểm huyệt à? Biểu cảm gì đây?"

Trần Hi Trúc chớp mắt, đột nhiên giơ tay túm lấy tay Doãn Phồn Lộ, "chát" một cái trên mu bàn tay cô ấy.

Đang mùa đông, vì tay lạnh nên cơn đau rất dễ bị khuếch đại lên.

Doãn Phồn Lộ "shh" một tiếng, tim còn chưa kịp đập nhanh đã bị Trần Hi Trúc ấn chết.

"Cậu muốn chết phải không?" Giọng điệu Doãn Phồn Lộ nguy hiểm. truyện teen hay

Trần Hi Trúc hoàn toàn không rảnh bận tâm. Đau quá! Không phải ảo giác! Cô ấy lơ đễnh sờ sờ mu bàn tay của Doãn Phồn Lộ tỏ lòng an ủi, ném ánh mắt tràn đầy nghi vấn về phía Phó Tư Điềm.

Lỗ tai Phó Tư Điềm ửng đỏ dưới cái nhìn chăm chú của cô ấy, nhìn trái nhìn phải nói sang chuyện khác, "Bên ngoài có lạnh không?"

"Cũng tạm." Trần Hi Trúc ngập ngừng. Ngại Doãn Phồn Lộ vẫn còn ở đây, cô ấy không tiện hỏi thẳng. Cô ấy cau mày đánh giá Thời Ý.

Thời Ý không hề né tránh, đối mặt với cô ấy, thong dong bình tĩnh, thậm chí còn gật đầu chào cô ấy.

Trần Hi Trúc đột nhiên cảm thấy ngứa răng.

Thời Ý cong môi gần như không thể nhận ra, quay đầu nói với Phó Tư Điềm: "Tóc ngày mai tết cũng được, mình không làm mất thời gian của các cậu nữa."

Trần Hi Trúc mang đồ ăn sáng đi vào, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không sao, tụi này vẫn cần thời gian ăn sáng mà."

Doãn Phồn Lộ kìm lòng không đậu sờ lấy mu bàn tay, cũng đề nghị: "Đúng đó, không vội. Ăn thử bánh trứng cuộn đi, ngon hơn quán hồi trước mình mua cho cậu." Cô ấy muốn chia sẻ bánh.

Thời Ý liếc nhìn bánh trứng cuộn, "Thôi, cũng đến giờ mình phải đi rồi."

Không cần cô ấy nói thêm, Phó Tư Điềm đã chu đáo giúp cô ấy chải lại gọn gàng phía sau tóc vừa mới tết được một chút, "Giữ cái này lại được không?" Cô giữ lại một bím tóc mảnh mai bên tai Thời Ý.

Thời Ý hỏi: "Nhìn có kỳ không?"

Phó Tư Điềm cười: "Không kỳ, đáng yêu lắm."

Thời Ý sờ sờ bím tóc, hơi nhếch môi, cười lên thật sự có chút đáng yêu.

Trần Hi Trúc cảm thấy sữa đậu nành mình vừa uống vào tràn ngập mùi vị chua thiu. Bầu không khí giữa hai người này hoàn toàn không đúng.

Đâu chỉ là làm hòa? Đây là ở bên nhau luôn rồi sao?! Tiến độ tăng vùn vụt thế kia?! Trần Hi Trúc nghi ngờ bản thân mình hiện tại chính là cuốn sách《Một Trăm Ngàn Câu Hỏi Tại Sao》!