Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Chương 122



Hệ thống nhiệt độ không đổi được bật trong phòng tắm nên không lạnh, nhưng Trần Nhã Thiến đặc biệt lo lắng cho tình trạng hiện tại của Lâm Thâm Thâm, nàng chưa bao giờ thấy Lâm Thâm Thâm khóc.

Cảm thấy có lỗi với cô quá lâu, Trần Nhã Thiến phát hiện ra quần của mình cũng đã bị cởi ra.

"Đợi tí."

Lâm Thâm Thâm nhìn sang, vành mắt hồng hồng, sốt ruột lại kìm nén.

Trái tim của Trần Nhã Thiến đột nhiên mềm đi, nàng giữ khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm một cách trịch thượng, muốn hôn cô, nhưng sau đó nghĩ ra điều gì đó, nàng lấy khăn tắm, lau môi cho Lâm Thâm Thâm, hỏi: "Cô ta có đưa lưỡi của mình vào không?"

Lâm Thâm Thâm lắc đầu.

Trần Nhã Thiến định hôn cô, nhưng khi nụ hôn sắp đến, nghe thấy một đứa bé chân thành và đờ đẫn nói: "Không biết."

Trần Nhã Thiến: "..."

"Đánh răng! Súc miệng!" Đáng giận lắm!

Lâm Thâm Thâm vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn lấy nước làm theo.

Trần Nhã Thiến tiếp theo tìm trên kệ, nhưng đúng như dự đoán, không có chất bôi trơn nào.

Phía dưới của nàng vẫn còn hơi đau, túng dục đêm hôm trước, mặc dù ngày qua ngày đã tiến bộ hơn rất nhiều nhưng bây giờ vẫn không có động tình, chết tiệt, tên gia hoả Lâm Thâm Thâm thực sự sẽ nhét thứ cứng ngắc vào, nàng có thể mất đi nửa cái mạng.

Lâm Thâm Thâm nhanh chóng đánh răng xong, không chỉ đánh răng xong mà còn súc miệng nhiều lần.

Nhìn lại Trần Nhã Thiến.

Trần Nhã Thiến không tìm thấy thứ gì đó, có chút xấu hổ cười, "Xong rồi sao? Vậy thì làm đi."

Đôi mắt của Lâm Thâm Thâm lại đỏ lên.

Trần Nhã Thiến nói, làm tay chân cô luống cuống, chờ bị ôm vào lòng, mới hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao lại khóc?" Vừa nói, nàng vừa đưa tay chạm vào đũng quần của Lâm Thâm Thâm, dương v*t dưới quần của cô chỉ hơi cương lên, không cương lên được nửa.

Cố gắng hết sức hù dọa người!

Trách thì trách cô quá to, lại còn là một quả bóng to mà không cương cứng.

"Thiến Thiến..."

“Tớ ở đây.” Trần Nhã Thiên sờ sờ đầu cô, giống như đang an ủi một con chó lớn bị oan ức, nhưng trên tay lại ướt sũng, nàng mới nhớ tới, “Mau đi tắm đi, đừng để cảm lạnh."

"Cậu đừng đi."

"Tớ không đi, tớ không đi."

Trần Nhã Thiến định bật vòi sen, trên người treo Lâm Thâm Thâm lớn hơn một cỡ, nên hơi khó khăn, hơn nữa phát hiện ra mình không thể sử dụng hệ thống điện tử vòi hoa sen tiên tiến trong phòng tắm này.

Vì vậy, nàng hỏi, Lâm Thâm Thâm giơ tay thao tác một bước, yêu cầu thao tác một bước.

Cuối cùng thật vất vả lấy được nước nóng ở nhiệt độ thích hợp, Trần Nhã Thiến ngay lập tức thấy mình ướt sũng với Lâm Thâm Thâm...

Quên đi, bị ướt thì bị ướt đi.

Trần Nhã Thiến yêu cầu Lâm Thâm Thâm cởi quần áo.

"Đừng cởi."

Trần Nhã Thiến: "???"

"Lâm Thâm Thâm, cậu ngứa sao?"

Lâm Thâm Thâm phát ra âm thanh ủy khuất, vùi đầu vào cổ nàng.

Ai da, thật đáng thương, Trần Nhã Thiến làm sao dám hung hăng như trước, cho dù đang nói đùa. Không biết vì sao nàng đột nhiên trở nên lưu manh, nàng dỗ dành nói: "Vậy tớ cởi quần áo cho cậu, ngoan ngoãn đi tắm gội đầu, sạch sẽ thơm tho, tớ lại khẩu giao cho cậu, được không? "

Lâm Thâm Thâm không lập tức trả lời.

Trần Nhã Thiến hoài nghi cô không phải không đồng ý, tự hỏi liệu "giao dịch" này có lời không.

Vì nếu không đồng ý, cô đã phủ quyết rồi!

Quả nhiên.

Lâm Thâm Thâm nói "miễn cưỡng", "Được rồi..."

Nói phải, vậy thì tốt, Lâm Thâm Thâm kế tiếp tắm rửa cũng rất phối hợp.

Trần Nhã Thiến yêu cầu cô đứng dưới vòi nước ấm trong phòng tắm để gội sạch bọt trên tóc, trong khi đó nàng tìm một chiếc khăn tắm lớn từ tủ khóa lớn.

Lau khô cả hai, mặc lại áo choàng tắm.

Áo choàng tắm của Lâm Thâm Thâm quá dài đối với Trần Nhã Thiến, che mắt cá chân của nàng như một tấm chăn mềm.

Đẩy người ra khỏi phòng tắm, còn phải quay lại nắm lấy tay cô.

"Tớ sẽ lau sàn nhà." Có tóc rụng.

Lâm Thâm Thâm nhấn một nút trên tường, phòng tắm tự động chuyển sang chế độ làm sạch.

Trần Nhã Thiến sững sờ, nàng bị Lâm Thâm Thâm ôm từ phía sau, đi đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Ga trải giường rõ ràng đã được thay đổi, không có dấu vết của nước, vẫn còn một hơi thở mát lạnh như bạc hà nhàn nhạt, loại mà Lâm Thâm Thâm có thể ngửi thấy.

Trong cơn choáng váng, bị đè lên giường.

Trần Nhã Thiến ho nhẹ một tiếng, "Đứng lên, cậu như vậy sao tớ có thể K..."

Còn chưa nói xong, khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm đã phóng đại ra, hôn nàng.

Đầu lưỡi đan vào nhau mà mút, bàn tay to dọc theo eo áo choàng tắm sờ soạng vòng eo thon nhỏ.

Trần Nhã Thiến cảm thấy bàn tay của Lâm Thâm Thâm dường như có ma thuật, khi chạm vào nàng, sẽ tạo ra một dòng điện nhỏ trên da nàng, khiến nàng không thể kiểm soát được run rẩy, cũng rên rỉ, "Đóng cửa..." nàng không không muốn hôn cô nửa chừng, bị người ta bắt quả tang...

Lâm Thâm Thâm đáp lại, mò mẫm tìm chiếc điều khiển từ xa trên giường, ấn về hướng cửa.

Sau đó, Trần Nhã Thiến nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ ở phía xa đang từ từ đóng lại, không chỉ đóng lại mà còn phát ra một tiếng "cạch" nhẹ, dường như đã bị khóa.

Nhà mèo mở công ty công nghệ cũng không giống...

Đừng để những người bình thường phải gặp quỷ?!

Trần Nhã Thiến phân tâm hơi lâu, thở hổn hển khi bị Lâm Thâm Thâm hôn, hai tay di chuyển lên eo thon, tấm lưng mảnh mai, sau đó đi tới phía trước, ôm lấy ngực nàng, bộ ngực lớn mềm mại và hếch lên được che phủ, nhào nặn, thưởng thức thành nhiều hình dạng khác nhau, ngón tay cái xoay tròn trên núm vú.

"Hmm." Trần Nhã Thiến thở nhanh hơn, có thể cảm thấy mình có một chút nước.

Nhưng Lâm Thâm Thâm không còn nóng nảy như trước.

Trong phòng chỉ còn tiếng nuốt nước bọt của nụ hôn cuồng nhiệt giữa hai người.

Kỹ năng hôn của Lâm Thâm Thâm rất bình thường, nhưng Trần Nhã Thiến chỉ hôn một mình cô, hôn người yêu không quan trọng có kỹ năng gì, miễn là bộc lộ nhiệt tình muốn nuốt người khác vào bụng. Nghĩ đến đây, Trần Nhã Thiến cũng thò tay vào quần áo của Lâm Thâm Thâm.

Nhiệt độ cơ thể của Lâm Thâm Thâm cao hơn nàng, sờ lên rất thoải mái.

Trần Nhã Thiến xoa lưng cô, không ngừng phát ra những tiếng rên nhỏ, giữa hai chân bắt đầu ngứa ngáy, d*m thủy nhớp nháp chảy ra, nàng thở hổn hển thoát khỏi nụ hôn nhớp nháp, cuồng nhiệt như vậy, "Thâm Thâm, tớ, tớ chuẩn bị xong."

“Hmm.” Lâm Thâm Thâm tách chân ra.

Lúc này vẫn còn là ban ngày, ánh sáng tự nhiên lọt qua cửa sổ vào bên trong.

Trần Nhã Thiến cảm thấy hơi ngại, muốn khép chân lại, nhưng hai chân nàng đã bị Lâm Thâm Thâm giữ chặt, tách sang hai bên.

Lâm Thâm Thâm nhìn vào âm hộ đỏ sẫm được bao phủ bởi hoa môi đỏ mọng, hai cánh môi đỏ mọng tinh tế bị d*m thủy dán vào nhau, lỗ dâm bên dưới không ngừng đóng mở, phun ra những dòng mật dịch, nàng lại có chút muốn khóc……

Cởi chiếc áo choàng tắm ra, dương v*t màu đỏ tím thô dài nhô cao, gần như dán vào bụng dưới cùng lông mu.