Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 25: Bị thương



Để ngăn lại sự lo lắng bất an của nàng Quân Lăng đã dùng bàn tay không bị thương áp lên má nhỏ của cô gái, cảm nhận được sự ấm nóng chạy dọc trong thân thể khiến Kỳ Thừa Doanh phải dừng lại động tác, nàng nhìn người đàn ông như một kẻ khổng lồ trước mắt, không hiểu sao thâm tâm lại yên bình đến lạ.

“Đừng hoảng loạn, hãy giúp tôi lấy viên đạn ra!”

Kỳ Thừa Doanh như bị ma quỷ xui khiến mà gật đầu, nàng đưa tay nắm lấy cổ áo vest của người đàn ông, đôi mắt chân thành trong veo: “Tôi giúp anh cởi áo!”

“Được!” Quân Lăng cho phép, liền điều chỉnh tư thế ngồi thẳng người. Ý thức của hắn vẫn còn, tuy có hơi mệt một chút nhưng hắn vẫn có thể duy trì thể trạng như cũ không ảnh hưởng đến những việc khác.

Dù sao cũng chỉ là một viên đạn bắn lệch, nếu lúc đó bắn chuẩn một chút thì có khi mạng của hắn đã không còn, điều này khiến hắn hứng khởi, màn trả đũa không thành kia sẽ có lợi cho hắn, bất cứ khi nào, dù có khó khăn nhưng bây giờ nhìn cô gái trước mắt mình đang chăm lo từng chút một cho hắn, nàng tựa như người phụ nữ chỉ thuộc về riêng hắn.

Áo vest không khó cởi ra, chỉ là áo sơ mi toàn là máu kia, lát nữa nâng tay nhấc chân thì có chút đau, sợ Quân Lăng sẽ không chịu nổi.

Nàng không hỏi nguyên nhân sâu xa, Quân Lăng cũng không nói, tò mò là thật nhưng nàng sẽ không cố cạy miệng người đàn ông.

Hắn đã thế này rồi, ngoại trừ phía sau còn một dạng thế lực khác thì bằng không một Bách Trường cũng chẳng ảnh hưởng đến tính mạng.

“Ngồi một chút, tôi đi đun dụng cụ y tế sẵn tiện cũng uống thuốc giảm đau trước đã.”

Quân Lăng gật nhẹ đầu, Kỳ Thừa Doanh đi vào bếp để bóng lưng khiến hắn phải nhìn theo, váy ngủ thật mỏng manh, ban nảy hắn cũng quên mất phải lướt nhìn một lượt mà chỉ chăm chú nhìn gương mặt thoáng hiện lên sự bất ngờ của nàng.

Trông thấy cô gái loay hoay trong bếp, Quân Lăng cảm tưởng chính mình như ở trong một gia đình nhỏ hạnh phúc, nghĩ lại cánh tay đang tê dần vực dậy những hồi cảnh tỉnh, lúc này hắn nhận ra Kỳ Thừa Doanh là người của ánh sáng còn hắn là người của bóng tối muôn trùng.

Nàng mang ra một cốc nước, đi đến chỗ người đàn ông rồi quỳ gối dưới thảm trải sàn kéo hộp y tế tìm thuốc giảm đau cùng kháng viêm đưa cho Quân Lăng.

“Uống đi, tay anh thế nào rồi?”

Quân Lăng đón lấy mấy viên thuốc, ực một hơi rồi lại nhận cốc nước nàng đưa đến uống cạn.

Hắn thở nặng, tựa vào lưng ghế: “Chỉ cần lấy viên đạn ra thì không sao nữa!”

Kỳ Thừa Doanh đứng lên, tiến đến chỗ vết thương trên bắp tay trái, tay áo rách một lỗ, da thịt hắn cũng toét ra, viên đạn có chút sâu nên thành thử sẽ rất khó khăn khi nàng tiến hành sơ cứu y tế.

“Cô biết làm không?” Quân Lăng nhìn nàng, ánh mắt như đang cười.

Kỳ Thừa Doanh ngẩng lên, từ góc độ này thì việc hai người gần nhau đến gang tất là chuyện hiển nhiên, men theo sự tiếp xúc gần là mùi hương trong hô hấp được bao trọn nhưng không thể bỏ qua mùi máu tanh đang tràn ngập trong ngôi nhà, nếu Quân Lăng hạ thấp một chút liền sẽ hôn được môi cô gái.

Có điều, hắn không rõ ràng được mong ước của chính mình nên không dám làm càng, liệu rằng khi chạm vào phạm vi vùng cấm của nàng thì bọn họ có thể giữ vững mối quan hệ này không? Hắn không biết, cũng không muốn thử.

Khó khăn lắm mới tìm thấy nàng sau ngần ấy thời gian, dù vẫn còn chút ít nghi vấn nhưng quả thật hắn mong mỏi người năm xưa chính là nàng, hi vọng cô bé hắn để trong tim là nàng, vậy thì quá tốt rồi!

“Nếu đau thì sao?” Kỳ Thừa Doanh hỏi dò.

Quân Lăng cười, đưa tay vuốt ve má nhỏ đầy cưng chiều: “Tôi đau thì không cần lo nhưng nếu cô vì tôi mà đau lòng thì chắc chắn tôi sẽ hận mình lắm.”

“Ai vì anh mà đau lòng chứ!” Nàng gạc tay người đàn ông, đứng lên xoay người đi vào bếp. Theo đó trái tim không tự chủ mà đánh đồn dập, thật ra nàng chính là vì hắn mà đã đau lòng. Truyện Dị Năng

Hắn đã chạm phải những điều cấm kị trong trái tim nàng, hắn không làm gì nhưng những điều nhỏ nhặt lại khiến nàng rung động, dù ít ỏi đến mức đáng thương nhưng mọi sự mong chờ đều được đền đáp.

Kỳ Thừa Doanh nhận ra bản thân một khi đối diện với người đàn ông này đều khó mà ngăn được trái tim đập nhanh, dù nàng đã cố gắng trấn an chính mình nhưng nó vẫn biểu tình gào thét.

Sơ cứu y tế nàng có biết một chút, tuy không đến độ chuyên nghiệp nhưng để cứu người bị thương và bây giờ còn là một người trúng đạn thì chắc cũng không ảnh hưởng gì.

Quân Lăng ngồi ở đó, nhìn Kỳ Thừa Doanh mang dụng cụ y tế ra, thuốc giảm đau dường như phát huy tác dụng, lúc này cánh tay Quân Lăng đang dần mất đi cảm giác đau đớn, nhìn cô gái nhỏ đi đến hắn thật muốn lúc này được ôm lấy nàng.

Kỳ Thừa Doanh quan sát thấy sắc mặt Quân Lăng đã tím tái đi không ít, dường như mất máu đã khiến người đàn ông cường tráng trở nên mệt mỏi, nàng vươn tay lau vệt mồ hôi cho hắn, ôm lấy gương mặt đang khó mà phân định cùng đôi mắt như vực thẩm kia.

“Nhìn tôi đi!”

Quân Lăng nhìn nàng, đôi mắt sâu hút như rút nàng vào trong.

“Anh thấy thế nào?”

“Đau!”

Nói xong hắn lại không nói thêm gì nữa, đây là lần thứ bao nhiêu trong đời hắn thừa nhận cảm xúc của mình? Ngày còn bố mẹ thì có thể khóc lóc ỉ oi, bây giờ chẳng còn ai ngoài chính hắn nên căn bản Quân Lăng không bao giờ dám bộc bạch cảm xúc của chính mình.

Lúc này nàng ở cạnh, Quân Lăng không muốn giữ mãi dáng vẻ đó nữa, hắn muốn cô gái nhỏ hiểu rõ hắn cũng muốn nàng không xem hắn là một kẻ mạnh mẽ kiên cường đáng ghét.

Kỳ Thừa Doanh giúp người đàn ông lấy viên đạn, nàng cắt viền áo xung quanh miệng vết thương, tiến hành xác khuẩn bằng cồn, lúc chấm cồn vào vết thương hắn đã hít sâu một hơi khiến nàng cũng giật mình.

Quân Lăng tựa vào sofa, dáng người cao lớn tỏ ra khí thế áp bức cho dù có đang bị thương thì người đàn ông này vẫn là một thế lực hùng mạnh đầy uy hiếp, khiến nàng… trong vô thức hoảng loạn.

Những nhịp thở nặng nề ấy cứ như âm thanh của địa ngục quẩn quanh bên tai, tiếng hít thở kéo theo những tiếng ‘ậm ừ’ vì những lần cơn đau kéo đến không thể giữ mãi điệu bộ cứng cỏi thường thấy.

Mồ hôi, sự run rẩy, dù là nàng hay là hắn thì khi chiếc kẹp gắp đưa vào trong lỗ đạn, chạm lên được viên đạn bạc bên trong da thịt, máu tươi đã tuông ra, thời khắc trái tim nàng như ngừng đập.

Quân Lăng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô gái, nàng tập trung, đôi mắt đẹp chỉ chăm chú vào vết thương đang chảy máu, hắn không nhịn được mà mỉm cười rồi cất giọng trêu: “Cô muốn trừng phạt thì cũng chờ tôi khỏi bệnh hãy trừng phạt, cứ lằng nhằng như thế tôi thà không lấy viên đạn ra còn hơn.”

Kỳ Thừa Doanh đương tập trung cao độ bị lời nói của hắn doạ sợ, nàng trừng mắt, gắt gỏng kêu lên: “Giờ nào rồi mà anh còn đùa được.”

Quân Lăng thản nhiên như không, xoa đỉnh đầu nàng: “Chắc cũng gần hai giờ sáng!”

Kỳ Thừa Doanh ngẩng lên, liếc người đàn ông một cái, bắt gặp hắn đang cười khiến trái tim nàng nhảy dựng, nàng thở gấp, hối hận vì đã nhìn lên, gương mặt đẹp trai phong tình đó lúc này đang câu hồn đoạt phách.

Ý của nàng vốn dĩ không phải nói thời gian, người đàn ông này vậy mà định dở trò chơi chữ. Lúc này rồi, còn trêu chọc nàng thì hắn mới thoả mãn.

Đêm ngày một dày, sao trời vẫn đang rực sáng, khi hai người ở thành phố đang loay hoay chăm sóc nhau thì trước đó hai tiếng, Mạc Chi nhận được điện thoại từ phía nhà khách.

Bên trong điện thoại, Lục Mạc Bắc hỏi cô có thuốc giảm đau hay không nhưng nghe ra giọng người đàn ông có vẻ không được khoẻ, khác hẳn với lúc anh ta nói chuyện với Nhạc Nhạc.

Sợ rằng trời muộn Nhạc Nhạc ra ngoài không tiện nên Mạc Chi đã đi đưa thuốc, con đường cũ quen thuộc, hai bên cầu thang trồng những cây trúc cao lớn, gió đưa mát rượi.

Mạc Chi đánh bộ đến trước cửa nhà, ấn chuông rồi thông báo: “Anh Lục! Tôi mang thuốc cho anh này.”

Không có hồi âm cũng không có bất kì điều gì khác, mọi thứ im ắng đến độ Mạc Chi tưởng chừng như người bên trong không tồn tại.

Lại nói vọng vào: “Anh Lục, tôi vào đấy nhé!”

Mở cánh cửa không chốt khóa một cách nhẹ nhàng, Mạc Chi đi vào, căn nhà tối âm u chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn được chút ít đồ đạt không rõ ràng.

Sàn gỗ mát lạnh, chân trần của Mạc Chi có thể cảm nhận rõ những lần dòng tuần hoàn máu chảy ngược trong người, cô nhìn trái ngó phải tìm kiếm người đàn ông, cho đến khi bắt gặp bóng lưng trên sofa ngồi đó trong tư thế quen thuộc.

Lần nào đến cô cũng thấy anh ngồi ở đó, nghiêm túc ngồi đó dù rằng vẫn trả lời nhưng không mảy may để ý, lần này ngược lại đến cả đáp lời cũng không.

Mạc Chi bước nhẹ nhàng, từng bước gần đến, thấp giọng gọi một tiếng: “Anh Lục! Anh không sao chứ? Sao lại không bật đèn vậy!”

Lục Mạc Bắc không có trả lời, chờ đến khi Mạc Chi tiến đến, nhìn rõ người đàn ông ngồi trên ghế đang nhắm mắt ngủ say cô mới nhận ra anh ngồi trong tư thế kì lạ.

Tay đặt trong áo vest dường như đang ôm lấy bụng, Mạc Chi không rõ tư thế này nhưng khi cô vừa định chạm vào thì đột nhiên cổ tay bị nắm cứng.

“A… ma, ma…” Mạc Chi kêu la oai oái, giẫy giụa thoát khỏi bàn tay người đàn ông.

Lục Mạc Bắc bị đánh thức, mở mắt ra nhìn cô.

Thấy cô hoảng sợ nhảy dựng cả lên, anh không nhịn được mà bật cười, Mạc Chi nghe tiếng cười trầm lúc này mới phát hiện mình phản ứng thái quá, ngay sau đó chỉnh lại tóc tai rồi váy áo xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Lục Mạc Bắc hướng tay về phía cô, giọng anh khàn đặc: “Thuốc đâu?”

Mạc Chi lôi từ trong túi áo ra vỉ thuốc, đặt lên rồi nhanh chóng nói: “Đây! Không còn… không còn việc gì nữa, tôi, tôi về đây.”

Lục Mạc Bắc không trả lời nhìn cô gái chạy đi, cứ như sợ một giây nữa anh sẽ hoá thành quỷ rồi ăn thịt cô không bằng.

Nhưng đi ra đến cửa cô lại dừng bước, nghĩ đến anh ta có khi bị thương hay đại loại là có bệnh mà giấu, xác suất dù thấp dù cao thì việc anh ta chết ở đây cũng ảnh hưởng đến nhiều người.

Thân là một bác sĩ tâm lý, nói thế nào Mạc Chi cũng phải giữ cho tâm mình không lung lây hoảng sợ, cô lại quay vào trong nhà, nhìn thấy người trên sofa vẫn ở đó.

Có điều, khi bước chân vừa dừng lại cũng là lúc người đàn ông phát hiện ra cô, anh ta hoài nghi: “Sao còn chưa đi?”

Mạc Chi nuốt nước bọt: “Anh… anh sẽ không chết đó chứ?”

Lục Mạc Bắc cười, gọi cô đến: “Lại đây ngồi đi, tiện đó cũng giúp tôi bật đèn.”

Mạc Chi nghe đến bật đèn liền tìm ngay công tắc bấm ‘tách’ một cái, đèn trần sáng rực thấp sáng căn nhà u ám, đúng là con người ta sẽ yên tâm hơn với những gì nằm trong tầm mắt mình có thể quan sát.

Phát hiện người đàn ông quấn khăn tắm, lúc này Mạc Chi lại càng yên tâm vì không phải anh ta là người thực vật chỉ ngồi một chỗ, thầm nghĩ cô vừa thầm mắng chính mình bị ngốc.

Nếu anh ta là người thực vật vậy thì sao có thể tìm đến đây thuê trọ, rón rén đi đến, lần này Lục Mạc Bắc cũng nhìn cô như cô đang nhìn về phía anh.

Bắt gặp đồng tử người đàn ông đen huyền, ánh lên một đóm nhỏ ánh sáng của đèn trần phản chiếu, Mạc Chi như trút bỏ được gánh nặng.

“Anh… sao lại đến đây?” Mạc Chi hỏi một câu khiến người ta nhận ra cô đang lo lắng, bằng không sẽ chẳng ai hỏi câu hỏi mang đầy tính riêng tư như vậy.

Lục Mạc Bắc cười, gật đầu tỏ ý mời cô ngồi xuống ghế: “Tôi không phải người xấu! Tôi đến đây cũng chỉ là nghỉ dưỡng mà thôi.”

Mạc Chi đâu phải trẻ lên ba, không tin: “Sao anh cần thuốc giảm đau.”

Có tên nào tự nhận mình là người xấu bao giờ, hơn nữa còn là người xấu có vẻ ngoài đẹp trai.

Trông anh ta giống như một kẻ tinh tường mọi thứ, vóc dáng cao lớn có lực, thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa ngũ quan nổi bật thu hút phụ nữ, nhìn thế nào cũng không phải người muốn sống an nhàn.

Lục Mạc Bắc vẫn duy trì dáng vẻ ổn trọng đó: “Tôi có vết thương lâu năm, thời tiết ở đây tương đối lạnh nên vết thương tái phát cơn đau.”

“Anh bị thương ở đâu?” Mạc Chi càng hỏi càng quên mất sự tế nhị.

Lục Mạc Bắc không giận còn nhìn cô đầy chân thành: “Bụng!”

Mạc Chi đứng ở đó, không biết nghĩ gì lại hỏi: “Tôi xem qua được không?”

Lục Mạc Bắc hoài nghi: “Cô là bác sĩ sao?”

Mạc Chi gật đầu, khẳng định: “Tôi là bác sĩ!” Nhưng hai chữ ‘tâm lý’ thì cô không nói.

Kết quả Lục Mạc Bắc cho cô gái xem vết thương, Mạc Chi nhìn vết đâm sâu chưa lành miệng, trông thế nào cũng giống vết thương mới, cô ngẩng lên nhìn anh nhưng thứ đập vào mắt là cơ bụng cùng thân thể cường tráng.

Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy điều này nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là thân thể đẹp mắt khiến thế giới quan được mở rộng.

Thấy cô định vươn tay sờ lên người mình, Lục Mạc Bắc nhíu mày: “Cô định làm gì?”

Mạc Chi cười xấu xa, nhìn anh: “Anh có bạn gái chưa?”

Điều này thì liên quan gì?

Nhận được cái lắc đầu của đối phương, Mạc Chi cười càng sáng lạng: “Chưa có bạn gái vậy không ngại để tôi sờ một chút nhé? Không gì đâu, tôi là bác sĩ, tôi không hại anh được!”

Lục Mạc Bắc có điên mới tin lời cô nói, người đàn ông sống ba mươi mấy năm, lần đầu gặp phải người không có liêm sỉ như vậy.

Mạc Chi cười rất xinh xắn, lúm đồng tiền trên má hiện rõ, răng trắng lộ ra và đôi mắt biết cười cong lên như sắp híp lại tỏ ra sự hạnh phúc.

“Mạc Chi!” Người đàn ông gọi tên cô.

Mạc Chi khựng lại, đưa mắt nhìn anh, đồng tử cô chứa đựng đều là hình dáng của anh, mọi thứ sáng rõ dưới ánh đèn và cả những biểu cảm bất ngờ chợt đó cũng không thể che giấu.

Hôm qua Nhạc Nhạc có giới thiệu tên của cô, cũng không ngờ là anh sẽ nhớ.

Mạc Chi cười, đứng thẳng người dậy: “Không đùa anh nữa! Tôi về đây, anh nghỉ ngơi đi.”

Lục Mạc Bắc có chút mất mát, anh túm lại tay cô gái, kéo cô ngăn lại.

Đưa mắt nhìn bàn tay đang túm lấy cổ tay mình, tay lớn chiếm cứ nắm trọn cổ tay nhỏ của cô không chút lỏng lẻo, nóng ấm, to lớn, những xúc cảm thật kì lạ len lỏi từng lỗ chân lông đi vào.

Mạc Chi khựng người, Lục Mạc Bắc nhìn cô: “Đừng đi, tôi cho cô sờ!”

Gì vậy?

Anh ta vì muốn cô không đi mà chấp nhận ‘bán thân’?

Mạc Chi tiến đến, quỳ một chân vào giữa hai chân người đàn ông, chân kia chóng ở dưới sàn, hai cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ người đàn ông, giọng cô chuyển thành dịu dàng: “Anh muốn gì ở tôi?”

Rõ ràng cô không phải người dễ dãi nhưng vào lúc này thật muốn trêu chọc người đàn ông trước mắt, anh ta nâng tay ôm vòng qua eo cô, tư thế hai người thân mật gần gũi nhưng hình ảnh lại tạo cảm giác như họ thật sự là một đôi.

Mạc Chi vuốt ve mái tóc ngắn gọn gàng, sờ vào đầu người đàn ông từ phía sau, anh ta vuốt nhẹ eo cô rồi đến lưng, ngay ở sóng lưng chạy dọc một đường xuống dưới dừng lại ở chỗ kẽ mông.

“Tôi để cô sờ, đổi lại…”

“Mơ đi!” Mạc Cho đẩy người đàn ông ra, đứng thẳng người rồi chỉnh lại váy áo, thứ cô có không phải chỉ là một thân thể mà còn là bản lĩnh không chịu khuất phục.

Trước khi rời đi còn bỏ lại cho người đàn ông một câu: “Chờ anh khỏi bệnh thì nói, vác cái vết thương đó trên người dù không phải tôi gây ra cũng khiến tôi chột dạ.”

Lục Mạc Bắc cười, nhìn cô gái bỏ đi, mong chờ lần tới gặp lại.