Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 39: Cầu xin hay thú tội



“Thả lỏng nhé!”

Giọng nói êm ả dễ nghe ấy vang lên theo độ vang của không gian đi xuyên qua màng nhĩ, những âm thanh ‘tích tắc’ chậm rãi đều đặn, không có thứ tạp nham khác trong căn phòng, nhịp độ bước chân chậm rãi đi quanh, Kỳ Thừa Doanh nhận ra vị trí khi người ấy dừng bước.

Mạc Chi lặng lẽ nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở dần chìm vào giấc mơ, có vẻ như tai nàng rất thính, đến độ theo quan sát của bác sĩ tâm lý thì Kỳ Thừa Doanh vẫn đang lắng nghe.

“Cậu cảm nhận được luồng gió nhẹ thổi qua cơ thể, chạm lên da thịt mát lạnh dịu dàng, sau đó cậu liền nhìn thấy bản thân đứng giữa một cái hồ, nước xanh mát dập dìu nhẹ đánh sóng nhỏ lăn tăn vào chân cậu, trên đỉnh đầu là bầu trời không gợn mây. Tiểu Doanh, cậu nhìn thấy gì nữa không?”

Kỳ Thừa Doanh nhìn sóng nước vừa đến đầu gối, trong rất trong, xanh mát tựa như dòng nước này là tấm gương phản chiếu màu sắc xinh đẹp phía trên kia, tuy cao vời vợi nhưng lại rất dễ chạm vào.

Nàng đưa tay hớt nước dưới chân, nhìn dưới dòng nước đẹp tuyệt đó bắt gặp sỏi nhỏ ánh lên, còn có cá, từ một chú cá nhỏ màu vàng đỏ dễ thương rồi lại thêm một chú cá nhỏ phía xa bơi đến, dần dần là một đàn cá nhỏ tung tăng xung quanh chân nàng.

Theo câu hỏi của Mạc Chi, thứ nàng thấy dần rõ ràng hơn. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, đàn cá bơi quanh giờ lại chuyển hướng, chúng nó đang đi về nơi nào đó.

Giống như chúng nó muốn nàng đi theo, Kỳ Thừa Doanh bước đi trong làn nước, tiến theo mấy chú cá vàng nhỏ nhắn khôn khéo, lúc nàng dừng bước trước mắt là một ánh sáng kì lạ rực rỡ bị đám rong nước quấn lấy bao bọc tựa như muốn giấu kín không để ai biết.

Sự chiếm giữ điên cuồng vẫn không ngăn được ánh sáng tự do toả ra, màu tím đẹp thật đẹp như có phép màu.

Đưa tay xuống làn nước mát lạnh, đẩy đám rong xanh phủ đầy ra, tách đám sỏi nhỏ cắn chặt không buông nàng nhặt lên thứ đồ đang phát sáng, Kỳ Thừa Doanh tìm được một một thứ quen thuộc tưởng chừng như đã mất.

Nàng cầm sợi dây chuyền nhỏ nhắn trong tay, hoa phi yến bằng đá thạch anh kết vòng, những đoá hoa như thật, sống động tinh tế, sau đó giọng Mạc Chi nhẹ nhàng lại nói.

“Cậu có nghe tiếng ai gọi không?”

Lời vừa dứt, Kỳ Thừa Doanh nghe được tiếng hét, âm thanh rất lớn, người đó… giọng nói đó cứ như dùng tất cả hơi sức cuối cùng hét lên, kêu gào trong sự bất lực.

“Đừng buông tay anh! Không được, các người không được chạm vào em ấy! Tránh ra, tránh ra… Khôngggggg…”

Kỳ Thừa Doanh giật mình, sợi dây chuyền trên tay rơi ‘tỏm’ xuống nước, nàng cúi đầu nhanh chóng tìm kiếm nhưng nó cứ như chìm sâu vào trong lòng đất, bị chôn vùi, bị che lấp.

Nàng vùng vẫy muốn tìm, ngồi thụp xuống đào bới khoáy tung làn nước moi móc sỏi đá cứng cáp nhất, làn nước xanh trong bị vẩn đục, màu bùn bẩn nổi lên cả một vùng xen lẫn vào đó là màu đỏ của máu, tay nàng chảy máu rồi…

“Không… đừng biến mất! Làm ơn!” Kỳ Thừa Doanh khóc nấc lên, nhịp thở nghẹn lại.

Giống như nổi giận, mặt hồ đang bình thường đột nhiên nổi lên sóng dữ, hai bàn tay đỏ máu tươi của nàng đau rát nhưng vào thời khắc này, nó chẳng còn cảm giác gì nữa.

Kỳ Thừa Doanh muốn chạy vì mặt nước đang nổi con thịnh nộ, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên, bầu trời quang đãng kéo nhanh mây đen tựa như một giây nữa thôi ma quỷ của địa ngục sẽ sống dậy.

Mưa rơi, bão lớn kéo đến, cơn sóng… có một cơn sóng to đang ập đến. Kỳ Thừa Doanh muốn chạy nhưng chân nàng còn chưa nhấc lên đã bị đám rong rêu dưới đó quấn lấy, ngăn cản nàng rời đi, chúng muốn nàng bị vùi dập.

Mạc Chi gọi Kỳ Thừa Doanh, gọi rất nhiều lần nhưng cô gái không tỉnh lại chỉ thấy mí mắt nàng động đậy, mi dài khẽ lây rồi chẳng có dấu hiệu gì nữa.

Quân Lăng đứng bên ngoài phòng chờ, mất kiên nhẫn đẩy cửa đi vào. Sở Tiêu cùng Lập Tân lập tức theo sau, Cố Nguỵ đứng ở đó không nói gì là người cuối cùng đi vào, tiện tay đóng cửa.

Mạc Chi tắt vội đồng đồ đếm nhịp ‘tích tắc’, kết thúc quá trình trị liệu khi Quân Lăng mở cửa.

Cô nhìn hắn, chẳng có lấy chút do dự nào liền lắc đầu.

“Cô ấy?” Quân Lăng hỏi khi Mạc Chi kéo ghế ngồi xuống.

Mạc Chi tỏ rõ ‘bất lực’ qua gương mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bạn đang đặt trên người, xoa nhẹ nhàng rồi chậm rãi nói với Quân Lăng: “Cậu ấy đã không muốn tỉnh lại, ép ủ thế nào cũng vậy thôi!”

Quân Lăng không hiểu tại sao, mọi người có mặt càng không hiểu. Cố Nguỵ biết đây là tâm lý học, có một dạng nhận thức không muốn đối diện hiện thực, xuất phát từ tâm trí của bệnh nhân.

Đã mấy hôm kể từ ngày Kỳ Thừa Doanh ngất đi trong lòng Quân Lăng, mọi chuyện ập đến vượt ngoài tầm kiểm soát của Quân Lăng.

Thấy nàng không tỉnh lại sau khi được mấy bác sĩ chữa trị, Quân Lăng liền nghĩ đến Mạc Chi, người có thể giúp hắn lúc này chỉ có thể là cô nhưng cuối cùng thì sao?

Sự thật đang đánh vào mặt hắn, Kỳ Thừa Doanh từ chối tỉnh lại.

Vì cái gì?

“Không còn cách nào khác sao?”

Ba hôm rồi, nếu còn không tỉnh lại… hắn sẽ phát điên mất.

Mạc Chi lắc đầu: “Còn phải chờ xem cậu ấy có quyết định thế nào.”

Sở Tiêu nghi hoặc: “Không phải chỉ bị dị ứng hải sản sao, tại sao lại thành ra nghiêm trọng như vậy?”

Dị ứng hải sản? Mạc Chi giật mình, ngẩng lên nhìn Quân Lăng: “Anh cho cậu ấy ăn gì vậy hả?”

Sở Tiêu lập tức phản bác: “Không phải là cho hay không mà là cô ấy muốn ăn.”

“Anh không biết cậu ấy bị dị ứng hải sản sao?” Mạc Chi đứng bật dậy, cả người tức giận thở nặng từng hơi.

Quân Lăng không nói gì, Mạc Chi tức giận gào lên: “Anh nói gì đi chứ? Sao lại để cậu ấy ăn hải sản?”

Cố Nguỵ đi đến trấn an Mạc Chi: “Bình tĩnh trước đã!”

Anh không am hiểu tâm lý nhưng nhìn thái độ của Mạc Chi, dường như mọi chuyện nghiêm trọng hơn mọi người vẫn tưởng.

“Bình tĩnh?” Mạc Chi nhìn mấy người họ, tức giận đến mức cả người đều căng ra, giây nữa thôi cô sợ chính mình sẽ nổ tung.

Ngồi ‘phịch’ xuống ghế, Mạc Chi gục đầu vào bàn tay Kỳ Thừa Doanh, luôn miệng ‘xin lỗi’ khiến ai cũng không hiểu lý do vì sao.

“Ra ngoài đi.” Quân Lăng ra lệnh cho đám người ra ngoài.

Cố Nguỵ đành rời đi, Sở Tiêu được Lập Tân kéo ra trong lúc đi cậu còn ngoái đầu nhìn lại.

Chờ khi họ đi rồi, Quân Lăng mới thẳng thắn nói với Mạc Chi: “Không chỉ vì dị ứng hải sản đúng không?”

“Đúng vậy!” Mạc Chi gật gật đầu, ôm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Thừa Doanh áp lên má phải của mình để ủ ấm.

“Có thể nói với tôi không?”

Mạc Chi không biết có nên nói hay không, Kỳ Thừa Doanh rất sợ người ta biết được quá khứ của mình, mỗi lần điều trị tâm lý cho nàng đều khiến Mạc Chi hoảng sợ vì khả năng tự bảo vệ của Kỳ Thừa Doanh rất cao, những chuyện gần như sắp hỏi ra được thì chỉ trong một giây nàng liền có khả năng che đậy.

Lúc đầu Mạc Chi chỉ cho rằng đó là trùng hợp nhưng tâm lý Kỳ Thừa Doanh phản kháng gần như tuyệt đối với những cách điều trị bình thường, thành ra Mạc Chi chỉ có thể tiếp xúc với nàng lâu hơn, dần dần đi sâu vào tâm trí cô gái thông qua mối quan hệ hiện thực.

Khi đã gở bỏ phòng tuyến, con người ta sẽ dần chấp nhận đối phương, Mạc Chi dùng cách thức làm quen nguyên thuỷ nhất để tiếp cận điều trị cho Kỳ Thừa Doanh.

“Chắc là cô không tin nhưng cô ấy là người tôi tìm kiếm nhiều năm nay!”

Mạc Chi nghe xong lời này lập tức ngẩng lên, đôi mắt nhìn về phía Quân Lăng chất chứa nhiều biểu cảm, Quân Lăng biết đôi mắt đó đang nghĩ gì.

“Tôi tin!” Mạc Chi khẽ cười, ban đầu cô cũng chỉ nghĩ đó là một sự trùng hợp nhưng càng đào sâu cảm xúc của Kỳ Thừa Doanh sẽ nhận ra nàng giam giữ Quân Lăng ở một ngăn của tâm trí, giống như chỉ cần lục tung mọi thứ trong tiềm thức cô gái sẽ nhìn thấy một người đàn ông có phần giống Quân Lăng.

“Nhưng tôi vẫn phải khuyên anh về chuyện ở bên cạnh cậu ấy!”

Quân Lăng gật đầu: “Tôi sẽ lắng nghe!”

Mạc Chi nhìn người đàn ông cao lớn, lại nhìn Kỳ Thừa Doanh nằm ở đó, sắc mặt không tốt lắm, da hơi xanh, môi nàng thiếu nước khô lại rồi bong tróc.

Khác hoàn toàn dáng vẻ xinh đẹp trước kia, đột nhiên như trời quang nổi sấm, vốn tưởng hoạt bát năng động sau cùng lại nằm ở nơi đáng ghét này.

Cả hai người trong căn phòng đều im lặng, khi Mạc Chi cất giọng cũng là lúc hai người đã ngồi ở sofa cách giường bệnh của Kỳ Thừa Doanh một khoảng.

Cô chấp nhận kể hết mọi thứ cho Quân Lăng bởi vì tin tưởng hắn có thể bảo vệ Kỳ Thừa Doanh, chuyện ngày bé có thể do hắn ‘lực bất tòng tâm’ nhưng bây giờ thì khác, người đàn ông này có đủ mọi thứ để trở thành toà thành luỹ kiên cố bảo vệ công chúa bên trong.

Người ta nói tình yêu đủ mạnh mẽ sẽ có thể vượt qua tất cả khó khăn, xuyên suốt câu chuyện mà Mạc Chi kể lại, Quân Lăng không bỏ sót đoạn nào bởi vì hắn cũng là người bên trong câu chuyện đó.

Thời gian ngày một trôi, đêm càng dày mang theo câu chuyện càng sáng tỏ, Quân Lăng nhận ra rằng kể từ đêm mưa đó Kỳ Thừa Doanh đã bị ảnh hưởng rất lớn, hắn nhận ra chính mình cũng là ‘hung thủ’ khiến nàng trở thành như bây giờ.

Căn phòng bệnh có ba người nhưng chỉ có giọng Mạc Chi nói mãi, đôi lúc Quân Lăng cũng hỏi một số vấn đề để Mạc Chi nói rõ, dần dần mọi thứ được khai mở, giống như quyển sách đang được đọc đến chương cuối.

Kết quả thế nào Mạc Chi không biết nhưng cô lựa chọn tin tưởng Quân Lăng, tựa như cái cách hắn tìm Kỳ Thừa Doanh hai mươi bốn năm.

***

Giật mình tỉnh lại trên giường đơn sạch sẽ, Kỳ Thừa Doanh tưởng mình đã chết nhưng thật may mắn, nàng ở đó vẫn nguyên vẹn, nhưng khi nàng định ngồi dậy thì phát hiện bản thân bị xích lại, cả tay cả chân bị trói chặt.

Tiếng xích sắt ‘leng keng’ nặng nề, màng nhĩ Kỳ Thừa Doanh như ù đi, sau đó nàng lại thấy cánh cửa gỗ có người động vào, cửa bị mở ra, ánh sáng đỏ cùng với bóng dáng cao lớn màu đen.

Là đêm tối hay là ban ngày giờ phút này chẳng có lấy khái niệm nào trong đầu óc Kỳ Thừa Doanh, nàng chỉ biết bản thân rất sợ, đến mức toàn thân cứng đờ, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, sự lạnh lẽo nhanh chóng bủa vây thân thể.

“Đừng đến đây… đừng đến…”

Nàng kêu gào cầu xin được cứu rỗi trong thời khắc mà chính nàng cảm thấy bất lực nhất, cuộc sống vụn vỡ khiến trái tim chẳng lành lặn, tuổi thơ mang đầy sợ hãi ấy vậy mà cứ đeo bám theo nàng hai mươi bốn năm.

“Đừng sợ!” Giọng nói của người đàn ông vang lên, Kỳ Thừa Doanh ý thức được bản thân lại đang ở một nơi khác.

Nhìn căn phòng tối màu nơi có cửa sổ sát sàn quen thuộc, giường lớn màu đen cùng chăn mềm đắp gọn lên người, ngay sau đó phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn tay chân đã gỡ bỏ xiềng xích hay chưa.

Khi thấy chính mình có thể tự do vận động, Kỳ Thừa Doanh mới thấy yên tâm, nhẹ nhàng nâng người dậy, mắt nhìn xung quanh căn phòng.

Nơi này là…

Kỳ Thừa Doanh nhận ra căn phòng này là phòng Quân Lăng, có mùi xạ hương cùng gỗ Tuyết Tùng, có cách bày trí đơn giản nhưng lại phù hợp.

Hắn đâu? Quân Lăng?

Ánh mắt nàng tìm kiếm, chờ đợi rồi như không thể chờ được nữa liền cất cao giọng gọi một tiếng: “Quân Lăng!”

Người đàn ông ngay sau đó mở cửa đi vào cứ như chờ sẵn tiếng gọi thì sẽ xuất hiện, nhìn thấy hắn cả người nàng nhẹ nhõm như dẹp được tảng đá trong lòng.

“Em vừa gọi anh là gì?”

Trên tay hắn bê bát cháo, vừa đóng cửa xoay lại thì liền hỏi nàng.

Kỳ Thừa Doanh chớp chớp mắt: “Gọi tên anh!”

Quân Lăng nhướng mắt như bất ngờ, hắn đặt cháo lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái: “Sao hôm nay lại gọi tên anh? Anh làm gì sai sao?”

Nàng… gọi sai sao?

Không gọi tên thì gọi là gì?”

Nhìn nàng ngơ ngác không hiểu gì Quân Lăng chỉ đành lắc đầu cho qua, “Ăn chút cháo rồi uống thuốc, em sốt cả đêm khiến anh rất lo lắng!”

“Em bị bệnh sao?”

“Bị bệnh rồi! Nào, há miệng ra! Nói a đi!” Quân Lăng giống như chăm em bé.

Kỳ Thừa Doanh bật cười, ngoan ngoãn há miệng, ăn muỗng cháo nhưng chẳng cảm nhận được gì, nhạt nhoà như nước.

Quân Lăng thấy biểu cảm của nàng khác lạ, liền hỏi ngay: “Sao vậy? Không ngon sao?”

Kỳ Thừa Doanh chỉ vào bát cháo: “Chẳng có vị gì cả?”

Hắn múc muỗng cháo đưa lên miệng nếm thử, nhưng khác với Kỳ Thừa Doanh thì Quân Lăng nghi hoặc: “Có vị mà, rất ngon!”

“Em ngủ bao lâu rồi?” Nàng không đôi co, hỏi người đàn ông thời gian.

Quân Lăng ngẫm nghĩ, lúc sau liền nói: “Từ đêm qua đến giờ chắc được một ngày rồi! Con trai cũng đi học về rồi!”

“Con… con trai?” Kỳ Thừa Doanh hoảng hốt, mở to mắt nhìn Quân Lăng.

“Sao em lại bất ngờ? Ngủ đến lú lẫn rồi à? Con trai chúng ta năm nay đi mẫu giáo rồi đấy, đừng bảo với anh em không biết gì nhé?”

Chuyện này? Là như thế nào?

Kỳ Thừa Doanh dịch người ra xa, gần như là cách Quân Lăng một cánh tay.

Hắn đứng lên, dáng dấp cao lớn cầm bát cháo, nhìn nàng trân trân.

“Sao em lại xa cách như vậy?”

“Tôi… anh… anh không phải Quân Lăng, anh là ai… anh không phải anh ấy…” Kỳ Thừa Doanh hoảng hốt, nép sát vào đầu giường, chân nàng không có cảm giác, nàng… làm sao để chạy…

Cứu…

Ai đó cứu với…

“Tôi không phải Quân Lăng thì còn ai là Quân Lăng?”

Giọng nói… không giống.

Sao lúc này nàng mới nhận ra người ngồi bên cạnh trước đó không phải hắn, Quân Lăng không thể có dáng vẻ dịu dàng này được, hắn yêu chiều nàng nhưng đến mức này thì không phải.

“Anh là ai? Anh không phải anh ấy! Quân Lăng… Quân Lăng cứu em…”

“Cứu em? Tôi chính là không để ai có thể cứu em.”

Ông ta, Quân Lăng chính là ông ta. Kỳ Thừa Doanh vò đầu bức tóc, nàng hét lên những tiếng kêu la mà chỉ có nàng nghe thấy.

Quân Lăng không phải ông ta nhưng lúc này ông ta lại giả làm Quân Lăng, chuyện gì đây?

Kỳ Thừa Doanh như bị trộn thành bột nhão, tan chảy ra, nàng không biết gì nữa, trái tim như chết lặng vào thời khắc đó, máu tươi đang chảy, toàn thân nàng đang chảy máu.

Chưa được, nàng chưa muốn chết, nàng vẫn còn nhiều thứ phải làm.

“Doanh!” Là giọng Quân Lăng.

Kỳ Thừa Doanh xoay đầu, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

“Doanh! Tỉnh lại đi em!”

Đúng rồi! Chỉ là mơ thôi, tất cả cũng chỉ là nằm mơ, nàng sẽ tỉnh lại sẽ thoát khỏi nơi này.

“Doanh!”

Trước mắt Kỳ Thừa Doanh xuất hiện dáng người quen thuộc, nàng định chạy về phía hắn thì sau lưng lại có tiếng gọi.

“Doanh! Đến đây!”

Có hai Quân Lăng, nàng nên chọn ai?

Người đàn ông đó, giống, cả người kia cũng giống.

“Tôi…”

“Doanh! Xin lỗi em!”

Xin lỗi vì cái gì?

“Doanh! Đến đây, anh đưa em đi!”

“Là tôi đã nắm tay em không chặt, là tôi quá yếu đuối!”

Hắn đang nói gì vậy?

“Em đừng ngủ nữa, tỉnh lại đi được không? Tôi hứa sẽ không buông tay em nữa!”

“Anh đang nói gì vậy?” Kỳ Thừa Doanh hoài nghi, nàng mặc kệ người phía sau đang gào thét tên nàng và gọi nàng đến nhưng người đàn ông trước mắt, vẻ mặt hắn rất thành khẩn.

Giọng nói ấy nghe sao cũng giống như đang tự trách, nếu vậy thì chẳng có gì nghiêm trọng, chuyện năm đó Kỳ Thừa Doanh chưa từng trách bất ai, nàng chỉ tiếc vì đỡ lỡ cậu bé hứa đưa nàng về nhà.

Nàng nhớ hắn, nỗi nhớ nhung chất chứa thành giọt lệ.

Cũng nhớ bố, nhớ người đã ôm lấy nàng trong vòng tay, rồi cứ thế chết lặng đi.

“Năm đó, nếu tôi chịu nắm tay em chặt một chút, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy!”

“Em không trách anh, chưa bao giờ trách anh cả!”

Kỳ Thừa Doanh tiến về phía trước, giọng nói phía sau ngày một nhỏ, dần dần những lời như thú tội của Quân Lăng rõ ràng trầm thấp.

“Doanh!”