Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Chương 71



Trần Nhã Thiến trong lòng ê ẩm.

Nói hay lắm, thuận tay giáo huấn, thấy ai bị khi dễ cũng ra tay nghĩa hiệp, khắp nơi nhân từ, tất nhiên sẽ trêu hoa đào thổi!

Tra nữ.

[Tại sao cậu ở bên ngoài?]

Với tính khí buồn tẻ của Lâm Thâm Thâm, làm sao có thể đàng hoàng đi ăn ngoài trường?

Bên kia im lặng một lúc mới trả lời.

[Lâm Thâm Thâm: Để gặp cậu.]

Trần Nhã Thiến lòng đầy dấm khi nhìn thấy ba chữ này, tim đập loạn nhịp, tay cầm điện thoại run lên dữ dội.

Điện thoại rung lên.

Lâm Thâm Thâm cúi đầu xem.

Trần Nhã Thiến: Hừm! Nói lời ngọt ngào để chuyển chủ đề, cậu cho rằng cậu nói lời này để không bị tớ truy cứu cậu trêu chọc Tần Nhạc Lộ?

Lâm Thâm Thâm nhíu mày.

Cô không hiểu.

Cô cho rằng tiểu lảm nhảm có mối quan hệ tốt với Tần Nhạc Lộ, nếu biết Tần Nhạc Lộ gặp nguy hiểm, sẽ cảm thấy sốt ruột lo lắng. Nhưng thật sự không phải như vậy?

Lâm Thâm Thâm không cẩn thận suy nghĩ, Trần Nhã Thiến lại lần nữa gửi tin nhắn tới.

[Trần Nhã Thiến: Có phải cô ấy đã khóc vì sợ hãi, cậu đã im lặng đi theo cô ấy, cuối cùng cùng cô ấy lên xe buýt trở lại trường học?]

[Gì?]

Trần Nhã Thiến bĩu môi.

Nghĩ đến cảnh đó, nàng phát hoảng.

Tại sao Lâm Thâm Thâm không giữ thân mình trong sạch?

Nàng cho rằng ruồi bọ không t*ng trùng vẫn đẻ trứng, Tần Nhạc Lộ ghét đồng tính luyến ái như vậy, không thể nào, ồ, sau khi được cứu lại còn thay đổi xu hướng tính dục?! Nhất định là Lâm Thần Thâm vốn tưởng rằng im lặng, nhưng trên thực tế lại ngấm ngầm trêu chọc đối phương!

Mắt thấy hai người mới hoà giải lại muốn chiến tranh lạnh.

[Lâm Thâm Thâm: Không có, cô ấy nói mình không nhìn thấy hoặc chụp ảnh chúng ta vào đêm hôm đó, vì vậy tớ đã ném chiếc điện thoại của Trưởng Hạo chụp những bức ảnh khiêu dâm của cô ấy cho cô ấy rồi bỏ đi.]

[Ảnh khiêu dâm?]

[Lâm Thâm Thâm: Ừ.]

[!!!]

[Với ai?]

[Lâm Thâm Thâm: Người đã chuyển trường tên Tưởng Hạo]

Trần Nhã Thiến không nhớ rõ tên này, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

Trí nhớ không tồi, nàng rất nhanh nhớ tới hôm sau khi đến KTV, Triệu Chi nói cô ấy ở lại bệnh viện qua đêm, nhưng Tần Nhạc Lộ không có ở cùng.

Rõ ràng, đã xảy chuyện vào đêm hôm đó.

Bằng cách này, sự kiện có thể được khởi chạy đầy đủ.

Tần Nhạc Lộ đã không vạch trần họ vào đêm đó trên sườn núi tình nhân, bởi vì cô ấy không có bất kỳ bằng chứng nào, khuôn mặt khó coi khi trả lời điện thoại, tất cả là do Tưởng Hạo đã đe dọa cô ấy bằng ảnh chụp khiêu dâm. Tần Nhạc Lộ cố ý ở trong ký túc xá vào ngày hôm đó vì cần phải hành động một mình.

Trần Nhã Thiến một tay bịnh miệng.

Chao ôi, sự thật đã rõ ràng, nhưng tâm trạng nàng ngược lại rất phức tạp.

Điện thoại lại rung lên.

[Lâm Thâm Thâm: Năm người trong số họ lên kế hoạch cưỡng hiếp tập thể Tần Nhạc Lộ.]

Đồng tử Trần Nhã Thiến co rút mạnh.

[Làm sao cậu biết?]

[Lâm Thâm Thâm: Tớ nghe nói.]

[Chà, tớ hiểu rồi, chuyện là như thế này, sau này đừng nói nữa, cũng đừng nói với ai.]

Tần Nhạc Lộ biết ơn Lâm Thâm Thâm như thế nào khi cô ấy bất ngờ được giải cứu khỏi điều tồi tệ như vậy?

Trần Nhã Thiến cảm thấy bất an.

Nhưng bây giờ không giống như thời cổ đại, được cứu liền nhất định phải lấy thân báo đáp.

Còn bất luận giới tính.

Trần Nhã Thiến bực bội đặt điện thoại lên bàn.

Tần Nhạc Lộ đang ngồi ở bàn phía trước, sau khi tô son cũng không di chuyển chiếc gương nhỏ đi mà thay vào đó, điều chỉnh góc độ nhìn Lâm Thâm Thâm đang ngồi sau gương.

Trước đây, cô ta cho rằng cách ăn mặc của Lâm Thâm Thâm là màu trung tính, đôi mắt u ám không có nụ cười, rất đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy lạnh lùng lại ngổ ngáo, bất kể mắt, mũi, khuôn mặt và khí chất, tất cả càng nhìn càng thấy thích.

Cô ta đã nghĩ đến hình ảnh mình bị đối phương đè dưới thân, bộ ngực bị bóp bởi bàn tay chai sạn.

Lâm Thâm Thâm thanh âm lạnh lùng, nhưng trong mắt lại tràn đầy dục vọng, cao cao tại thượng khinh thường nói: "Tao hoá, muốn tớ thao cậu như vậy?"

Tần Nhạc Lộ lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, bắt chéo chân, mượn việc này kẹp chặt chỗ bắp đùi.

Vào ban đêm, Trần Nhã Thiến có một giấc mơ.

Nằm mơ thấy Tần Nhạc Lộ bị mấy tên khốn nạn bao vây, mắt thấy không thể chạy thoát, Lâm Thâm Thâm xuất binh, đánh mấy tên đó, nhìn thấy Tần Nhạc Lộ trần trụi.

Tần Nhạc Lộ thoát chết, vô cùng phấn khích nhào vào lòng ngực cô.

Còn chính mình đứng cách đó không xa nhìn mà tim đau muốn chết, muốn lao lên tách hai người ra nhưng một bước cũng đi không nổi.

Cơn ác mộng làm tỉnh giấc.

Triệu Chi và Tần Nhạc Lộ vẫn đang ngủ, nhưng Lâm Thâm Thâm không ở trên giường.

Trần Nhã Thiến thay bộ quần áo bình thường rửa mặt, vừa rời khỏi ký túc xá liền nhìn thấy Lâm Thâm Thâm chạy bộ buổi sáng trở về, đối phương còn chưa kịp nói chuyện, trong lòng nàng đã nghẹn không chỗ phát tiết ủy khuất khịt mũi oán hận, nước mắt lưng tròng trào lên, tức giận đấm cô một đấm!

Vừa mới tập thể dục, Lâm Thâm Thâm ướt đẫm mồ hôi.

Cô nắm tay Trần Nhã Thiến, nhớ rõ nàng ghét đổ mồ hôi, nói: "Tớ đi tắm."

Trần Nhã Thiến giãy giụa không tránh ra, nhìn cô, "Hôn tớ!"

Đùa thôi, có camera ở hành lang của tòa nhà ký túc xá.

Quả táo Adam của Lâm Thâm Thâm co giật, nhìn thấy bộ dạng ướt sũng đáng thương của nàng, hơi thở trở nên nặng nề.

Đưa Trần Nhã Thiến vào phòng tắm của ký túc xá, khóa trái cửa, đè nặng hương thơm sáng sớm mềm mại trêu chọc người yêu của mình vào tường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng từ trong ra ngoài.

Chóp mũi của Trần Nhã Thiến đầy hơi nóng, mồ hôi đầm đìa.

Thân người có phản ứng.

Lâm Thâm Thâm rửa tay cẩn thận bằng nước rửa tay, biết tiểu lảm nhảm da mặt mỏng, lại hôn nàng nói: "Tớ sờ cậu."

Chọc ngón tay vào trong quần lót, cảm thấy bên dưới có chất lỏng ẩm ướt.

Hô hấp chặt chẽ.

"Hmm..." Khóe mắt bị kích thích của Trần Nhã Thiến đỏ lên.

Lâm Thâm Thâm hôn liếm miệng nàng, đồng thời tách đôi hoa môi đang run rẩy ra bằng đầu ngón tay.

Bên trong tuôn trào ra từng đợt d*m thủy trơn trượt ướt át, da thịt ấm áp mềm mại bao bọc lấy nửa đốt ngón tay của cô đang xâm lấn.

"Có muốn tớ hôn cậu không?" Lâm Thâm Thâm thực sự muốn chạm vào, nhìn thấy cơ thể Trần Nhã Thiến một tấc lại một tấc dưới ánh sáng rực rỡ.

Cô muốn liếm láp mút vào.

Chậm rãi ôn nhu một lần nữa chiếm nàng cho riêng mình.

Trần Nhã Thiến lắc đầu, nàng đã chịu kích thích lớn, giọng nói run rẩy mềm mại đến đáng thương, "Chỉ cần cắm ngón tay của cậu vào trong tớ là được."

Lời này kích thích dương v*t của Lâm Thâm Thâm cứng lên một chút.

Thẳng tắp đỉnh lên đũng quần, rất khó chịu!

Nhưng nhớ đến Trần Nhã Thiến chưa chấp nhận làm tình như vậy ở sườn núi tình nhân, cô chỉ có thể kìm nén bản năng của mình, không dùng phần hông cọ xát mà tập trung đưa nàng lên cao trào.

Cô không có nhiều kỹ năng lắm, chính là vì cơ thể mẫn cảm của Trần Nhã Thiến mới nhẹ nhàng đảo quanh chơi đùa âm hạch nho nhỏ dựng lên, đã khiến người ta phải hét lên a a~~.

“Suỵt.” Lâm Thâm Thâm cười, nuốt xuống tiếng rên rỉ từ cái miệng nhỏ của nàng.

"Coi chừng bị nghe thấy."

Sớm đã bị nghe rồi.

Tần Nhạc Lộ đã tỉnh dậy, trong mắt tràn đầy dục vọng, giấu tay dưới chăn, đút ba ngón tay vào huyệt.

Nước ra rất nhanh.

Cô ta nhắm mắt lại, tưởng tượng lúc này mình đang bị Lâm Thâm Thâm đè nặng chơi đùa, cắn chặt môi, mạnh mẽ tăng tốc.

Trong phòng tắm.

Trần Nhã Thiến được Lâm Thâm Thâm nhẹ nhàng mút hôn, được ngón tay thon dài đưa đến cực khoái.

Ngón tay bị âm hộ mút chặt chẽ, từng trận co rút dường như có tiết tấu.

Lâm Thâm Thâm ôm chặt gáy Trần Nhã Thiến, tưởng tượng thứ được chôn trong cái lỗ cực lạc đó vào lúc này là dương v*t cứng ngắc của mình. Nếu là trước đây, ảo tưởng như vậy một chút, là có thể xuất tinh, nhưng người anh em dương v*t đã phá qua tao bức xử nữ không muốn tước vũ khí.

Cao trào kết thúc, Trần Nhã Thiến mềm eo.

Lâm Thâm Thâm đè nén hô hấp nặng nề, "Bảo bối, cậu đi ra ngoài trước."