Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 20: Nguyện ý



Quân Lăng ở trong xe, nhận được tin nhắn, hắn không nhanh không chậm lấy điện thoại trong túi áo vest mở ra xem, nhìn thấy người gửi đến không thuộc trong danh sách liên hệ khẩn cấp nhưng lại được lưu với cái tên vô cùng đặc biệt nhưng cũng đơn giản.

Chỉ duy nhất một chữ.

Hắn xem xong tin nhắn lại không thay đổi sắc mặt, tay gác lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài phát hiện một chú mèo trắng đi ăn trộm đêm cũng đang hướng về phía hắn bằng đôi mắt cảnh giác.

Có lẽ nó giống Kỳ Thừa Doanh, một chút nhút nhát nhưng vẫn có chút kiên cường.

Nổ máy xe, chiếc xe rời khỏi bãi đỗ. Trên tầng hai của toà nhà cũ, chú Phúc đứng ở bên ngoài hành lang nhìn mãi cho đến khi Quân Lăng rời đi mới trở vào nhà.

Quân Lăng lái xe rất nhanh, tựa như đạp những cơn gió để có thể đến nơi, bây giờ cũng không còn sớm nên đường có chút vắng nhưng không tránh được vào trung tâm thành phố sẽ kẹt xe, cao tốc lúc này chắc sẽ khó đi.

Kết quả kẹt xe là thật, Quân Lăng phải chờ nhưng nếu chờ thì tin nhắn 'cầu cứu' kia phải làm sao?

Hắn gọi Sở Tiêu, một cuộc gọi ra lệnh báo khẩn cấp.

"Lão đại."

"Đưa trực thăng đến cao tốc, tôi muốn ngay lập tức có mặt."

"Rõ!"

Điện thoại hắn vừa dứt, Sở Tiêu đã tức tốc liên hệ đội cơ trưởng, điều đi một chiếc trực thăng mang số hiệu riêng của Quân Gia.

Mười phút, Quân Lăng đã có mặt trên trực thăng còn chiếc xe của hắn thì giao lại cho thuộc hạ.

"Đến nhà hát thành phố." Hắn vừa đeo tai nghe vừa ra lệnh cho cơ trưởng.

"Rõ!"

Mệnh lệnh được ban xuống thuộc hạ của hắn sẽ nghe lệnh làm việc, một đường bay thẳng đến nhà hát thành phố, còn đáp trên sân thượng của toà nhà.

Quân Lăng tháo gở tai nghe, nhanh chóng rời khỏi trực thăng.

Vừa đi thang bộ hắn vừa gọi điện cho Kỳ Thừa Doanh.

"Anh Quân?" Nàng bắt máy vội vàng, nổi hoảng loạn khiến nàng phải trốn trong nhà vệ sinh.

Quân Lăng liên tục bước một cái ba bật thang, cứ muốn nhanh chóng tìm thấy nàng vì nghe giọng Kỳ Thừa Doanh lúc này cực kì tệ.

"Cô ở đâu? Tôi đến rồi!"

"Tôi ở nhà vệ sinh, tầng tám."

"Được, chờ một chút! Vẫn ổn đúng không?"

"Ừm!" Kỳ Thừa Doanh gật nhẹ đầu.

Quân Lăng cười dù bước chân hắn rất vội nhưng vẫn quan tâm nàng: "Sao lại yểu xìu vậy, tôi sắp đến rồi!"

Kỳ Thừa Doanh thở nặng từng hơi, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ: "Tôi chờ anh!"

Vừa dứt lời nước mắt không hiểu sao lại lặng lẽ rơi xuống, nhận ra cô gái không ổn như những gì đã nói, Quân Lăng lại càng vội.

Hắn ấn thang máy muốn nhanh chóng đi xuống, cửa vừa mở đã xông vào rồi ấn tầng tám.

Kỳ Thừa Doanh bình thường không thế này, nhưng vào lúc nàng khó chịu nhất nàng lại muốn gặp người đàn ông, nàng không hiểu sao bản thân lại gửi tin nhắn cho hắn để cầu cứu một cách vụn về.

"Anh Quân! Tôi không thoải mái, anh đón tôi về được không?" Sau đó gửi đi địa chỉ nhà hát.

Dù không biết đối phương có cười chê nàng không nhưng vào lúc ấy nàng quên mất Mạc Chi mà chỉ nghĩ đến Quân Lăng, dù là sự xem thường thì nàng vẫn mong hắn đến.

Quân Lăng đến rất nhanh, bỏ mặt mọi thứ mà xông vào nhà vệ sinh nữ, khi hắn gõ cửa từng phòng thì nghe thấy giọng nàng loáng thoáng.

"Kỳ Thừa Doanh!" Quân Lăng gọi tên cô gái, gọi cả họ lẫn tên nàng.

Trước đây hắn gọi thế này đều là vì trêu chọc, bây giờ hắn gọi nàng trong tâm thế lo lắng bất an.

Kỳ Thừa Doanh mở cửa, Quân Lăng nhìn thấy nàng ngồi bên trong, hai mắt sưng đỏ, váy áo vẫn nguyên vẹn.

"Anh Quân!"

"Không sao rồi, tôi ở đây rồi!" Quân Lăng ôm lấy nàng, một cái bế lên tay rời đi.

Kỳ Thừa Doanh khóc rất thương tâm, đôi mắt đỏ ngầu như ăn phải ớt, dáng vẻ này khiến hắn đau lòng không nói nên lời.

Hắn biết một khi chạm vào sợi dây ngăn cách cuối cùng của phạm vi an toàn, hắn sẽ phải kéo nàng vào trong bóng tối nhưng hắn không thể ngăn cản được.

Khi nghe thấy giọng nói đó, hắn đã rất vội vàng huống hồ gì lúc đó còn nhìn thấy, sự bất lực đầy đáng thương mà Kỳ Thừa Doanh bày ra, chẳng hiểu sao tâm trí hắn nhói lên theo đó lồng ngực biểu tình kích động cứ như không còn nghĩ gì được nữa trong tiếng vang vọng của âm thanh nức nở ấy.

Cô gái rất nhẹ, còn nhỏ nhắn, ở trong ngực hắn lại như đứa trẻ, tiếng khóc vẫn chưa lặng đi và thân thể nàng đang run lên.

Quân Lăng bế cô gái đi vào thang máy, Kỳ Thừa Doanh vòng tay câu lấy cổ người đàn ông cứ như cột ở trên người hắn, tham lam hít thở mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.

"Không sao rồi! Ngoan, đừng khóc nữa!" Giọng người đàn ông âm trầm lạnh lùng.

Kỳ Thừa Doanh giấu mặt trong ngực lớn, càng được dỗ dành lại càng muốn khóc to.

Quân Lăng hết cách chỉ đành để cho nàng khóc, mang nàng lên sân thượng, cả hai rời đi bằng trực thăng chuyên dụng.

Mấy lời nói đó tuy rằng chỉ là an ủi tạm thời nhưng đối với Kỳ Thừa Doanh đó là tất cả những gì nàng mong muốn được nghe thấy và hắn là người nàng mong muốn được thấy.

Cơ trưởng nhìn lão đại lại nhìn người phó lái bên cạnh, họ chỉ dám dùng ánh mắt ám hiệu như đang trò chuyện cho nhau, cảnh tượng trước mắt khiến người ta hiếu kì.

Bây giờ trong lòng Quân Lăng là một người phụ nữ, còn được ôm trong ngực, còn được... quá mức thân mật hơn thường thấy.

Bình thường Quân Lăng đối xử với phụ nữ vô cùng xem trọng, đúng với từ 'xem trọng' đó nên hắn không chạm vào người phụ nữ nào dù họ có là tình nguyện hay không.

Nếu đối phương càng tình nguyện thì hắn càng không muốn động đến, nếu người đó đã không tình nguyện thì ép ủ lại khiến hắn cảm thấy ghê tởm.

Trong trái tim hắn, chỉ có một người nhưng người đó còn sống hay chết hắn vẫn chưa xác định được, rõ ràng là ở trước mắt nhưng vẫn cảm thấy không thật, do đó để có được mà không mất đi thì bắt buộc hắn phải biết trân trọng.

Quân Lăng ở trong hắc đạo có tiếng là trả tiền để phụ nữ phục vụ nhưng hắn không bao giờ chạm vào họ, nguyên tắc đó khiến những người phụ nữ biết khó mà lui, không phải hắn chán ghét hay kì thị mà hắn trả tiền để nhận lại được những tài năng mà những cô gái ấy có.

Hắn thích dương cầm sẽ không ngần ngại để cô gái dương cầm tài hoa nhất mỗi ngày đều đánh những bài nhạc theo đúng ý hắn, suy nghĩ của đám người kia bẩn thỉu ra sao hắn cũng không quan tâm chỉ cần bản thân hắn không làm điều thẹn với lòng thì còn lại, tất cả mọi thứ dù là gán ghép hắn giết người phóng hoả chính bản thân Quân Lăng trước nay cũng không quan trọng.

Quân Lăng cho thuộc hạ về thẳng Quân Gia, bởi vì ở đó có sân thượng, còn khu nhà của Kỳ Thừa Doanh thì không, hơn nữa cũng không còn sớm nếu làm phiền hàng xóm thì lại không hay.

Nghĩ ngợi vẫn là đưa nàng về Quân Gia an toàn hơn.

"Đến rồi, hôm nay ở lại đâu, ngày mai sẽ đưa cô về!" Quân Lăng nói xong, trực thăng cũng hạ cánh.

Kỳ Thừa Doanh trốn ở trong ngực người đàn ông không dám chui ra, thấp giọng hỏi hắn: "Sẽ không phiền anh chứ?"

Quân Lăng bật cười thành tiếng, hắn đỡ nàng dậy nhưng không xua đẩy ra mà lại kéo ôm vào trong lòng: "Nếu cô sợ phiền thì đã không nhắn cho tôi vào thời gian này rồi! Biết thức thời thì ngoan ngoãn một chút."

Kỳ Thừa Doanh khe khẽ gật đầu, nói 'cảm ơn' lí nhí.

Quân Lăng nghiêm túc hỏi: "Định ở trên người tôi bao lâu nữa?"

Kỳ Thừa Doanh cũng thành thật: "Anh cũng như ban nảy mang tôi từ nhà vệ sinh ra đi."

Quân Lăng gật đầu: "Được! Mỹ nhân chân không chạm đất."

Nói xong hắn gỡ tai nghe trên tai nàng cũng tiện vứt của mình xuống rồi bế nàng rời khỏi, bỏ lại hai người ở trên trực thăng đến thở cũng không dám thở vì sợ phá hỏng chuyện tốt.

Đến khi Quân Lăng bế Kỳ Thừa Doanh đi mất họ mới dám thở ra một hơi dài, vỗ ngực đầy sợ hãi.

***

"Lão..." Sở Tiêu vừa định gọi thì thấy lão đại nhà anh ta tay bế tay đỡ một cô gái trên người, mất mấy giây cậu mới có thể nhìn rõ đấy là ai liền sửa lời: "Chủ tịch!"

"Dọn phòng chưa?"

"Dọn... dọn phòng của người ạ?" Sở Tiêu nghi hoặc.

Quân Lăng nhìn cậu một cái, ánh mắt sắt lẹm như con dao đang kề lên cổ.

"Vâng... đã dọn rồi ạ!" Sở Tiêu cười, cố nặn ra nụ cười.

Quân Lăng không nói gì, mang Kỳ Thừa Doanh vào thang máy lần nữa, sau đó hai người xuống tầng ba.

Sở Tiêu cảm thấy không ổn một chút nào liền nhanh chóng đi tìm Lập Tân nhưng chẳng may cho cậu là Lập Tân đang ở công ty, còn Thiên Mã thì cùng Keisha đang ở nhà.

Quân Lăng mở cửa phòng, đem Kỳ Thừa Doanh đến giường ngủ, khi hắn đặt nàng xuống có vẻ như cô gái vẫn đang sợ.

"Ngoan! Không sao rồi, đây là nhà tôi!" Quân Lăng vuốt mái tóc dài, cẩn thận dỗ dành.

Kỳ Thừa Doanh như đứa trẻ được dỗ ngọt, chậm rãi rời tay khỏi cổ người đàn ông, lúc nàng nhìn hắn cũng là lúc Quân Lăng đang trông chờ biểu cảm trên gương mặt nàng.

Mắt vẫn đỏ, da thịt trắng nõn vẫn còn vươn lại ửng hồng như tầng mây hồng điểm lên da thịt cô gái, lại thêm bộ váy này có chút không phù hợp mà theo cách nhìn của Quân Lăng thì quá xấu.

"Sao vậy? Sao lại trốn ở trong nhà vệ sinh?"

Quân Lăng cất giọng quan tâm, nhớ lại lần đó nàng ở trong nhà vệ sinh vừa xã nước vừa ngủ, hắn sợ đến mức hồn bay phách tán, bây giờ cũng vậy, ban nảy nhìn nàng ở trong căn phòng nhỏ nhắn còn chưa được một mét, co rúm khúm núm ngồi ở đó khiến hắn tưởng chừng như mình bị bóp nghẹt.

Vươn tay lau đi vệt nước mắt đọng lại trên gò má nhỏ, Quân Lăng ghé sát đến hỏi thăm: "Hôm nay ngủ ở đây được không?"

Kỳ Thừa Doanh khe khẽ gật đầu.

Quân Lăng kéo nàng ôm vào: "Bình tĩnh lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết."

Hơi ấm của người đàn ông thật sự rất dễ chịu, đó không phải do nàng thiên vị Quân Lăng hơn những người khác mà rõ ràng hắn cho nàng thứ mà những người đàn ông khác không cho được.

Âm thanh dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, mỗi lần tựa vào đều có thể nghe thấy tiếng trái tim hắn đang đập, thật rõ ràng, thật đều theo từng nhịp vốn có, không có nôn nóng cũng không có hối hả.

Chờ khi nàng lấy lại nhịp thở vốn có, đôi mắt đẹp tập trung như thường thấy, Quân Lăng đã cho người làm mang vài thứ cần thiết vào phòng.

Đây là phòng của hắn, cũng là nơi riêng tư hắn không để phụ nữ bước vào nhưng bây giờ luật lệ đã bị phạm phải, dù hắn không muốn đi nữa thì vẫn có người ít nhiều chạm vào những thói quen đó, người đó còn khiến hắn không nở tổn thương.

Kỳ Thừa Doanh nhìn căn phòng tối màu, cảm tưởng có chút u ám bởi vì tông chủ đạo lấy màu sắc tối nhất, những màu thâm thuý nhất, cô độc nhất.

Tường nhà màu đen, trần nhà cũng màu đen nhưng màu đen không quá đậm, để tạo cảm giác không khí không quá u tối thì tường kính sát sàn dùng để hứng trọn nắng sớm giăng một chiếc màn che màu đen ngăn ánh nắng.

Sàn lót đá trải thảm màu xám, bộ sofa lớn ở dưới bằng vải cùng màu với thảm trải sản, giường ngủ của Quân Lăng trải ga giường đen, chẳng có lấy chút ấm áp như con người hắn.

Đèn thiết kế hình dáng kì lạ, chủ yếu là đèn âm tường, nhưng màu sắc này vừa hay làm nổi bật căn phòng ngủ.

Quân Lăng không kéo rèm cửa nên có thể nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ sát sàn, màn trời rất tối, không khí dày đặc những bất an, có người đã yên giấc nhưng có người thì không.

Thấy người đàn ông ngồi ở sofa, tóc ngắn gọn gàng khiến nàng không biết nên cảm ơn thế nào cho phải, Kỳ Thừa Doanh nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến chỗ hắn.

Phát hiện cô gái đến bên cạnh, Quân Lăng không vội nhìn đến gương mặt mà lại chỉ hướng ánh mắt đến đôi bàn chân trần.

Da nàng rất trắng, ngón chân đang co lại tỏ ra chút xấu hổ, hình như đây là dáng vẻ đáng yêu mà hắn không được nhìn thấy bởi vì cô gái này lúc nào cũng bày ra sự mạnh mẽ đến đáng ghét.

"Đến đây ngồi đi!" Hắn cất giọng trầm thấp, lời đề nghị rõ ràng quan tâm.

Kỳ Thừa Doanh đi đến ngồi xuống, sofa này lớn hơn nàng tưởng bởi vì Quân Lăng không phải người đàn ông vốn chỉ cao 1 mét 8, mà còn cao hơn, lớn hơn, uy vũ như một tượng đài.

"Anh Quân! Cảm ơn anh!"

Quân Lăng gác chân phải lên chân trái, khoanh hai tay trước ngực hỏi nàng bằng giọng trêu chọc: "Cô thấy không, tôi làm rất nhiều thứ vì cô nhưng mà không phải không muốn có lợi ích, một lời cảm ơn thì không đủ."

Kỳ Thừa Doanh ngẩng lên: "Anh muốn tôi cảm ơn thế nào?"

Nếu hắn bảo nàng lấy thân báo đáp vậy thì liệu nàng có làm thế?

Trong đôi mắt đẹp ấy hắn muốn nhìn thấy là sự hạnh phúc không phải những giọt nước mắt đau thương, dù có dù không thì hắn tham lam mọi thứ thuộc về nàng hơn những gì hắn tưởng.

Quân Lăng quay sang, nhìn Kỳ Thừa Doanh chăm chú, muốn bao trọn những đường nét của nàng vào đôi mắt hắn, chỉ như vậy thôi hắn đã cảm thấy mãn nguyện, mãn nguyện đến mức dù nàng có chán ghét, có tức giận hay có đẩy hắn ra xa hắn cũng không từ chối.

"Người thông minh xinh đẹp như cô, sao lại không hiểu ý tứ của tôi chứ?"

Bàn tay người đàn ông vươn ra, ngón tay to lớn chạm lên má nàng, sờ nhẹ.

Kỳ Thừa Doanh rụt lại, đôi mắt chất chứa hoang mang.

Quân Lăng sờ lên cánh môi dưới mềm mại, đây là gì? Thạch anh đào? Rất mềm lại còn căng mọng nước, màu đỏ thật quyến rũ và ngon mắt.

"Anh Quân..."

"Tôi biết cô không thích Bách Trường càng không thích tôi nhưng bởi vì tôi có thể cho cô chút lợi ích về tinh thần nên cô mới muốn tôi ở đó, cứu cô, không phải sao?"

"Không..." Kỳ Thừa Doanh chối, nhưng ngón tay Quân Lăng đã chặn miệng nàng lại.

"Tôi rất dễ tin người nên cô đừng giải thích! Bằng không cô sẽ phải nói rõ, tại sao cô ở đó, tại sao lại khóc còn cả việc tại sao lại là tôi?"

Nếu hắn muốn biết nàng cũng không giấu nhưng người đàn ông như có ý không muốn nghe, hắn tiến sát gần đến, không giống như Trương Dực khi tiến đến gần nàng, người đàn ông này mọi cử chỉ hành động đều mang theo chút trân trọng vốn có.

"Anh Quân!"

"Kỳ Thừa Doanh, cô không thể gọi tên người đã cứu mình à? Tôi họ Quân nhưng tôi vẫn muốn cô gọi tên tôi hơn đó."

Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, Quân Lăng cười khổ: "Không muốn thì thôi vậy, tắm đi rồi đi ngủ."

Tắm? Đi ngủ?

Nàng hoài nghi: "Tắm rồi ngủ ở đây?"

Quân Lăng nhìn nàng: "Tôi đã nói rồi không phải sao? Cô không phải cũng gật đầu à?"

"Tôi ngủ ở đây, anh ngủ ở đâu?"

"Tôi ngủ cùng với cô, ở đây!" Lời người đàn ông vô cùng chắc chắn.

Kỳ Thừa Doanh tá hoả: "Sao... sao có thể?"

Quân Lăng khoanh hai tay: "Sao không thể? Ngồi ở trên người tôi khóc được lại không thể ngủ chung phòng sao?"

"Thế anh ngủ sofa, tôi ngủ giường?"

"Tôi cùng cô ngủ trên giường!"

"Không được!" Kỳ Thừa Doanh kêu lên.

Quân Lăng nhướng mắt, nàng liền nói: "Tôi ngủ sofa, anh ngủ giường."

Hắn 'hừ' lạnh, lạnh nhạt quay đi: "Cô có thể chắc chắn giữa đêm cô vẫn nằm yên được trên sofa không? Nếu cô đảm bảo, tôi sẽ để cô ngủ trên sofa, sáng ra cô ở đâu thì tôi không chắc đâu đấy!"

Kỳ Thừa Doanh đen mặt, thấy người đàn ông định rời đi nên nàng nắm lại bàn tay hắn, Quân Lăng nhìn tay nhỏ nắm lấy tay mình như có như không một tia điện chạy thẳng vào đại não.

Thật kì diệu, tay nàng mát lạnh, cảm giác thật dễ chịu. Kỳ Thừa Doanh cũng không hiểu sao bản thân lại làm vậy, có điều... nàng thích người đàn ông này, sợ bị nhìn ta tâm tư nên nàng phải giữ kín.

"Tôi mượn, áo sơ mi của anh được không?"

"Trong phòng thay quần áo, cứ vào đấy mà lấy."

Quân Lăng nói xong thì bỏ đi, nàng nhìn theo bóng lưng rời khỏi phòng, chẳng hiểu thế nào lại thấy buồn cười.

***

Kỳ Thừa Doanh không ngủ được, dù bản thân không sợ Quân Lăng nhưng không thể chắc chắn nàng không sợ những hành động khác của hắn.

Quân Lăng đột nhiên áp ngực mình vào tấm lưng nhỏ của nàng, tay ôm lấy eo nàng, chưa gì toàn thân hắn đã gói gọn cô gái vào trong ngực.

"Cô không ngủ thì làm sao tôi ngủ." Giọng hắn trầm xuống, mang chút dáng điệu mệt mỏi vang trên đỉnh đầu.

Kỳ Thừa Doanh hồi hộp, nàng nắm chặt tay vào ga giường, ngăn cản chính mình kích động: "Xin lỗi, tôi làm phiền anh sao?"

"Ừ!" Quân Lăng lười biếng quăng cho nàng một chữ.

Kỳ Thừa Doanh im lặng hồi lâu, không thấy người đàn ông nói gì nên nàng nghĩ hắn đã ngủ, thành thử trên chiếc giường lớn nhưng cả hai lại chỉ dồn về một bên rồi để bên kia trống không.

Quân Lăng ôm nàng không chặt vẫn để vòng tay đủ cho nàng thoải mái nhưng ở trong lòng hắn rõ ràng ấm áp hơn, cánh tay lớn ở trên eo nàng ôm ngang qua bụng.

Để một người đàn ông xa lạ ôm mình không phải rất kì lạ sao? Trước đó, Trương Dực cũng ôm nàng nhưng cái ôm đó lại không khiến nàng dễ chịu.

Mùi hương dẫn dắt tâm trí nàng chìm vào giấc ngủ, rồi lại rơi vào giấc mơ ngày bé, lần này nàng đã gặp được cậu bé ấy trước khi gặp phải người xấu kia, rồi lại nhìn thấy Quân Lăng trong vô vàn những hình ảnh chuyển động không rõ ràng.

Cậu bé ấy nói bản thân chính là Quân Lăng, cũng nói vài năm nữa sẽ đi tìm nàng nhưng vài năm là bao lâu khi nàng đã hai mươi tám tuổi, khi nàng đã gánh chịu đủ những thứ tồi tệ nhất.

"Quân Lăng..."

Trong giấc mơ nàng vô tình gọi tên hắn, Quân Lăng không biết nên làm sao, chỉ có thể ôm nàng vào trong ngực, hôn nhẹ lên mái tóc dài.

"Sao bây giờ em mới xuất hiện chứ!" Hắn đầy vẻ bất lực, nguyện cả đời này bảo vệ nàng.