Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 28: Đao phủ và thẩm phán



Nhạc Nhạc cùng Lộc Lộc đứng bên ngoài, đèn điện trên tay đã tắt để tiết kiệm, đến khi nhìn thấy Lục Mạc Bắc mở cổng đi ra hai đứa nhóc mới lại bật đèn.

“Chú Lục!” Hai đứa trẻ đồng thanh.

“Về thôi!” Lục Mạc Bắc vỗ nhẹ đỉnh đầu hai đứa nhỏ.

Lộc Lộc tò mò hỏi: “Chú làm gì bên trong mà lâu thế, cháu với chị chờ mỏi cả chân.”

Lục Mạc Bắc cười cười: “Chị Mạc Chi của cháu dặn dò chú mấy câu, nói là phải đưa các cháu về an toàn còn phải cảm ơn bố mẹ cháu giúp cô ấy.”

Nhạc Nhạc cầm đèn đi bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Chị ấy lúc nào cũng khách sáo như vậy!”

“Cháu biết rất nhiều về cô ấy nhỉ?” Lục Mạc Bắc nhìn đến Nhạc Nhạc.

Cô bé do dự nhưng vẫn lựa chọn nói thật: “Mẹ cháu nói, chị Mạc Chi rất đáng thương. Ngày đó bố chị ấy sống ở đây cùng một người phụ nữ, một thời gian sau ông ấy rời đi rồi ông ấy mang về một đứa trẻ, nuôi đến hai tuổi thì mẹ đứa trẻ ấy đến nhận lại con. Sau đó, chú Mạc cũng bỏ thôn mà đi, thời gian hai năm chẳng có tin tức gì, có người nói chú ấy lấy vợ thành phố giàu có sống rất an nhàn nhưng có người nói chú ấy mê cờ bạc sống rất khốn khổ nên không dám về đây. Bốn năm sau, chú ấy mang về một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi và một người phụ nữ, giới thiệu là vợ và con gái, cô bé đó là chị Mạc Chi sau này.”

“Còn gì nữa?”

Nhạc Nhạc cẩn thận kể lại: “Mẹ nói chú ấy rất yêu vợ và con nên tu chí làm ăn, chẳng hiểu thế nào sau này không về nữa rồi đùng một cái tin tức chú ấy qua đời lan truyền khắp thôn, còn có… có người đã giúp mẹ con chị ấy đi đón thi thể của chú Mạc, đem về… đem về chôn phía sau chùa, trên đỉnh núi này.”

“Cô ấy có thường về đây không?” Lục Mạc Bắc hỏi.

Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không ạ! Chị ấy rất bận, với cả mẹ chị ấy không thích chị ấy về đây.”

Lộc Lộc tiếp lời: “Chị Mạc Chi thích ăn bánh dẻo là bởi vì bố chị ấy thích ăn bánh dẻo! Chị ấy đã nói vậy đó, chị ấy rất thích bánh dẻo, bánh dẻo khiến chị ấy hạnh phúc, mỗi lần ăn bánh dẻo chị ấy rất vui, còn cười không ngừng.”

Lục Mạc Bắc cứ như hiểu được vấn đề, anh cười, cùng hai đứa nhóc đi trên đường nhưng dường như cô gái nhỏ Mạc Chi khiến anh hiếu kì và muốn nghĩ ngợi nhiều hơn.

Cô gái nhỏ này thật sự rất mạnh mẽ nhưng cũng có chút đáng yêu, tuy vậy cô lại không có chút đề phòng nào, anh chỉ vừa gặp cô vài ngày, cô đã dễ dàng chấp nhận.

Tính toán một chút, Lục Mạc Bắc không hiểu thế nào lại trở nên nghiêm túc.

***

Tối muộn Kỳ Thừa Doanh vẫn phải xem báo cáo, soạn thoả thuận li hôn theo như những gì Nhịu Đông Quan đưa ra, Quân Lăng ngồi bên cạnh không biết đang xem thứ gì nhưng rất chăm chú khiến nàng cũng không tiện làm phiền.

Hai người ngồi bên cạnh nhau yên lặng ai làm việc người ấy, dù có chút khác bình thường nhưng không ai phản ứng vì cảm giác thân thuộc kì lạ, vì vậy họ cứ như những người bạn cùng nhau làm việc, ở bên cạnh nhau nhưng lại âm thầm học hỏi để hiểu nhau.

Kỳ Thừa Doanh đang lúc tập trung thì nghe thấy tiếng tin nhắn, Quân Lăng cũng đưa mắt nhìn đến phát hiện có người nhắn tin cho nàng, thấp thoáng vẫn nhận ra được tên đối phương.

Đưa tay lấy điện thoại và nhận ra người bên cạnh đang hướng ánh nhìn về phía mình, dù hắn ngồi trên sofa còn nàng ngồi dưới thảm trải sàn thì vẫn chút ít dự cảm được sự đe doạ vô hình.

Mở tin nhắn, đọc dòng chữ được gửi đến, nàng có chút phân vân.

Quân Lăng nghiêm giọng lên tiếng: “Ai vậy?”

Kỳ Thừa Doanh chột dạ, cảm giác như chính mình là kẻ xấu: “Khách… khách hàng thôi.”

Quân Lăng nhíu đầu mày như sắp dính hai chúng nó thành một đường thẳng phía trên đôi mắt, sự khắc khe hiện rõ từ người đàn ông mà không cần phải dò tìm. Kỳ Thừa Doanh cười hì hì, nhắn lại một chữ ‘được’ thế là tắt điện thoại.

Trương Dực nói với nàng ngày mai hãy đến nhà của Nhịu Đông Quan cùng anh ta, dù gì thì cũng chỗ quen biết nên nói chuyện cũng sẽ đỡ áp lực hơn, thành thử Kỳ Thừa Doanh đã đồng ý.

Quân Lăng bỏ điện thoại trên tay xuống, tiến gần đến rồi xốc nách Kỳ Thừa Doanh kéo lên ghế, ép buộc nàng ngồi vào trong lòng hắn mà không cho nàng cơ hội chạy trốn.

“Tôi nhận ra cô dạo này nói dối rất tốt đấy!”

“Anh quản cả việc tôi qua lại với ai sao?” Nàng hậm hực.

Quân Lăng véo má nhỏ của nàng khiến Kỳ Thừa Doanh kêu đau, cho đến khi hắn bỏ tay ra thì một bên má bị kéo đỏ, nàng phụng phịu xoa xoa má bị kéo đau, giận dỗi bực bội kiện cáo: “Anh không thương hoa tiếc ngọc gì cả!”

“Cô còn muốn tôi thương hoa tiếc ngọc? Đừng có đến lúc xảy ra chuyện thì mới tìm đến tôi, Quân Lăng tôi không phải đao phủ giúp cô giải quyết rắc rối đâu.”

“Anh mà là đao phủ thì tôi sẽ là thẩm phán, kết án chung thân cho anh!” Kỳ Thừa Doanh cả gương mặt đều là chắc chắn.

Quân Lăng cười khổ, véo má nàng rồi răng đe: “Tôi sẽ giết thẩm phán rồi nhận chung thân sau cũng được!”

“Tên xấu xa!” Kỳ Thừa Doanh lườm nguýt, mắng xong thì vỗ mạnh lên tay người đàn ông: “Bỏ ra, tôi phải làm việc.”

Hắn bỏ nàng ra như thả chú chim nhỏ trong lồng về rừng, Kỳ Thừa Doanh trượt nhẹ xuống từ trên ghế, ngồi lại vào vị trí cũ dưới thảm trải sàn. Quân Lăng ghé đến, thắc mắc hỏi: “Làm gì vậy?”

Kỳ Thừa Doanh thản nhiên buông một câu: “Thoả thuận li hôn!”

Quân Lăng không nói gì, lại tiếp tục làm việc. Kỳ Thừa Doanh thấy hắn không có ý kiến liền đưa mắt nhìn, trạng thái lúc này của người đàn ông tương đối dễ chịu, cả người toả ra tâm thế nhàn hạ cứ như mọi công việc liên quan đều không có, áp lực từ nhiều phía cũng chẳng tồn tại, đúng kiểu người nhàn rỗi đang đi nghỉ dưỡng.

Mặt bị ‘chiếu tướng’ khiến Quân Lăng không tập trung được, đưa mắt nhìn sang thì bắt gặp Kỳ Thừa Doanh đang nhìn hắn rồi mỉm cười.

“Có chuyện gì sao?”

Kỳ Thừa Doanh chóng khuỷu tay lên ghế, áp mặt vào lòng bàn tay: “Thế này nhé! Anh sống ở đây, tôi sẽ thu chút phí sinh hoạt, được không?”

Quân Lăng nhướng mắt: “Tính thế nào?”

“Thì chi phí ăn ở đi lại ngủ nghỉ, xem như đây là dịch vụ đi! Cả phí chăm sóc sức khoẻ, thay thuốc mấy hôm!”

Quân Lăng bắt lấy cằm nhỏ của nàng, thô bạo kéo một cái tỏ ý răng đe, Kỳ Thừa Doanh không cảm thấy đau chỉ thấy người đàn ông này đang muốn quỵt nợ, nàng ngay lập tức túm lấy bàn tay hắn.

“Anh Quân! Tôi tính rẻ cho!”

“Được! Cô nói giá, tôi chuyển khoản!”

Người đàn ông hào phóng vung tiền thì Kỳ Thừa Doanh đương nhiên không từ chối, nàng cười hài lòng, còn cố tình vỗ nhè nhè bàn tay đang túm lấy cằm mình.

“Tốt quá! Tôi thích làm việc với người hào phóng!”

Dáng vẻ mê tiền này thật hiếm thấy nhưng mà Kỳ Thừa Doanh cũng thật kỳ lạ, nàng thuộc dạng không phải tiền nào cũng mê.

Trước đây hắn đề nghị nàng về Bách Trường, lương tháng sẽ gấp năm lần lương ở Chân Thiện nhưng nàng một hai từ chối, bây giờ chỉ chút ít tiền sinh hoạt vậy mà cũng muốn tính toán với hắn.

Cái mặt nhỏ mê tiền này cũng đáng yêu quá đi mất, mắt cười híp lại, dù rất gian manh nhưng không có tính đe doạ.

Dù sao Quân Lăng cũng không thiếu thứ gì, bỏ ra vài chục triệu hay vài trăm triệu mua niềm vui của cô gái này cũng không phí phạm.

“Phí sinh hoạt, tôi một nữa anh một nữa. Phí thuốc men bảo hiểm, anh trả toàn bộ. Phí luật sư bảo kê, tôi giảm cho anh năm phần trăm, cả phí giữ bí mật thông tin cũng phải tính.” Kỳ Thừa Doanh bấm máy tính vừa gõ ‘cạch cạch’ các khoản chi phí vừa nói ra miệng.

Quân Lăng bất mãn khi nghe đến ‘phí luật sư bảo kê’ gì đó, hắn nghiêm giọng: “Cô tính phí luật sư là thế nào?”

Kỳ Thừa Doanh tròn mắt nhìn hắn: “Gì chứ? Anh đang sống ở nhà của một tiến sĩ luật đó! Chưa kể anh còn bị thương, anh không biết chính mình doạ người thế nào hả?”

Quân Lăng hết nói nổi, nói đúng hơn là hắn chả còn từ nào để diễn tả cái tính nết độc đáo của người phụ nữ này, lần nữa tựa vào lưng ghế, ghét bỏ không thèm nói thêm lời nào.

Kỳ Thừa Doanh bĩu môi một cái rồi thấp giọng mắng một câu ‘tư bản bảo thủ’, tuy chỉ nói lí nhí nhưng Quân Lăng vẫn nghe được, hắn túm lấy gáy nàng như ‘diều hâu bắt gà con’.

“Nhột quá!” Bị túm gáy, nàng la lên đầy ai oán, rụt cổ lại như con rùa muốn chui lại vào mai.

Quân Lăng chỉ hận không thể một cái bóp chết nàng, “Cô nói gì vậy?”

“Nói anh đó!”

Kỳ Thừa Doanh gan tầy trời còn dám khiêu khích Quân Lăng.

Hắn siết nắm tay, ngón tay dùng chút lực khiến nàng cảm nhận gáy mình bị đau.

“Aaaa…” Kỳ Thừa Doanh hét toáng lên, vùng vẫy thoát ra được ‘ma trảo’.

Quân Lăng ngồi trên ghế nhìn cô gái nhảy dựng lên, suýt nữa đã bị nàng làm cho bật cười.

Kỳ Thừa Doanh cao giọng gào lên: “Cái tên tư bản này, anh định hãm hại người vô tội đấy à?”

Quân Lăng nhướng mắt: “Cô còn dám nói.”

Kỳ Thừa Doanh chóng nạnh hất mặt lên: “Sao tôi không dám? Đây là nhà tôi đấy…”

Quân Lăng chỉ hù nàng một cái Kỳ Thừa Doanh đã co chân bỏ chạy, điệu bộ của nàng thật sự rất buồn cười, miệng cứng nhưng mà nhát gan là thật, làm luật sư đúng là phù hợp.

Trong căn nhà nhỏ ấm áp, giọng nói của hai người vang vọng đầy sự trêu đùa, cũng không còn nhỏ nữa nhưng mà hai chiếc người lớn cứ như hai đứa trẻ.

***

Lục Mạc Bắc quay trở lại thì thấy nhà Mạc Chi chưa tắt đèn, anh mở cổng đi vào thì thấy cô gái đang ngồi trên ghế đá, vừa ăn bánh dẻo vừa uống trà, bờ vai nhỏ trông rất cô đơn.

Mạc Chi ăn xong một cái, định cầm tách trà thì phát hiện có người xuất hiện bên cạnh, theo giác quan nhạy bén liền đưa mắt nhìn sang để xem xem là ai chứ không giật mình.

Nhìn thấy người đàn ông đứng ở đó, dáng vẻ nghiêm nghị cùng cái nhíu mày hơi đáng sợ, cô đặt tách trà xuống rồi đứng lên.

Lục Mạc Bắc đi hai bước rồi kéo cô ôm vào trong lòng ngực, anh ôm qua eo bằng một tay, một tay giữ lấy gáy cô.

“Sao thế? Không phải anh đã về rồi sao?” Mạc Chi nghi hoặc, không biết tại sao anh quay lại.

Vòng tay của anh ấm áp vô cùng, cái ôm cũng dịu dàng sâu sắc rất khó tả, mùi hương của người đàn ông nhẹ nhàng vây quanh hô hấp cô.

“Sao em vẫn chưa ngủ!” Lục Mạc Bắc âm trầm.

Mạc Chi từ trong lòng anh ngẩng mặt lên: “Em muốn ăn bánh dẻo nên không ngủ được.”

Lục Mạc Bắc cười, cúi đầu hôn lên trán nhỏ của cô một cái nhẹ như chuồn chuồn đớp nước, đứng thẳng người rồi nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh.

“Sao anh lại đến?”

“Cũng muốn ăn bánh dẻo nên đến!”

Mạc Chi bật cười, kéo anh đến ghế ngồi, Lục Mạc Bắc thấy cô định ngồi bên cạnh thì kéo Mạc Chi lại, ép buộc cô ngồi lên đùi mình, thành thử mông cô ở trên đùi anh, hai người quấn quýt thân mật như đã yêu đương rất lâu.

Hai người cùng nhau ăn bánh, nhấp nháp tách trà, nói với nhau về nhiều thứ, cũng thành thật với nhau về những khó khăn mà bản thân gặp phải.

“Thật ra, em là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ ngoại khoa!”

“Anh biết!”

“Làm sao anh biết?” Mạc Chi kêu lên, quay sang nhìn người đàn ông bằng ánh mắt hiếu kỳ.

“Lúc em vào nhà anh, em đã quan sát rất cẩn thận.”

“Em quan sát thế nào anh cũng biết sao? Rõ ràng là do anh kỷ tính!”

Lục Mạc Bắc nắm lấy tay cô, “Còn nữa, lúc em bảo cho em xem vết thương, tay của em không chuyên nghiệp.”

“Tay của em không chuyên nghiệp là thế nào?” Mạc Chi chu chu môi nhỏ kiện cáo.

Lục Mạc Bắc cười, giữ lấy eo nhỏ để tránh Mạc Chi ngã, giọng vẫn bình thản nhẹ nhàng: “Bác sĩ thật sự sẽ cởi thắt lưng bệnh nhân ra, tay dùng lực hạn chế nhưng em thì sao? Rõ ràng là anh có vết thương, em muốn xem lại vạch ra thô bạo như sắp chiếm đoạt người ta không bằng.”

Mạc Chi cười ‘hì hì’, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Lục Mạc Bắc, anh rõ ràng không phải nông dân!”

Bởi vì khả năng quan sát của anh rất tốt, đúng là anh không phải nông dân nhưng một phần công việc của anh cũng được xem là nông dân.

“Em đoán xem?”

“Em đoán không ra!”

Anh kéo cô xích lại gần một chút, đem hai chân của cô gác lên đùi mình, sau đó chậm rãi nói: “Anh kinh doanh trang trại, là nông dân thật!”

“Trang trại, rất lớn?” Mạc Chi dè dặt.

Lục Mạc Bắc suy nghĩ một lúc mới nói: “Hôm nào sẽ đưa em đi xem!”

“Anh giả thần giả quỷ!”

“Bao giờ em về lại thành phố?”

Hỏi đến đây, nụ cười trên môi Mạc Chi cứng lại, cô như chẳng còn sức lực tựa vào trong ngực anh, thở dài một hơi.

“Có phải nếu em về lại thành phố thì sẽ không còn gặp anh nữa?”

Lục Mạc Bắc bác bỏ: “Cũng không hẳn!”

Mạc Chi ‘hả’ một tiếng, hoài nghi nhìn anh: “Anh vừa nói gì thế?”

“Gặp nhau đâu phải không được!”

“Anh… cũng ở thành phố?”

Lục Mạc Bắc nhìn cô gái nhỏ, có vẻ như cô thật sự mong chờ.

Anh nghiêm túc, kéo cô đến hôn một cái, môi hai người chạm nhau, dư vị của lần hôn đầu tiên lại xuất hiện.

Lưỡi anh khoáy đảo quấn quýt bên trong khoang miệng nhỏ, Mạc Chi túm lấy hai bả vai người đàn ông cố gắng thuận theo nhưng anh hôn quả thật rất chuyên nghiệp, đến mức Mạc Chi thiếu khí.

Môi anh mút mát khiến những lần nụ hôn dây dứt không đứt hẳn ra mà như kẹo đường quện lại vào nhau, âm thanh tiếng hôn vang vọng sự xấu hổ.

Cô vỗ nhẹ vai Lục Mạc Bắc biểu tình ‘không được rồi’, anh có chút lưu luyến nhưng vẫn buông tha.

Mạc Chi ngửa đầu thở dồn dập, vòng một phập phồng va chạm vào ngực người đàn ông, anh để Mạc Chi thở, hồi lâu mới thấy sắc mặt đỏ bừng của cô giảm đi chút ít.

Môi bị hôn sưng, cánh môi căng mọng như chứa mật, Lục Mạc Bắc mỉm cười vì dáng vẻ nhu tình tha thước của cô.

“Uống chút nước đi!” Anh đưa tách trà đến, bảo cô hãy uống.

Mạc Chi hé miệng đón lấy, uống một hơi cạn sạch.

“Còn khó chịu không?” Lục Mạc Bắc tử tế hỏi han.

Mạc Chi không buồn trả lời anh, cô gục lên vai Lục Mạc Bắc, oán trách khe khẽ: “Anh hôn mà chẳng để người ta thở gì cả!”

“Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa!”

“Còn muốn có lần sau?” Mạc Chi ngồi thẳng người, má nhỏ hồng hồng nhìn anh chăm chú.

Lục Mạc Bắc cười: “Về thành phố, có thời gian thì gọi cho anh! Khi nào anh giải quyết xong việc sẽ đến tìm em.”

“Anh có việc gì sao?”

“Tuần sau anh đi công tác, chắc sẽ hơi lâu. Em cứ gọi cho anh, được không?”

“Ừm!”

“Ngoan, đi ngủ thôi, cũng muộn rồi!” Lục Mạc Bắc bế cô lên tay, đi vào trong nhà.

Mạc Chi rút trong ngực anh: “Lục Mạc Bắc, anh phải nhớ em đó!”

“Được, sẽ nhớ em!”

Không biết chuyện này là đúng hay sai, Mạc Chi có thể quá tin người nhưng đã sao, cô đã không còn ở cái tuổi chỉ biết vâng lời của mẹ, cô trưởng thành, có cuộc sống riêng và nếu chẳng may người đàn ông này là tên lừa gạt thì đó là những gì Mạc Chi đáng phải nhận vì cách sống buông thả của chính mình.

Lục Mạc Bắc có thể là người đàn ông khiến cô yêu thích về ngoại hình nhưng Mạc Chi gần như có thể nhận định rõ cảm xúc của bản thân, nếu thật sự như anh nói, cô đương nhiên sẽ thấy hạnh phúc nhưng nếu cả hai chia tay sau khi trở về thành phố.

Vậy thì xem như là kỷ niệm đẹp, Mạc Chi cũng không định sẽ trở thành gì đó của anh, càng là chưa từng nghĩ sẽ cùng anh đi tiếp. Bất quá, lúc này chơi vui thì cứ chơi.