Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 41: Đánh dấu



“Lão đại!”

Sở Tiêu mở cửa phòng bệnh đi vào, nhanh như chớp Kỳ Thừa Doanh ở trên người Quân Lăng liền vụt ra, giống con ếch nhảy ‘tỏm’ xuống nước, nàng ngồi ngoan như đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng.

Dù vẫn còn chút đỏ mặt vương lại trên đôi gò má nhỏ nhưng cũng may nàng không xoay ra mà xoay vào trong giả vờ như đang bận ăn sáng, tai vẫn chăm chú lắng nghe Sở Tiêu định báo cáo chuyện gì.

Quân Lăng không nói gì ngồi im ở đó chờ khi Sở Tiêu đi đến, cung kính cúi đầu rồi báo cáo, trước đó cậu không quên liếc nhìn Kỳ Thừa Doanh tỉnh lại từ bao giờ.

“Lão đại, tàu chở dầu của chúng ta xảy ra chút vấn đề, thuyền trưởng báo lại là trường hợp khẩn cấp!”

Kỳ Thừa Doanh cho miếng sủi cảo vào miệng, vừa nhai vừa nghe Sở Tiêu nói chuyện cùng Quân Lăng.

Hắn đưa mắt nhìn nàng một cái rồi đứng lên, Kỳ Thừa Doanh vươn tay nắm lấy bàn tay người đàn ông như sợ rằng nếu lần này hắn rời đi cả hai sẽ không còn gặp lại nữa, dù rằng nàng rất tin tưởng năng lực giải quyết vấn đề của vị lão đại này.

Thế nhưng, có những việc ‘thân bất do kỷ’ mà chẳng ai nói được.

Quân Lăng nhìn Sở Tiêu: “Ra ngoài trước đi!”

Sở Tiêu gật đầu lui ra.

Chờ khi Sở Tiêu đi rồi, Quân Lăng ngồi lại xuống ghế vậy mà cô gái vẫn không buông tay càng nắm càng chặt.

“Doanh!” Quân Lăng gọi tên nàng.

Thanh âm trầm thấp quen thuộc, Kỳ Thừa Doanh ngẩng mặt lên trong đôi mắt xinh đẹp đó chất chứa sự tủi thân, biển cả có trong trẻo cũng chẳng trong trẻo được như vậy.

Kỳ Thừa Doanh tiến vào lòng người đàn ông như mèo nhỏ muốn tìm hơi ấm, nàng vòng tay ôm lấy hắn như thể ôm trọn cây cổ thụ lớn, Quân Lăng cũng ôm lấy nàng.

Cơ thể mềm mại cứ thế nằm trọn vào vòng tay lớn, nơi mái tóc dài có mùi hương của hoa phi yến, mỗi một nhịp tim đập ‘thình thịch’ đều dành cho đối phương, cứ như vậy chẳng ai nói với ai lời nào.

Kỳ Thừa Doanh tham lam hít sâu mùi hương trên người Quân Lăng, nơi nàng áp tai vào chính là trái tim trầm ổn đang đập, đều đều từng nhịp rõ ràng, khoảnh khắc cảm nhận hơi ấm bủa vây cũng là lúc nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống.

Thuỷ tinh nặng trĩu chẳng biết từ đâu hình thành lại như giọt sương đọng lại trên phiến lá, không thể gánh chịu được cơn gió thổi qua, rơi xuống, chạm lên mặt đất vỡ tan.

Nắm cứng vạt áo phía sau lưng người đàn ông, Kỳ Thừa Doanh mấp máy môi, lời đến miệng bỗng chốc nghẹn ở cổ họng, không muốn… một chút nữa thôi.

Quân Lăng vuốt ve mái tóc dài mềm mại, hận không thể đem nàng khảm vào trong ngực.

Kỳ Thừa Doanh dây dứt nắm chặt, cố ngăn mình khóc nấc lên, cố dùng thanh âm dịu dàng nói với hắn: “Đừng bỏ em lại!”

Đừng để nàng phải chờ đợi thêm nữa… năm đó, đã quá đau đớn với nàng rồi! Mỗi lần nghĩ đến nàng tưởng mình đã chết.

Đeo bám, trằn trọc, nàng chỉ muốn bình yên thế này mãi thôi, dù có là cái chết cầu xin hãy để nàng chết trong sự dễ chịu nhất.

Thân thể nàng chẳng thể chịu nổi sự rời đi nào nữa, giống như linh hồn vụn vỡ nay chỉ là những mảnh vụn chắp vá.

Quân Lăng cảm thấy ngực trái có chút ướt, phát hiện ra Kỳ Thừa Doanh khóc làm hắn như chết đứng tại chỗ, kéo nàng ra nhưng tay cô gái giữ chặt không buông.

“Doanh!”

“Em không muốn mất anh nữa đâu! Em không muốn! Quân Lăng, anh đừng bỏ em lại nữa, xem như là em cầu xin anh đi!”

“Doanh! Em bình tĩnh trước đã!”

“Em đã rất bình tĩnh, em… em… mọi thứ em làm có thể không rõ ràng nhưng xin anh, năm đó đã là quá đủ với em rồi! Hai mươi bốn năm nay, không ngày nào em không nằm mơ thấy anh kéo tay em, em có dự án, giống như năm đó… Quân Lăng, anh đừng bỏ em lại.”

“Tôi không bỏ em lại! Doanh, nhìn tôi đi!” Quân Lăng vỗ về cô gái, mãi một lúc lâu sau đó nàng mới ngẩng mặt lên từ trong ngực người đàn ông.

Đôi mắt đỏ hoe trên khoé mi ấy vẫn còn đọng lại giọt nước lấp lánh, dáng vẻ uỷ khuất này đáng thương đến mức đàn ông sẽ tự mình nhận mọi lỗi lầm, Quân Lăng cũng vậy, sự cám dỗ mang tên Kỳ Thừa Doanh chính là thuốc độc mà hắn tự nguyện đón nhận.

“Doanh! Vẫn còn chưa biết chuyện gì mà em, đừng lo lắng. Xem trước tình hình rồi tôi sẽ báo lại với em, được không?”

Ngón cái của người đàn ông vươn lên lau nhẹ vệt nước mắt, Kỳ Thừa Doanh như đứa trẻ mất hết nghị lực lắc đầu.

“Doanh!”

“Quân Lăng!”

“Đừng sợ! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi em lần nào nữa!”

Kỳ Thừa Doanh xem như đã yên lòng, lúc Quân Lăng rời phòng, nàng ngồi đó nhìn theo, ánh mắt lưu luyến như chưa từng chờ đợi lâu như vậy.

Biển có thể bình lặng cũng có thể nổi sóng, chẳng ai biết được dưới dòng nước xanh kia liệu có cơn sóng ngầm nào đang chuyển mình để gây tổn hại đến mọi thứ đang hiện hữu trước mắt con người ta hay không.

Quân Lăng có thể là cơn gió thổi mát thảo nguyên rộng lớn là Kỳ Thừa Doanh, nhưng nàng chỉ dám giam giữ chút ít rồi buông tay, vì hắn còn có chí lớn cần thực hiện trong khi nàng chỉ là một điểm dừng chân muộn màng nào đó.

Dù người đàn ông hứa sẽ không bỏ rơi nàng lần nữa nhưng Kỳ Thừa Doanh vẫn biết đấy chỉ là lời an ủi, rồi hắn sẽ quay lưng lại với nàng.

Xuất phát điểm khác nhau có phải sẽ mang đến những điểm tựa khác nhau, nhìn lại thì hắn và nàng chẳng có điểm chung nào.

Quân Lăng là người của bóng tối, nàng lại là người của ánh sáng. Vòng tròn riêng biệt thế này, dù có dán vào nhau cũng không khớp được, mảnh ghép thế nào mới có thể gắn vào nhau, rõ ràng là không có.

Đồ ăn trước mắt chẳng nuốt nổi, dự cảm bất an cứ như núi lửa đang không ngừng chực trào trong ngực nàng.

Không lâu sau đó, Quân Lăng quay trở lại.

Kỳ Thừa Doanh vẫn ngồi trên sofa, người đàn ông đi đến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, mùi hương quen thuộc và vóc dáng cao lớn khiến nàng an tâm.

“Tôi phải đi giải quyết chút việc!”

“Đi bao lâu?” Kỳ Thừa Doanh nghiêm giọng, ánh mắt hướng đến gương mặt Quân Lăng đầy sự tức giận.

Quân Lăng nắm lấy hai bả vai nàng gọi một tiếng: “Doanh!”

“Tôi hỏi anh đi bao lâu!” Kỳ Thừa Doanh hất tay người đàn ông.

Quân Lăng thành thật: “Vẫn chưa biết được.”

“Tôi biết rồi!” Kỳ Thừa Doanh cụp mi mắt, quay đi như chẳng quan tâm.

“Doanh!”

“Đừng có gọi tên tôi! Anh đã nói gì hả? Anh bảo anh không bỏ rơi tôi kia mà?” Kỳ Thừa Doanh giận dữ kêu lên, nàng trừng mắt nhìn thẳng vào Quân Lăng.

Trong đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đựng bất mãn là loại bất mãn không muốn tha thứ, một kiểu hận thù đến mức có thể xé đối phương ra thành mãnh vụn.

Quân Lăng muốn vươn tay đến chạm vào nàng, ngay lập tức Kỳ Thừa Doanh rút tay lại rồi đứng bật dậy.

“Anh Quân có vẻ không thành thật! Tôi cũng chẳng nghĩ bản thân ở trong lòng anh có bao nhiêu sức nặng!”

“Em đang nói điên cái gì vậy?” Quân Lăng đứng lên.

Kỳ Thừa Doanh liếc hắn một cái: “Tôi nói điên? Thế tôi phải nói sao để anh Quân vừa ý? Tôi phải bảo rằng anh cứ đi đi có tôi ở đây chờ anh, chờ cho đến khi anh biết khi nào bản thân anh có thể về sao? Anh khốn nạn cũng đừng bắt ép người ta khốn nạn theo chứ!”

“Kỳ Thừa Doanh!” Quân Lăng cao giọng gọi cả họ tên nàng, thanh âm đã kiềm chế đi mấy phần phẫn nộ.

Kỳ Thừa Doanh đối mắt với hắn, siết chặt tay thành nắm đấm ép sát vào hai bên đùi, cố ngăn mình không run lên vì tức giận.

“Sao? Thuận theo anh thì anh dịu dàng, không thuận theo anh thì anh tức giận?”

“Em không thấy mình vô lý sao?”

“Thế anh không thấy mình áp đặt sao?”

Kỳ Thừa Doanh đã cố cãi thì nói một nàng sẽ nói hai, nàng tức giận cũng có lý do. Giây trước hắn hứa không bỏ rơi nàng, giây sau liền nói phải đi giải quyết vấn đề, nàng có thể thông cảm vì người đàn ông bận rộn nhưng đến cả thời gian bình thường nhất có thể ướt tính thời gian hắn cũng chẳng đảm bảo được.

Không phải nói suôn dỗ dành thì còn là gì?

Người như hắn sẽ không nắm được chính mình nên làm gì và không nên làm gì sao?

Quân Lăng đã tính cả rồi ấy chứ, trong đầu hắn có cả bàn dự tính nhưng hắn lại lựa chọn không nói ra.

Không phải vì hắn sợ nàng buồn mà là do hắn chưa hoàn toàn tin tưởng, người làm việc phải chắc chắn một trăm phần trăm như Quân Lăng sẽ không vì một người phụ nữ mà đặt trọn hết lòng mình vào đó.

“Em cho tôi chút thời gian, sau khi trở về…”

“Trở về thì anh sẽ lại làm như anh rất yêu tôi? Muốn tôi như con chó con mèo quấn lấy anh? Sau đó thì sao?”

“Kỳ Thừa Doanh, trong đầu em rốt cuộc là bao nhiêu ý nghĩ xấu vậy hả?” Quân Lăng không tức vì nàng nói bậy, hắn chỉ tức vì nàng cứ muốn buộc tội, giống như muốn tống hắn vào địa ngục thì mới vừa lòng.

Đây là gì? Chính là tính cách trẻ con.

Quân Lăng không muốn tranh cãi với nàng, thấy nàng cãi cố hắn đành im, ngồi lại xuống ghế.

“Sao anh không nói nữa đi? Anh chấp nhận mình là tên khốn rồi đúng không?” Kỳ Thừa Doanh ‘hừ’ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Quân Lăng chợp lấy tay nàng kéo giật lại, Kỳ Thừa Doanh bị người đàn ông kéo ngã ra sau, mất thăng bằng còn tưởng chính mình ngã đập đầu vào cạnh bàn nhưng cuối cùng lại bị Quân Lăng đặt xuống sofa.

Người đàn ông khóa nàng lại, hắn ngồi ở trên, kìm hãm khống chế không cho nàng thoát ra.

“Anh định làm gì?”

“Tôi làm gì, em nên biết đi chứ!”

“Anh dám động vào tôi? Đây là bệnh viện, Quân Lăng anh đừng làm bậy!”

Quân Lăng nhếch khóe môi, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nàng: “Làm bậy hay không thì phải làm mới biết.”

Kỳ Thừa Doanh vùng vẫy, nắm chặt tay thành nắm đấm, trái tim nàng đập rất nhanh không phải vì mong chờ mà vì sợ hãi, đây là lần đầu tiên Quân Lăng cưỡng ép nàng.

Nói đúng hơn từ khi hắn dịu dàng chứa chấp nàng thì đây là trường hợp ngoài dự tính của Kỳ Thừa Doanh, mắt nàng đỏ ngầu vì chỉ muốn thoát khỏi.

Mọi dự định chỉ là nàng mong muốn chứ thân thể phía trên đang giam nàng dưới thân hoàn toàn không có lấy chút lay động, tay hắn nắm cứng tay nàng ép vào ghế da, sự lạnh lẽo nhất cuối cùng là gì.

Người đàn ông nàng yêu lúc này đang bức ép nàng, dù trái tim rất đau nhưng nàng vẫn không thể làm gì được, đó là sự trả giá, mọi sự trên đời này đều phải đánh đổi.

Nhìn gương mặt nhỏ ủy khuất như sắp khóc đến nơi, Quân Lăng lại không thể làm gì được, dù hắn rất muốn cắn chết nàng nhưng rồi hắn chỉ có thể gục xuống hỏm cổ cô gái, tham lam hít một hơi thật sâu.

“Em thắng rồi!”

Kỳ Thừa Doanh không hiểu chuyện gì chỉ biết Quân Lăng buông tay nàng ra, vội ôm lấy nàng vào trong ngực, gác cằm lên vai lớn to rộng, nàng cảm nhận cơ thể người đàn ông căng cứng giống như bên trong toàn bộ cơ bắp đang phồng lên.

“Mẹ nó, tôi rất muốn bóp chết em nhưng mà khốn kiếp, tôi lại không nỡ!”

Quân Lăng bất lực ôm lấy nàng, hắn quỳ hai gối trên sofa, kéo Kỳ Thừa Doanh ôm lấy.

“Tôi biết bản thân không kiên định khi đối diện em, tôi cũng biết mình hèn hạ vì say mê em, nhưng em sống tàn nhẫn như vậy không sợ có lỗi hay sao chứ!”

“Anh mới tàn nhẫn!” Kỳ Thừa Doanh gục vào vai người đàn ông.

“Anh tàn nhẫn đến đáng ghét!” Nàng trách móc nhẹ nhàng, giọng lí nhí như chẳng còn sức lực nào.

Quân Lăng bật cười thành tiếng, giọng hắn trầm trầm dường như chỉ còn mỗi âm thanh ở cổ họng bật ra, sau đó cảm giác người đàn ông nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên cần cổ nhỏ mềm mại trắng nõn.

Sự tiếp xúc vượt qua mức thân mật giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Thừa Doanh để một người đàn ông tiếp xúc thân thể một cách quá phận.

Hắn là ngoại lệ, cũng là duy nhất.

Nàng lại không bài xích cái chạm nhạy cảm đó mà còn rất dễ chịu đón nhận, nơi người đàn ông hôn xuống cứ như bị đốt cháy, nóng bừng.

Môi hắn chạm lên da thịt nàng mang đến một luồng nhiệt, cứ như bị điện giật Kỳ Thừa Doanh giật thót một cái, nàng nắm chặt vạt áo sau lưng Quân Lăng, cảm nhận môi người đàn ông hôn nhẹ lên cổ rồi lại có chút ẩm ướt, có gì đó…

Lưỡi người đàn ông liếm nhẹ mấy cái, ướt ác nhẹ nhàng, môi mỏng mút chặt lấy, hơi nhói.

“Ưm…”

Kỳ Thừa Doanh rụt cổ lại miệng vô thức bật ra âm thanh kiều mị mê hoặc, tiếng kêu rất khẽ nhưng vào thời khắc này lại rõ ràng đến độ giống như bật âm lượng hết công suất, nắm cứng lấy áo sơ mi của Quân Lăng ngón tay nàng đâm vào lòng bàn tay có khi còn để lại dấu.

Đau nhói không biết là từ đâu xuất hiện nhưng nàng không thấy bản thân nên đẩy người đàn ông ra, lúc này thời khắc chỉ có duy nhất hai người và nàng muốn hắn chạm vào.

Tiếng rên khẽ của cô gái cứ như cổ vũ tinh thần cho người đàn ông, lưỡi hắn nhẹ liếm đi dấu vết mút mát trước đó, khoảnh khắc hắn rời đi trên cổ Kỳ Thừa Doanh xuất hiện một dấu dâu tây đỏ đậm.

Làn da trắng in hằn rõ nét dấu hôn mềm mại nhưng cũng đầy tính chiếm hữu, Kỳ Thừa Doanh vươn tay chạm vào Quân Lăng liền nắm lấy cổ tay nàng.

“Đừng sờ!”

“Tại sao?”

“Vẫn còn!”

“Còn…”

Lời còn chưa nói hết, Quân Lăng lại lần nữa hôn lên cổ nàng.

Kỳ Thừa Doanh không phản ứng kịp, lại bị hôn, hai người trên sofa một trai một gái chẳng cần biết có chuyện gì mãi cũng không dứt ra được.

Vệt dâu tây trên cổ Kỳ Thừa Doanh ngày càng nhiều, sau khi Quân Lăng hôn xong, cúc áo đầu tiên bị cởi ra để lộ khe rãnh mê người của nàng.

Dù không lộ hết nhưng một phần mềm mại như bông ẩn hiện sau lớp áo mỏng, có sự căng tròn tràn đầy, trắng như hoa tuyết lại còn là trong tư thế nằm ngửa nhưng nó vẫn thể hiện được kích thước cực đại.

Ánh mắt Quân Lăng dừng ở đó ba giây rồi khi Kỳ Thừa Doanh vừa định nói gì đó lời chưa kịp bật ra người đàn ông đã cúi đầu, chốt một dấu hôn xem như là ‘đánh dấu chủ quyền’ ở ngay ngực trái của Kỳ Thừa Doanh.

“A…”

Nàng nắm lấy đầu người đàn ông đang gục vào ngực mình, nước mắt sinh lý cũng theo đó rịn ra, lần này Quân Lăng hôn rất lâu, gần như là hôn lâu nhất trong những lần hôn trước đó, cơn đau nhói rõ ràng, hắn không chỉ hôn còn cắn vào lên đó.

Khoảng cách tồn tại lúc này giữa hai người tựa như hai bên bờ sông được bắt một nhịp cầu, tình cảm được kéo gần thêm một chút khiến người ta lựa chọn tin tưởng nhau hơn, nhất thời sẽ khiến tâm trí con người mụ mị.

Quân Lăng ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đối diện đôi mắt, tâm tình trong đó có bao nhiêu đều bị đối phương nắm trọn.

“Chờ tôi, được không?”

“Anh lấy gì để bảo đảm?” Kỳ Thừa Doanh nghiêm túc.

Quân Lăng sờ lên cần cổ bị hôn đỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt, tay hắn chuẩn bị chạm lên ngực nàng thì dừng lại.

“Mạng này của tôi chỉ có một thôi, nếu tôi chết cũng sẽ lết về chết trước mặt em, được không?”