Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 34: Ngọt ngào



“Em ở đâu?”

Giọng người đàn ông bên kia điện thoại hình như có chút không thoải mái, chắc không phải vì nàng không nghe máy mà do có nguyên nhân nào khác, bằng không lời nói cũng chẳng lạnh nhạt như vậy.

Kỳ Thừa Doanh nhìn thời gian, thấy cũng không còn sớm, lại nhìn Mạc Chi cùng dì Mạc đang chuẩn bị dọn cơm, nàng chỉ đành nói cho qua chuyện với người trong điện thoại: “Đang ở nhà bạn! Có việc gì sao?”

Quân Lăng gấp lại tập tài liệu, đẩy ghế đứng lên: “Đón em đi dạo!”

“Công ty anh lại xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Kỳ Thừa Doanh tựa người vào sau ghế sofa, mắt hướng vào trong bếp quan sát dì Mạc cùng Mạc Chi dọn xong cơm tối.

Quân Lăng cười khẽ, rõ ràng là bị nàng đoán trúng.

Tâm tư của hắn dạo này cứ hay bị nàng bóc tách được, mà Quân Lăng cũng chẳng giấu giếm, chỉ cần nàng khui ra hắn sẽ gật đầu thừa nhận.

Điểm này rất đáng tin cậy.

“Gặp chút rắc rối, đi thôi, tôi đến đón em!” Quân Lăng vừa dứt lời, giọng Mạc Chi liền theo đó gọi giật Kỳ Thừa Doanh: “Tiểu Doanh, nghe điện thoại xong thì vào ăn cơm đấy nhé!”

Kỳ Thừa Doanh cười cười, gật đầu với Mạc Chi rồi nói vào điện thoại với Quân Lăng: “Sếp hàng chờ đi nhé, em có hẹn trước rồi!”

Quân Lăng hết nói nổi, hắn cười, bên đây điện thoại Kỳ Thừa Doanh nghe rõ tiếng người đàn ông cười trong bất lực, thanh âm trầm thấp trầm ấm dù bỏ hắn sang một bên nhưng hắn vẫn rất cưng chiều nàng.

Trước khi tắt máy còn dặn dò: “Ăn cơm xong thì nhắn tôi đến đón!”

“Em có xe, có thể tự về nhà!”

“Được rồi, tiểu tổ tông!”

Kỳ Thừa Doanh cười, thầm thì vào điện thoại gì đó mà đến khi tắt máy Quân Lăng bên này cảm thấy cô nhóc này quả thật làm hắn phát điên.

Nàng nói lát nữa sẽ để hắn ôm một lúc xem như bù đắp, còn bảo hắn kiên nhẫn chờ đợi đừng quá nhớ nhung mà làm càn.

Kỳ Thừa Doanh để điện thoại lên bàn trà, đi vào bếp ăn cơm.

Ngồi đối diện Mạc Chi, ngay bên tay trái dì Mạc, đồ ăn ở trước mặt và mọi thứ trở nên quen thuộc với Kỳ Thừa Doanh, bửa cơm thứ bao nhiêu trong cuộc đời nàng khi mỗi lần đến nhà Mạc Chi đều sẽ được ngồi chung.

Dần dần nàng cứ như vô tình trở thành một thành viên trong ngôi nhà này, Mạc Chi không phải là bạn mà là một người thân, dì Mạc không còn là người phụ nữ yêu thương nàng mà trông bà ấy ngày càng giống mẹ nàng, cẩn thận quan tâm, cẩn thận chăm lo từng chút một cho hai cô con gái.

Kỳ Thừa Doanh ăn cơm không bao giờ nói gì, nàng nhìn Mạc Chi cùng mẹ trao đổi, rất muốn hoà theo nhưng chẳng thể mở miệng được câu nào.

Mạc Chi cũng quan sát thấy lại chẳng giúp được gì, dì Mạc theo thói quen định bụng gắp cho Kỳ Thừa Doanh miếng cá nhưng đũa vừa đưa đến thì ngay sau đó đũa cùng chén của Mạc Chi đã đón lấy.

“Mẹ! Tiểu Doanh không ăn đồ qua đũa!”

Dì Mạc lúc này mới chợt nhớ ra liền gật gù: “A, a! Dì quên mất, xin lỗi con Tiểu Doanh!”

Mạc Chi cười, trấn an mẹ: “Không sao mẹ! Tiểu Doanh không để ý đâu!”

Kỳ Thừa Doanh cười, gật nhẹ đầu thừa nhận. Thật ra, nếu lúc đó Mạc Chi không vươn chén đón lấy nàng cũng sẽ bê chén của mình tránh đi, nếu để chuyện đó xảy ra thì tình cảnh lại càng khó xử.

Ba người lại cùng nhau ăn cơm, câu chuyện thay đổi từ việc đi chợ mua rau cho đến con trai lớn của cô hàng xóm rồi đến chuyện tai nạn ngoài đường, hai mẹ con Mạc Chi trò chuyện rất rôm rả.

Đây là điều Kỳ Thừa Doanh cả đời cũng không có được!

Nàng biết nếu bản thân thay đổi thì cũng có thể có được nhưng… nàng không muốn, bởi vì… nàng sợ…

Nỗi sợ trở thành liều thuốc độc, thành sâu bọ gậm nhấm từng chút một sự phản kháng của nàng, Kỳ Thừa Doanh càng vùng vẫy càng muốn thoát ra thì chúng sẽ càng ăn sâu vào, khiến nàng phải khuất phục.

Lúc này đây Kỳ Thừa Doanh cứ như trở nên vô hình, một cái bóng đèn to bao trùm lấy nàng ngồi ở trên ghế, với một cái chén cùng một đôi đũa và mọi thứ trước mắt dần chìm trong bóng tối, nàng… không thể bước ra phạm vi an toàn của chính mình.

Ăn cơm xong Mạc Chi cùng Kỳ Thừa Doanh dọn rửa, dì Mạc ở sofa gọt trái cây để tráng miệng.

Bên trong, Mạc Chi lau bàn, Kỳ Thừa Doanh rửa chén, nàng rất ít khi làm việc nhà nhưng chuyện gì cũng biết một chút, phần là để không phụ thuộc vào ai, phần là để tỏ ra lịch sự khi đến nhà người khác làm khách.

“Cậu cùng Quân Lăng dạo này thế nào?” Mạc Chi đi đến giặt giẻ lau, tiện đó cũng hỏi đến.

Kỳ Thừa Doanh thản nhiên nói: “Cũng không có gì, rất ít khi gọi điện, nhắn tin cũng không được mấy câu, chủ yêu là hỏi ‘đã ăn gì chưa’, ‘công việc hôm nay thế nào’, hoặc đại loại như tư vấn pháp luật.”

Mạc Chi chóng hong, nhìn Kỳ Thừa Doanh đầy hứng thú: “Hai người các cậu, chẳng có gì ngoài công việc à?”

Kỳ Thừa Doanh nhún vai: “Không biết nữa! Anh ấy không bao giờ đề cập đến mấy chuyện như sở thích hay thói quen, mình cũng không hỏi.”

“Gì vậy? Cậu với anh ta có thật sự là có tình cảm không thế?”

“Chắc là có nhưng cũng có thể không!”

“Cái gì mà có nhưng cũng có thể không?” Mạc Chi kêu lên, tựa vào kệ bếp trong khi Kỳ Thừa Doanh bên cạnh đang rửa mớ đũa, “Cậu không thấy hai người nhàm chán lắm à?”

Nhàm chán thì chắc là không bởi vì chẳng ai có thời gian để tán gẫu, lúc có thể nói chuyện thì công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Kiến thức của Quân Lăng rất chuyên sâu, có thể học hỏi được nhiều thứ, còn Kỳ Thừa Doanh thì hỗ trợ hắn về mặt pháp luật, đơn giản nhưng lại đồng điệu.

“Không chán!”

Mạc Chi thở dài, xua tay: “Thôi đi, không nói với cậu! Có ngày cậu sẽ bị công việc làm cho phát điên đó!”

Kỳ Thừa Doanh cười: “Thế thì càng tốt!”

Câu nói của Mạc Chi không có ý gì nhưng câu trả lời bâng quơ của Kỳ Thừa Doanh lại mang rất nhiều nghĩa, nàng nói xong cũng chẳng thèm nghĩ đến nhưng Mạc Chi thì khựng lại mấy giây.

Cuộc sống này của Kỳ Thừa Doanh điều đáng sợ nhất không phải là công việc mà là nỗi ám ảnh về người đàn ông ngày nàng còn bé, cho nên khi Kỳ Thừa Doanh vừa dứt lời, trái tim Mạc Chi khẽ run lên một nhịp.

Nếu thật sự có thể đánh đổi thì chắc chắn Kỳ Thừa Doanh sẽ chọn bản thân phát điên vì công việc chứ không muốn chính mình phát điên vì người đàn ông tàn bạo hai mươi bốn năm về trước.

Mạc Chi dọn dẹp xong xuôi thì rời khỏi phòng bếp, cũng không quên bảo Kỳ Thừa Doanh lau tay.

Dì Mạc gọi hai cô gái vừa đi ra đến ăn trái cây, Kỳ Thừa Doanh không ăn vì điện thoại gọi tới, nghe xong nàng liền chào tạm biệt rồi ra về.

Mạc Chi tiễn nàng ra cửa, nhìn thấy trước nhà có một người đàn ông đang đứng chờ. Trong bóng tối, anh ta vẫn rõ nét như không có gì có thể lu mờ, thời khắc ấy Mạc Chi nhìn thấy tia dịu dàng trong đôi mắt hờ hững đó và nó đang hướng đến Kỳ Thừa Doanh.

Trời hôm nay không nóng không lạnh, mát mẻ dễ chịu, Kỳ Thừa Doanh mặc một chiếc váy dài qua gối, khoác chiếc áo dạ mỏng.

Hình ảnh hai người họ ở bên cạnh nhau đúng là có chút tình ý, Quân Lăng giống như người khổng lồ, toàn thân toả ra năng lượng khiến người ta dè dặt, không quá đi sâu tìm hiểu càng không dám quá phận khiêu khích.

Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông trong đêm, bộ vest cùng giày da quen mắt, nàng cười xong định sẽ quay sang chào tạm biệt.

Mạc Chi theo sau Kỳ Thừa Doanh, không nhịn được cất giọng hỏi: “Anh đến đón Tiểu Doanh à?”

Quân Lăng gật đầu, Mạc Chi ngó nghiêng xem xét rồi lại quay ra hỏi: “Xe đâu?”

“Cô ấy có xe!” Quân Lăng chỉ đến xe của Kỳ Thừa Doanh, chiếc Audi màu trắng yên lặng nằm ở đó.

Mạc Chi ‘hả’ một tiếng thất thanh, cao giọng hỏi: “Xe anh đâu? Anh đến đây bằng gì?”

“Tài xế của tôi đưa tôi đến, xong cậu ấy về, tôi cùng cô ấy đi chung xe!” Quân Lăng trở lời dáng vẻ rất thản nhiên.

Mạc Chi kéo tay Kỳ Thừa Doanh lại, đứng sát bên cạnh mình không cho nàng ở bên cạnh Quân Lăng, “Không cho đi, cái gì mà đến đón lại không mang xe vậy hả?”

Kỳ Thừa Doanh cười, nắm lấy tay Mạc Chi vỗ nhẹ: “Được rồi, đừng làm khó anh ấy nữa, mình bảo anh ấy mình có xe nên không cần đến đón, kết quả anh ấy lại bảo tài xế đưa đến.”

Mạc Chi bật cười, Quân Lăng không có biểu cảm nhưng là chỗ bạn bè của Kỳ Thừa Doanh nên hắn tỏ ra rất bình thường, không có nghiêm khắc, không quá lạnh lùng.

“Chúng ta đã gặp nhau rồi đấy!” Mạc Chi hào phóng nói.

Quân Lăng gật đầu, đáp gọn: “Ở đồn cảnh sát!”

Mạc Chi hết nói nỗi, đẩy Kỳ Thừa Doanh về phía Quân Lăng, hắn vươn tay đón lấy nàng, ôm vào trong ngực.

“Về đi về đi, không tiễn!” Mạc Chi xua tay, đuổi người.

Kỳ Thừa Doanh vẫy tay: “Vậy mình về đây, hôm nào lại gặp!”

“Lái xe cẩn thận!”

“Vào nhà đi! Bái bai!”

“Bái bai tình yêu, lần sau cậu đến sẽ mua bánh đậu xanh cho cậu!”

Kỳ Thừa Doanh rất thích bánh đậu xanh, phải nói là cực kỳ yêu thích.

Mạc Chi đi vào nhà, trước khi khép cửa vẫn lén nhìn ra, bắt gặp Quân Lăng mở cửa ghế lái phụ cho cô gái, hai người nói gì đó không nghe được nhưng ánh mắt Kỳ Thừa Doanh rất hạnh phúc họ còn cười với nhau.

Động tác của Quân Lăng rất nhẹ nhàng, Mạc Chi cũng không ngờ người đàn ông lại có thể dịu dàng đến độ này.

Sau đó Quân Lăng đóng cửa ghế lái phụ, đi vòng qua đầu xe rồi mở cửa ghế lái ngồi vào. Xe nổ máy, rời đi.

Mạc Chi đóng cửa, mẹ ngồi trên sofa liền cười hỏi: “Tiểu Doanh có bạn trai sao?”

“Phải đó mẹ, anh bạn trai đó của Tiểu Doanh còn rất đẹp trai, nhìn thế nào cũng giống người có tiền!” Mạc Chi nhảy gọn lên sofa, gác đầu lên đùi của mẹ.

Mẹ Mạc cười cười, vỗ vỗ vai cô: “Tiểu Doanh đáng thương như vậy, nếu có thể hạnh phúc thì thật mừng cho con bé.”

“Mẹ, mẹ không sợ Tiểu Doanh bị lợi dụng sao?”

Xét về điểm nào thì Kỳ Thừa Doanh cũng rất ưu tú, có học thức, có năng lực, có nhan sắc, những thứ tưởng chừng như chỉ có ở nhiều người lại hội tụ trên người nàng.

Mẹ Mạc cười: “Không đâu, con không thể nhìn cậu trai đó rồi suy đoán mà phải nhìn vào người phụ nữ được yêu rồi mới đưa ra kết luận.”

Thấy con gái không hiểu, mẹ Mạc liền giải thích: “Đàn ông yêu phụ nữ nhiều hay ít, không nhìn qua vẻ mặt của anh ta mà phải nhìn vào gương mặt của người phụ nữ. Khi cô ấy được yêu, con nhìn một cái liền biết, khi cô ấy không được yêu, chỉ cần thở thôi cũng mang nặng sự buồn phiền.”

Thông qua người phụ nữ liền biết được người đàn ông đó tốt hay xấu, bởi chỉ có những tình yêu chân thành mới khiến con người ta ngập trong hạnh phúc, mà đôi mắt, nụ cười, biểu hiện gương mặt là những thứ không thể giấu giếm.

Dường như Mạc Chi đã hiểu, hiểu thế nào là được yêu và không được yêu.

***

“Lái có quen không?” Kỳ Thừa Doanh quay sang hỏi khi xe dừng chờ đèn xanh đèn đỏ trên đường lớn.

Quân Lăng đưa mắt nhìn nàng, “Em nói xem!”

Nàng thấy hắn không hay lái xe, chủ yếu là thuộc hạ đưa đón, nay phải tự mình cầm lái nên nàng vẫn muốn quan tâm một chút nào ngờ người đàn ông lại tỏ ra bình thản.

“Thoải mái là được rồi, dù sao anh cũng là tài xế, em không có ý kiến đâu!” Kỳ Thừa Doanh tựa vào lưng ghế, vươn tay sang.

Quân Lăng hiểu ý đưa tay nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ cùng nhiệt độ nhanh chóng truyền sang, thật sự mỗi lần nắm tay người đàn ông luôn là cảm giác thân thể nàng cứ như bị điện giật, trái tim cũng vì vậy mà rung động.

Có gì đó, dần sống dậy bên trong thân thể, một chút thoải mái chưa từng có, thêm vào đó là những lần tâm hồn bình yên, không phải nghĩ đến nỗi khiếp sợ xưa cũ.

Giờ đây khi ở bên cạnh người đàn ông nàng mới hiểu rõ sự thâm thuý của cái gọi là tận hưởng, không lo không nghĩ.

Quân Lăng có được xem là bùa bình an của nàng hay không? Từ lúc hắn xuất hiện, những giấc mơ tưởng chừng như đáng sợ giống như được lập trình lại, dù rằng vẫn rất đau đớn nhưng có những lúc nàng đã không còn cô độc.

Mỗi lần nhìn thấy cậu bé năm đó, trái tim, linh hồn và cả thể xác đều được bảo vệ. Những thứ như máu tanh và đôi mắt uất nghẹn của bố đổi lại thành nụ cười của ông ấy cùng vòng ôm như chẳng hề có chút lỏng lẻo.

“Chúng ta đi đâu đây?” Kỳ Thừa Doanh hỏi khi Quân Lăng giẫm chân ga, xe nổ máy rời khỏi vị trí.

Quân Lăng nhìn gương chiếu hậu cũng không quên trả lời nàng: “Đến chỗ tôi!”

“Đến chỗ anh? Đến Quân Gia?” Kỳ Thừa Doanh hoài nghi.

Hắn nhìn nàng, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ: “Được không?”

Nàng không biết có được hay không nữa, dù sao cũng không còn sớm, nếu đến đó thì chắc chắn sẽ phải ngủ lại.

Quân Lăng biết nàng không thích nhưng có thứ hắn muốn nàng xem, thành thử ra đến Quân Gia là lựa chọn tốt nhất.

“Anh nói Bách Trường có chuyện gì đó, có nghiêm trọng không?”

“Có chút giấy tờ phát sinh, em giúp tôi có được không?”

Lần này hắn không yêu cầu nàng về Bách Trường như những lần khác nhưng lại muốn nàng giúp hắn giải quyết giấy tờ.

”Anh nói muốn đưa em đi dạo mà!” Kỳ Thừa Doanh kiện cáo.

Quân Lăng không ngờ nàng vẫn nhớ, thôi thì trước đưa nàng đi dạo sau sẽ đưa nàng về chỗ hắn: “Vậy trước đưa em đi dạo, sau đưa em về nhà tôi, được không?”

“Muộn thế này còn đưa con gái nhà người ta đi dạo, anh có ý đồ đúng không?”

“Tôi có ý gì chẳng lẽ em còn không biết?” Quân Lăng thẳng thắn nói ra điều trong lòng.

Kỳ Thừa Doanh nhìn gương mặt nghiêng của người đàn ông, sóng mũi cao ngất, môi mỏng nghiêm nghị, xương hàm góc cạnh xuống một chút là yết hầu nhô ra, rất nam tính.

Hắn thành thật không phải để doạ nàng sợ, điều hắn mong muốn duy nhất khi nói ra những lời đó là để Kỳ Thừa Doanh không còn dè dặt lúc ở bên cạnh hắn, người đàn ông chỉ nghĩ cách làm sao không khiến nàng nghi ngại.

Ý trên mặt chữ cả rồi, nàng không hiểu cũng phải hiểu. Kỳ Thừa Doanh có chút xấu hổ, hai má nhỏ ửng hồng lên như đánh phấn, nhìn bàn tay người đàn ông to lớn lộ rõ gân xanh đang bao lấy bàn tay nhỏ của nàng, ngọt ngào từ đó lan tràn trong thân thể.