Lời Hồi Đáp Của Đồ Bạch

Chương 3



7

Sau khi đến nơi, Chu Tịch Bạch nhanh chóng bước xuống xe.

Trên núi gió thổi khá mạnh, thổi cho áo khoác của anh bay vù vù, cũng không biết anh ấy có lạnh hay không mà anh vẫn quật cường từng bước đi lên.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một bia mộ.

Phía trên tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì một cách rõ ràng.

Tôi vô cùng xúc động.

Tiểu tử, cậu thật không tồi nha, nhận được giải thưởng cũng không quên nói cho người đại diện kiêm bạn gái cũ là tôi đây.

Chu Tịch Bạch hơi cúi người xuống, nửa người anh tựa vào phía trên, hai tay nắm chặt mép bia đá, thân thể cũng đang run nhè nhẹ.

Anh ấy trông vô cùng chán nản và đau đớn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Sau đó Chu Tịch Bạch lấy điện thoại ra.

Khi ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ dòng chữ trên tấm bia kia.

Trên mặt bia căn bản không viết tên của tôi.

Ngược lại, ở trên đó lại ngay ngắn khắc ba chữ "Chu Tịch Bạch".

Tôi gần như muốn phun ra một ngụm máo.

Cảm động gì chứ, đây hoàn toàn không phải là mộ của tôi.

Nhưng tại sao anh ấy lại khắc tên mình lên bia mộ?

Từ khi nào thế?

Không phải nha, cái người này rốt cuộc đang làm gì vậy?

Tôi chấm hỏi ba lần, thậm chí còn tưởng tượng ra hot search trên weibo ngày mai sẽ bùng nổ như thế nào.

“Chu Tịch Bạch vừa đoạt giải ảnh đế đã xúc động đến mức tự tay xây một tấm bia mộ để tự khen thưởng cho chính mình.”

“Ảnh đế Chu đêm khuya phát điên ở nghĩa trang, sợ là đã làm điều thất đức nên bị thứ gì đó ám rồi.”

Tôi đỡ trán, rốt cục nhịn không được mà mở miệng mắng anh:

“Chu Tịch Bạch, anh khốn nạn vừa thôi.”

“Tôi đã chế/t lâu như vậy rồi mà anh còn làm cho tôi phải lo lắng cho anh?”

“Lần này anh uống say như vậy rồi, tôi thì chỉ là một con ma thôi, thật không có cách nào đưa anh trở về đâu.”

Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy bóng lưng Chu Tịch Bạch khẽ run lên.

Chính xác.

Lần này tôi tin vào mắt mình.

Tôi có thể 100% chắc chắn rằng Chu Tịch Bạch vừa rồi đã phản ứng lại lời nói của tôi.

Chắc hẳn anh ấy đã nghe thấy lời phàn nàn của tôi.

Có thể nghe thấy tôi...

Điều đó có nghĩa là.

Thật ra anh ấy luôn có thể nhìn thấy tôi.

Vừa rồi ở trong phòng, Chu Tịch Bạch chỉ đang giả vờ không nhìn thấy mà thôi.

8

Không đợi tôi hỏi cho rõ ràng.

Ở bên kia Chu Tịch Bạch đã trực tiếp ngã xuống đất.

Tôi có hơi bất lực.

Người này tửu lượng luôn luôn rất kém, còn không bằng một nửa của tôi.

Tôi nhớ mang máng, ngay từ khi mới bắt đầu tôi và Chu Tịch Bạch cũng không hề suôn sẻ.

Tôi không chỉ phải lập ra kế hoạch huấn luyện nghiêm ngặt hơn cho anh ấy, mà còn phải chịu đựng mấy đêm làm một phần PPT gần một trăm trang, dùng số liệu để phân tích rõ ràng điểm mạnh và điểm yếu của Chu Tịch Bạch.

Chỉ cần nhận được kịch bản thích hợp, cho dù là vai diễn có nhỏ đến đâu, tôi cũng sẽ giành về trước cho Chu Tịch Bạch, sau đó cẩn thận xem kịch bản đến hết đêm rồi còn làm chú thích cho anh ấy.

Vì không có đội ngũ hỗ trợ nên mọi việc đều là do tôi và Chu Tịch Bạch tự mình làm, vì vậy chúng tôi thường xuyên sứt đầu mẻ trán.

Để tiết kiệm chi phí, tôi thậm chí còn bảo Chu Tịch Bạch chuyển đến nhà tôi sống.

Mới đầu, cơ hội để cho Chu Tịch Bạch nhận vai diễn thật sự rất ít.

Chúng tôi luôn cãi nhau vì nhiều vấn đề.

Ví dụ như khi tôi nói, Chu Tịch Bạch cần đi con đường lưu lượng, giai đoạn đầu có thể chọn một hình tượng cho mình, thu hút một vòng fan bạn gái để có lưu lượng riêng, sau này có thể dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để chuyển hóa sự nghiệp.

Nhưng Chu Tịch Bạch cau mày, ngay lập tức từ chối tôi.

“Loại hình tượng này rất thừa thãi, tôi không cần.”

“Tôi có người trong lòng, yêu đương cũng sẽ công khai, cô làm như vậy không công bằng.”

Sau khi nghe được lời này, tôi cảm thấy vô cùng choáng váng.

Anh vậy mà có người mình thích.

Thậm chí còn chưa bắt đầu yêu đương mà đã bắt đầu cảm thấy, đối với cô gái kia làm như vậy là "không công bằng".

Sau đó tôi ném con chuột máy tính đi, chế nhạo anh: "Được thôi, Chu Tịch Bạch, anh tự cao tự đại thật đấy.”

"Vậy thì cút đi đi.”

“Đi nói chuyện yêu đương của anh đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Không đợi anh giải thích, tôi đã đẩy anh ra khỏi phòng, thậm chí còn yêu cầu anh dọn ra ngoài ngay lập tức.

Nhưng Chu Tịch Bạch vẫn không chịu rời đi.

Cũng trong đêm đó, tôi nhận được điện thoại của bạn anh gọi tới.

Anh ta nói Chu Tịch Bạch uống nhiều quá nên đã say, hiện tại đang phát điên ở bên ngoài.

Tôi không nói nên lời, nhưng vẫn lập tức đi đón anh ấy.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Chu Tịch Bạch uống say, khi nhìn thấy tôi thì giống như một tên ngốc chỉ biết cười cười.

Tôi không nói gì, vội đỡ lấy cánh tay anh rồi đỡ anh đi về phía trước.

Bóng của chúng tôi xếp chồng lên nhau bấp bênh trên mặt đất.

Đi được nửa đường, anh ấy đột nhiên ngồi bệt xuống đất túm lấy góc áo tôi, sau đó cất giọng ủy khuất và đầy vẻ van xin: ”Đồ Đồ, em muốn anh làm cái gì cũng được, chỉ là anh không cần fan bạn gái, có được không?”

Tôi liếc xéo anh: "Liên quan quái gì đến tôi.”

Đôi mắt Chu Tịch Bạch nhìn tôi khi ấy còn sáng hơn cả những vì sao trên trời kia.

Anh cực kỳ nghiêm túc nói với tôi: "Hạ Đồ, anh thích em.”

Lời tỏ tình bất thình lình xuất hiện khiến tim của tôi dường như lỡ mất vài nhịp.

Tôi quay mặt đi để che giấu đôi má đang đỏ ửng đến bỏng rát của mình.

“Anh đã uống bao nhiêu rồi? Sao lại say thành như vậy?”

“Có phải anh bắt đầu nói mê sảng rồi không?”

Vậy mà anh ấy vẫn giống như một đứa trẻ, mãi cũng không chịu buông tha chủ đề này.

“Anh không uống nhiều, anh rất tỉnh táo. Nếu không phải anh nhờ bạn anh lừa em ra ngoài, anh sẽ không có cơ hội để nói những lời này.”

Dù trong lòng tôi đang tê dại vì vui mừng nhưng tôi vẫn bướng bỉnh nói: “Tôi cái gì cũng quản anh, rốt cuộc có cái gì để anh thích?”

“Đến lúc đó lỡ khi truyền ra ngoài, anh sẽ không sợ người khác sẽ cảm thấy anh đang ăn bám tôi, rồi cho rằng tôi đang bao dưỡng anh sao?"

Chu Tịch Bạch nghiêm túc giữ chặt tay tôi.

“Người khác thích nói gì thì nói, anh chỉ cảm thấy em cái gì cũng tốt.”

Anh cúi đầu cười khúc khích.

“Đồ Đồ ở bên cạnh anh, Đồ Đồ rất vất vả.”

"Nhưng em vốn có thể không cần vất vả như vậy, đều là bởi vì lựa chọn cho anh."

"Anh thực sự... không muốn khiến em thất vọng."

Anh che mặt lại, giọng nói đầy cảm giác mệt mỏi và chán nản.

Tôi biết thời gian gần đây cũng không hề dễ dàng gì đối với Chu Tịch Bạch.

Tần suất thử vai liên tục với cường độ cao, không ngừng nhận được câu nói "chờ phản hồi" nhưng không bao giờ nhận được bất cứ phản hồi tích cực nào.

Với kiểu kiên trì ngày này qua ngày khác như vậy, sẽ luôn có những khoảnh khắc anh cảm thấy cuộc sống này rất mờ mịt.

Anh ấy giống như một con búp bê trong chiếc hộp, thụ động chờ đợi khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra.

Mắt tôi nóng bừng, tôi cúi xuống ôm lấy anh.

Chu Tịch Bạch lúc uống say so với lúc tỉnh táo lại đáng yêu hơn rất nhiều. Không mạnh miệng, sẽ chịu nhận thua, cũng sẽ nói rất nhiều lời thật lòng.

“Anh nhất định sẽ trở thành ảnh đế, sau đó kiếm thật nhiều thật nhiều tiền. Đến lúc đó, chúng ta không cần phải ăn mì nữa, anh sẽ mời toàn bộ giới giải trí tới tham gia tiệc cưới của chúng ta.”

Anh phả một làn hơi nóng hổi vào tai tôi và không ngừng cười vui vẻ.

Không biết là vì tối nay quá lãng mạn hay là vì miệng Chu Tịch Bạch quá ngọt.

Tôi giống như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý với lời đề nghị của Chu Tịch Bạch.

Cuối ngày hôm đó, tôi bị Chu Tịch Bạch hôn đến mức chân mềm nhũn, còn bị anh cõng trở về.

Cũng trong đêm đó, Chu Tịch Bạch thỏa hiệp với tôi.

Anh ấy đồng ý làm theo ý tưởng của tôi, trước là thiết lập một hình tượng để hút fan rồi sau đó mới chuyển đổi qua phái thực lực diễn xuất.

Tuy nhiên, tôi đã đưa ra thêm một điều kiện …

Đó chính là anh không bao giờ được công khai mối quan hệ của chúng tôi.

9

Đúng như tôi mong đợi.

Ngày hôm sau, chuyện Chu Tịch Bạch say rượu ngất ở nghĩa trang vùng ngoại ô quả nhiên đã lên hot search.

Người đại diện của anh sắp tức điên rồi, sáng sớm trên đường đưa anh về đều liên tục mắng chửi.

Chu Tịch Bạch nằm trên giường ngủ say.

Còn tôi thì làm ra vẻ mặt mà tôi cho là hung dữ nhất, nằm trên ngực anh trừng mắt chờ đợi.

Chỉ cần đợi anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ hung hăng tra khảo một trận.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Tịch Bạch từ từ tỉnh lại, nhưng vẫn có chút mơ mơ màng màng.

“Đồ Đồ, ngoan nào, anh muốn ngủ thêm một lát.”

Sau khi vừa mở mắt nhìn thấy tôi, anh ấy gần như theo bản năng mà thốt ra lời này.

Đồng thời, anh đưa tay ra như muốn ôm tôi vào lòng.

Giống như những buổi sáng trước đây chúng tôi từng thức dậy cùng nhau.

Thế nhưng tay của Chu Tịch Bạch lại rơi vào khoảng không.

Mà tôi cũng chắc chắn xác định được rằng, con hàng này nhất định là có thể nhìn thấy tôi.

Phản ứng theo bản năng sẽ không lừa được người.

Chu Tịch Bạch chớp chớp mắt.

Tôi bay tới trước mặt anh, trực tiếp ngả bài:

“Đừng giả bộ nữa, từ tối hôm qua anh đã bị lộ tẩy rồi.”

“Anh vẫn luôn có thể nhìn thấy tôi, đúng không Chu Tịch Bạch?”

Tôi lạnh lùng nói.

"Lừa tôi vui lắm sao?”

“Quả nhiên là người vừa đoạt giải ảnh đế, kỹ năng diễn xuất của anh bây giờ rất tốt nha, xém chút nữa là có thể lừa được tôi rồi.”

“Nói cho tôi biết, anh bắt đầu nhìn thấy tôi là từ khi nào?”

Chu Tịch Bạch cử động cánh tay, xoay người đứng dậy nhìn tôi.

“Hạ Đồ, hỏi nhiều như vậy, em muốn tôi trả lời câu nào trước?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Từng cái một, đừng hòng tôi bỏ qua!!!”

Chu Tịch Bạch trầm ngâm cười: "Tôi tại sao phải nói cho em biết? Chuyện em từng nói dối tôi còn tệ hơn thế này nhiều.”

"Nó cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu như em bây giờ vậy.”

“Trong hai người chúng ta, ai mới là người không thẳng thắn thành thật nhất, trong lòng em biết rõ mà phải không?”

Nghe anh đáp lại, tôi ngược lại có chút chột dạ.

Tôi đang định nói tiếp thì người đại diện của anh ấy đã từ phòng khách chạy vọt vào.

"Chu Tịch Bạch, tôi nói lần cuối cùng, cậu mau đuổi nữ quỷ kia đi đi!”

“Bà thầy bói đó đã nói, mặc kệ lúc cô ta còn sống là người nào của cậu, nhưng hiện tại cô ta đã chế/t rồi, cô ta cứ quấn quít lấy cậu như vậy chỉ làm cản vận may của cậu thôi, cậu rốt cuộc có hiểu rõ không vậy?!”

"Tôi nói tất cả những lời này là vì muốn tốt cho cậu thôi!"

Vẻ mặt của Chu Tịch Bạch đột nhiên tối sầm xuống.

“Câm miệng.”

“Sau chuyện tối hôm qua mà anh còn dám đến đây sao? "

“Anh dám đưa váy của Hạ Đồ cho cô gái kia?"

Chu Tịch Bạch đứng dậy, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ra vẻ rụt rè kia.

"Tôi đã từng nói, đồ của Hạ Đồ ai cũng không thể động vào."

“Hơn nữa, cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi, trước mặt cô ấy đừng nói mấy lời như vậy.”

“Anh đã chạm vào giới hạn của tôi quá nhiều lần, tự mình nhận tiền lương tháng này rồi mau cút đi đi.”

Chu Tịch Bạch ngồi một bên giường, không kiên nhẫn phất phất tay.

Giống như đang đuổi một con chó.

Người đàn ông kia tức giận đến giậm chân, lúc rời đi còn mắng mỏ liên tục, nói cái gì mà từ chức cũng tốt, hắn đã sớm chán làm người đại diện của anh.

Bầu không khí lúc này giữa tôi và Chu Tịch Bạch lại trở nên cứng ngắc một lần nữa.

Lúc còn sống, tôi hy vọng Chu Tịch Bạch sẽ sống tốt hơn bất cứ ai trên đời này.

Nhưng sau khi chế/t, tôi lại biến thành một con ma cả ngày lơ lửng xung quanh anh, kết quả lại cản trở vận may của anh.

Thật mỉa mai làm sao.

Tôi lặng lẽ đứng im lơ lửng trên không, cảm thấy tim mình đau đến mức sắp nổ tung, nhưng lại không thể nói nên lời.

“Hạ Đồ, cảm giác bị người khác lừa gạt có phải rất khó chịu không?”

Một lúc lâu sau, Chu Tịch Bạch đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.