Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 30: Dồn vào thế bí



“Thưa anh!” Nữ phục vụ niềm nở cười một cái, lịch sự đứng bên cạnh Trương Dực, điềm đạm từ tốn trông rất chuyên nghiệp: “Món anh gọi đã chuẩn bị xong, xin phép anh chị chúng tôi sẽ lên món.”

Trương Dực gật đầu, nữ phục vụ nhìn cậu thanh niên đẩy xe đồ ăn chuẩn bị bày biện các món, nhà hàng cao cấp nên từ bày trí cho đến tác phong đều rất chuyên nghiệp.

“Hai phần Sunday Roast, một phần Salat Caesar, hai phần Borscht Soup, bánh crepe, rượu vang đỏ Merlot.” Liệt kê xong thì mọi thứ cũng đã đầy đủ trên bàn, nữ phục vụ cười nói: “Hai vị chúc ngon miệng!”

Họ rời khỏi phòng riêng của Kỳ Thừa Doanh và Trương Dực, tuy là lần đầu tiên ăn cơm với người đàn ông này nhưng không khí cũng không quá căng thẳng, Kỳ Thừa Doanh ban đầu vẫn có chút lo lắng nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Trương Dực vươn tay lấy chai rượu vang, mở nắp, rót vào hai chiếc ly của hai người.

Anh ta ôn hoà nhã nhặn từ động tác cho đến nét mặt đều thể hiện ra chính mình là một người đàn ông ga lăng hào phóng, rượu đỏ sóng sánh đẹp mắt, hai người trong không gian riêng tư có thể xem như đã tiến triển mối quan hệ tốt hơn.

Thấy người đàn ông nâng ly rượu, hướng ánh mắt đến chỗ nàng ra ám chỉ hãy cùng nhau cạn ly khiến Kỳ Thừa Doanh cũng phải đưa tay cầm lấy ly rượu, chất lượng xem chừng không tệ, mùi hương phản phất chút thơm dịu ngọt ngào.

Ly thuỷ tinh va vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý, ‘keng’ một cái ly của nàng và Trương Dực chạm nhau.

Anh ta mỉm cười hơi nâng cao ly rượu, tỏ ý: “Cảm ơn em vì đã đồng ý cùng anh ăn trưa.”

Kỳ Thừa Doanh cong khoé môi, gật nhẹ đầu: “Trương tổng khách sáo rồi!”

Nhấp chút rượu đỏ, mùi hương nồng nàn trong hô hấp vương vấn ở đầu lưỡi, khi mới chạm vào có chút tê nhẹ, khi đã nuốt xuống dần dần cảm nhận được cái ngọt thanh tao mềm mại.

Trương Dực hướng tay mời: “Mau ăn đi kẻo nguội, mấy món này đều là những món ăn phương Tây ưa chuộng.”

Sunday Roast là một bửa ăn chính truyền thống của Anh, món ăn này được phục vụ vào Chủ nhật cho nên được mượn tên tiếng anh là Sunday - chủ nhật, nguyên liệu sẽ gồm thịt bò quay vẫn còn đo đỏ bên trong, khoai tây nướng hoặc nghiền như trong đĩa của Kỳ Thừa Doanh là khoai tây nướng, nước sốt bạc hạ sẽ kích thích vị giác. Ngoài ra còn có vài loại rau củ như súp lơ xanh, củ cải vàng nướng, mầm cải Brussels, đậu Hà Lan.

Salat Caesar là salat xanh với rau diếp romaine và bánh mì nướng cùng nước cốt chanh, dầu ô liu và trứng, sốt Worrouershire, cá cơm, tỏi những nguyên liệu tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cầu kì để tạo nên một món salat tuyệt vời.

Borscht Soup có nguồn gốc từ Ukraina và phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu, nhiều nước sẽ nấu bằng củ dền để nước súp đỏ và sánh, nhưng có nhiều nước lại chọn cà chua làm thành phần chính. Kỳ Thừa Doanh nếm một chút, cảm thấy vị không tệ, màu đỏ tía vừa đẹp vừa lạ, nêm nếm lại rất hợp với khẩu vị người châu Á.

Rượu vang đỏ Merlot thì không có gì để nói, loại rượu này rất phổ biến cũng được trồng nhiều để phục vụ nhu cầu tiêu dùng của khách hàng, vị ngon, màu sắc đẹp, giá thành ổn định, tính đến thời điểm hiện tại thì quy mô trồng nho để làm rượu tương đối nhiều, chỉ có tăng chứ không có giảm.

***

Trong căn phong với chiếc bàn tròn đã được bày biện đủ các món, từ hình thức cho đến mùi hương đúng chuẩn nhà hàng năm sao phục vụ chuyên nghiệp, rượu đỏ thượng hạng của thương hiệu Romanee Conti, giá thành lên đến 558 ngàn USD đã khui nắp bốn chai nhưng vẫn chưa ai động đến.

Trên bàn tiệc đã có mặt hai người, một người đàn ông trung niên tóc điểm chút bạc, mặt mũi xem chừng cũng không phải người tầm thường vì đôi mắt ông ta nói lên sự lém lĩnh nhạy bén, nếu không phải người trải qua sóng gió nhiều năm sẽ không có được dáng vẻ đó.

Người bên cạnh ông ta cầm một cây gậy gỗ, nhìn qua đoán tuổi tác cũng đã ngoài bảy mươi nhưng dáng điệu cứng cáp mạnh khoẻ và bộ quần áo đơn giản của mấy ông chú hay đi tập dưỡng sinh mộc mạc khác hẳn với bộ vest nâu khoa trương của người đàn ông trung niên.

Hồ Chính Thường và Hoa Hùng vẫn chưa động đũa dù trên bàn đã đầy đủ các món, chốc chốc Hồ Chính Thường lại như mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, xem chừng phải chờ đợi thêm một người mà người đó không mấy đúng thời gian như đã hẹn.

Hồ Chính Thường quay sang cười nói với Hoa Hùng - ông cụ ngoài bảy mươi mang sức sống mãnh liệt: “Hoa Gia, hay là ngài cứ ăn trước không cần phải chờ hắn.”

Hoa Hùng liếc mắt một cái nhất mực không đồng ý, Hồ Chính Thường hết cách vẫn phải tiếp tục ngồi chờ.

Hai mươi phút sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ, mấy tiếng ‘cốc cốc cốc’ chậm rãi nhưng lại như gọi hồn của người bên trong, Hồ Chính Thường hít sâu một hơi điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn.

Bên ngoài, giọng phục vụ nữ cao thấp có lực: “Tiên sinh! Khách của ngài đã đến!”

Hồ Chính Thường bên trong cao giọng nói bật ra: “Vào đi!”

Mấy lời này chẳng khách sáo chút nào, Quân Lăng ở bên ngoài cũng không muốn đôi co, khi cửa phòng mở, hắn cất bước đi vào, hiên ngang điềm tĩnh đút hai tay vào túi quần âu, ánh mắt không lung tung mà rơi trúng trên gương mặt Hồ Chính Thường.

Sở Tiêu cùng Lập Tân bước theo vào, đi phía sau và nhìn rõ ở hai bên gốc phòng sau lưng Hồ Chính Thường và Hoa Hùng là hai vệ sĩ.

Quân Lăng đi đâu cũng mang theo thân cận thì chuyện đó ai cũng biết nhưng Hồ Chính Thường và Hoa Hùng lần này lại mang theo vệ sĩ thì có phần làm người ta hoài nghi, ông ta lúc kiếm cớ gây sự sao lại không thấy lo lắng bất an, chỉ là một bửa cơm lại làm rầm rộ như bị người ta cắt cổ không bằng.

Nhìn thấy Quân Lăng người đầu tiên đứng lên là Hồ Chính Thường, tác phong e dè này của ông ta là sao đây?

Hoa Hùng chậm rãi đứng dậy, đi đến từng bước.

“Quân lão đại!” Hoa Hùng lịch sự gọi một tiếng.

Hồ Chính Thường cũng đưa tay ra ý định bắt tay, thận trọng gọi một tiếng: “Quân lão đại!”

Quân Lăng liếc nhìn xuống, đôi mắt sắt lạnh như băng tỏ ý chán ghét bàn tay đang chìa ra trong không trung của Hồ Chính Thường, đáng giá bàn tay nhăn nhăn vì da tay già cỗi, các ngón tay có hơi đen chắc là do bán ma tuý nhiều năm.

“Sao vắng thế này?” Quân Lăng nhìn bàn tiệc không có thêm ai nữa nhưng đồ ăn lại gọi cho cả một đội quân, hắn đang cố ý lờ đi cái bắt tay của Hồ Chính Thường.

Con cáo già này rốt cuộc muốn chơi trò gì? Giả nhân giả nghĩa thế này trước nay Quân Lăng chưa từng làm, cảm giác nhìn người khác diễn trò cũng thật thú vị.

Bàn tay bị phớt lờ khiến Hồ Chính Thường tức sôi máu nhưng bây giờ không phải lúc manh động nên ông ta cố nuốt xuống cục tứt ở lồng ngực, đè nén cơn thịnh nộ lan tràn trong thân thể, dù có muốn giết người thì cũng phải nhịn.

Chỉ biết thầm mắng chửi Quân Lăng trong lòng cũng không dám bày ra dáng vẻ không phục, điều này lại càng khiến Quân Lăng hả hê.

Sở Tiêu đi đến kéo ghế cho lão đại, Quân Lăng như sớm lấy điều này thành thói quen, trịnh trọng ngồi xuống bàn tay theo đó cẩn thận cởi cúc áo vest.

Lập Tân cùng Sở Tiêu chẳng nói gì nhưng sức đe doạ đến mấy tên vệ sĩ phía xa kia hình như cũng có, bình thường mấy người họ có thể cười cười nói nói chẳng quan tâm trời đất nhưng lúc làm việc lại rất tập trung.

“Quân lão đại, chỉ là ăn bửa cơm người cũng không cần huy động lực lượng như vậy!” Hồ Chính Thường cười nói như đang đùa nhưng thật ra ông ta đang cố ý nói Quân Lăng phô trương thực lực.

Quân Lăng cũng không ngại miệng, “Hôm nay tôi đến chỉ mang theo hai thuộc hạ thế nào là huy động lực lượng?”

“A!” Nói xong hắn thốt ra một tiếng như bất ngờ, nhìn Hồ Chính Thường đầy mỉa mai: “Ý của Hồ Gia là đang nói đám người ở dưới hầm đỗ xe và mấy tóp người ra ra vào vào thang máy không để ai yên bên ngoài kia?”

Hồ Chính Thường bị nói trúng tim đen chỉ đành giả lả cười cho qua chuyện, Hoa Hùng sợ rằng càng nói thì Hồ Gia sẽ càng mất mặt nên lên tiếng cắt ngang.

“Quân lão đại! Mời người ăn cơm chủ ý là tỏ lòng xin lỗi vì những phát sinh không đáng có trước đây.”

Phát sinh không đáng có?

Suy ngẫm một lúc thì thấy lời này không đúng, Hoa Gia không gây chuyện với Quân Gia cho nên cũng đồng nghĩa giữa hai nhà ‘nước sống không phạm nước giếng’, chuyện thù ai người ấy báo trước nay Quân Lăng rất rõ ràng.

Hoa Hùng ở trong hắc đạo cũng được xem là lão làng của thế giới ngầm, ngày trước cũng có qua lại với bố Quân Lăng tuy là nói không thân thiết nhưng bố hắn cũng chưa từng có ý sẽ không nể mặt ông ta.

Lúc này có thêm ông ta trên bửa ăn, nói lên Hồ Chính Thường đang cố ý gây khó dễ.

Nói đến quan hệ thì Quân Gia cũng phải để Hoa Gia vào trong mắt, dù ít dù nhiều thì ông ta cũng được xem là trưởng bối mà hậu bối như Quân Lăng không thể phá vỡ những nguyên tắc ấy.

Nếu không nể mặt Hoa Hùng thì chính là không nể mặt trưởng bối, nếu hắn nể mặt Hoa Hùng thì đang ám chỉ hắn sẽ bỏ qua cho Hồ Chính Thường vì những chuyện trước đó.

Lòng người vừa thâm sâu vừa khó dò, người bỉ ổi lại mưu kế đa đoan quả thật sống rất nhàn hạ.

Ép người vào đường cùng? Chiêu này Quân Lăng đã từng dùng trên người Kỳ Thừa Doanh, bây giờ bị người ta chơi trên đầu mình đúng là cảm giác không dễ chịu.

Quân Lăng cầm đũa không cần biết trưởng bối hay trưởng lão, hắn đưa tay gấp miếng thịt cho vào trong miệng, nhai qua nhai lại rồi nuốt.

Sở Tiêu hiểu ý đi đến lấy chai rượu rót vào ly cho lão đại, cũng rót cho Hoa Hùng và Hồ Chính Thường.

“Hoa Gia, Hồ Gia mời!” Sở Tiêu khách sáo là thật nhưng không tỏ thái độ.

Ăn cơm miễn phí đúng là ngon, Quân Lăng lại vươn đũa gấp chút ngó sen trộn gỏi, cho vào trong miệng mặc kệ lời nói trước đó của Hoa Hùng.

“Quân lão đại!” Hoa Hùng gọi một tiếng.

Quân Lăng đưa mắt nhìn hai người đối diện: “Không đói sao? Mau ăn cơm đi!”

“Ăn cơm!”

“Ăn cơm!”

Hắn nói xong hai người đàn ông gật đầu lia lịa liền cầm đũa, Hồ Chính Thường trước sau rón rén như người hèn hạ, bộ mặt đểu cán của ông ta lại diễn vai ‘nạn nhân’ xem chừng rất nhập tâm, đúng là người già sống ở hắc đạo, trò nào cũng thấy qua.

Ăn cơm nhưng chỉ có Quân Lăng nhiệt tình dùng bữa, còn lại hai người kia thì đưa mắt nhìn nhau, ám chỉ gì đó nhưng không tiện nói.

Quân Lăng cầm ly rượu, uống ực một hơi cạn sạch, Sở Tiêu tiến lên rót thêm rượu vào ly thuỷ tinh rỗng.

Hoa Hùng lần nữa đề cập đến chuyện chưa nói xong: “Quân lão đại! Việc lô hàng bị cướp rồi còn bị cảnh sát bắt giữ chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa cũng bồi thường thiệt hại cho người. Chỉ mong Quân lão đại giơ cao đánh khẽ.”

“Món này không tệ!” Quân Lăng chỉ vào thịt đùi heo sốt rượu vang, ánh mắt khen ngợi.

“Vâng! Người ăn nhiều một chút!” Hoa Hùng cười gượng gạo, miễn cưỡng nói.

Hồ Chính Thường nhìn Hoa Hùng một cái, quay sang nhìn Quân Lăng rồi nhẹ giọng: “Quân lão đại! Tôi biết tôi làm việc không tính toán trước sau đã để hàng hoá của người rơi vào tay bọn cướp, về phía cảnh sát tôi đã đứng ra giải quyết chỉ mong người tha thứ cho lần này.”

Bọn họ muốn tìm đường lui trong hắc đạo nhưng lui về đâu? Một khi đã động vào Quân Gia thì chắc chắn không có kết cục tốt, huống hồ còn cố ý làm phản hạ sát hắn.

Hàng của Quân Lăng bị cướp, e là không có chuyện đó xảy ra. Vì vốn dĩ trên tàu chở hàng hôm đó không có món nào là của hắn, tính thiệt hơn thì người chịu tổn thất là Hồ Chính Thường.

Chưa kể lúc này Quân Gia đang giữ một nhân chứng gây bất lợi cho Hồ Chính Thường, theo lý mà nói thì ông ta nên biết thức thời nhanh cút khỏi cuộc sống của Quân Lăng mới đúng, hiện tại muốn mời cơm, trước đó còn thuê lính bắn tỉa chờ sẵn.

Ở cảng biển Thuần Châu nếu không phải dự cảm và kinh nghiệm của hắn nhanh nhạy thì chắc chắn người bình thường có khi đã bị bắn chết, lính bắn tỉa mà Hồ Chính Thường sắp xếp chờ đợi từ xa trên một con tàu du lịch, chờ khi tàu của Quân Lăng đến thì khiêu chiến.

Cũng may hắn vừa kịp né khi tiếng súng nổ ra, viên đạn chỉ ghim vào bắp tay trái, tối đó hắn đã đến thẳng nhà Kỳ Thừa Doanh trong khi Vivian cùng Tít phân phó cấp dưới dọn dẹp chiến trường.

Bây giờ vết thương đó vẫn còn, đầu đạn đó vẫn còn, một khi Quân Lăng muốn truy cứu trách nhiệm thì Hồ Gia dù có trốn đằng trời cũng không trốn được.

Nhưng mà… có gì đó không đúng lắm.

Quân Lăng dừng động tác, buông đôi đũa trên tay xuống, hắn lấy khăn lau sạch miệng rồi chậm rãi thốt ra một câu: “Nợ máu trả máu.”

Hoa Hùng thoáng run lên, Hồ Chính Thường cũng nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ông ta đã đúng rằng Quân Lăng sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, một khi con sói xổng chuồng thì việc bắt nó lại lần nữa sẽ rất khó.

Kiềm nén hơi thở đang dần trở nên mãnh liệt của mình, Hồ Chính Thường cười gượng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Quân lão đại! Chúng ta có gì từ từ nói, người cũng làm ăn tôi cũng làm ăn, chỉ cần người ra giá tôi sẽ không từ chối liền đáp ứng.”

Quân Lăng cầm ly rượu tựa vào lưng ghế, rượu trong ly theo đó xoay tròn có nhịp độ khi hắn chuyển động cổ tay.

Hồ Chính Thường không có nhìn nhầm, tay Quân Lăng vẫn bình thường vì hắn cầm ly rượu bằng tay trái và chuyển động như chẳng hề bị thương dù trước đó, tay bắn tỉa của ông ta nói rằng đã bắn trúng.

Vẻ ngoài bình an vô sự của hắn đủ để đe doạ nhiều thế lực đang ngấm ngầm những dự định xấu xa, huống hồ gì Hồ Chính Thường là chủ mưu cho việc soán ngôi bất thành.

Lòng ông ta nóng như lửa đốt từ lúc Quân Lăng bước vào cho đến bây giờ mọi thứ đều thấp thỏm không yên, mang tiếng mời cơm nhưng ý trước điều sau vẫn là muốn moi từ chỗ Quân Lăng chút bí mật, tình hình này phía Hồ Gia và Hoa Gia rơi vào ngõ cụt, đàm phán bất thành lại còn bị phán tội chết khiến Hồ Chính Thường không biết phải làm sao.

Hoa Hùng trước là muốn đến nói đỡ cho Hồ Chính Thường sau là muốn Quân Lăng biết khó mà lui, nếu hắn nể mặt bỏ qua thì Hoa Gia trong hắc đạo lại càng sẽ có thêm tiếng nói, điều này là đang phô trương thế lực để tạo cơ hội cho những mưu tính sau này.

Có điều, người tính không bằng trời tính, ông ta vừa tạo hiềm khích với Quân Gia vừa như đang kéo bè kéo cánh để Quân Lăng tức giận.

Một khi cơn thịnh nộ của con sói đầu đàn biến thành vũ bão thì một chiếc ô sẽ không chắn được sấm chớp run trời.

Hoa Gia đứng bật dậy, đem tự tôn của mình đều vứt bỏ mà quỳ rạp xuống đất.

Sở Tiêu bất ngờ vì mấy người này lại hạ mình đến độ này, Lập Tân quan sát biểu cảm của lão đại trong một giây đã nhìn thấy cái nhíu mày khó hiểu giống như Quân Lăng cũng không đoán trước được tình hình trước mắt.

Hồ Chính Thường thức thời nên cũng nhanh chóng quỳ xuống, hai người đàn ông có tuổi đời cao hơn hắn lúc này lại đang quỳ trước mặt hắn, dù Quân Lăng có tàn bạo đến đâu thì cũng là người nói đạo lý.

Chuyện này mà truyền ra ngoài khổ nổi người gánh chịu chỉ trích không phải là hai tên đàn ông kia mà là Quân Lăng, tình huống này cũng thật biết trêu ngươi.