Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 43: Lời thật lòng



Kỳ Thừa Doanh nhận được điện thoại của Mạc Chi cũng là buổi tối hôm đó, nàng vừa xuất viện chưa được bao lâu liền lật đật chạy vào bởi vì Mạc Chi vừa gọi vừa khóc nấc lên như sắp chẳng trụ nổi nữa.

Quân Lăng lái xe đưa Kỳ Thừa Doanh đến bệnh viện, tìm đến phòng cấp cứu thì thấy Mạc Chi ngồi trên ghế chờ bên ngoài bên cạnh còn có thêm một cô gái.

Kỳ Thừa Doanh đi đến đứng trước mặt cô bạn, đập vào mắt là toàn thân đỏ tươi như nhuộm của Mạc Chi, màu đỏ cùng với mùi máu tanh tưởi, mọi thứ khiến con ngon chấn động kinh hãi.

“Chi Chi!” Kỳ Thừa Doanh tiến đến, ngồi xuống trước mặt Mạc Chi.

Đôi mắt đẹp đỏ hoe, trên gò má vẫn vươn lại dấu vết của vệt nước mắt, chẳng hiểu sao cảm giác uất ức lại trào dâng rồi lần nữa Mạc Chi bật khóc, tiếng nức nở như cắt xé tim gan người khác.

Kỳ Thừa Doanh vươn tay ôm lấy Mạc Chi, cô gái như đứa trẻ lạc đường tìm được chỗ trú, ôm cứng lấy cô bạn đem những cảm xúc chực chờ ấy bật ra.

“Mình ở đây rồi!”

Quân Lăng liếc nhìn cô gái cách Mạc Chi hai chiếc ghế chờ, người kia nhìn thấy người đàn ông cũng bất ngờ vì không hiểu sao hắn lại ở đây nhưng ban nảy hắn vào cùng Kỳ Thừa Doanh cho thấy cô gái đó không phải thuộc hạ bình thường.

Từ Ninh đứng lên đi đến trong ánh nhìn lạnh lùng của Quân Lăng liền cúi đầu chào một cái.

“Ngài Quân!”

“Cô ở đây vậy người trong đó?”

“Phải! Chính là ngài ấy!”

Mạc Chi khóc đến toàn thân mệt mỏi lúc này chỉ có tin tức Lục Mạc Bắc bình an mới có thể lọt vào tai cô, bằng không sẽ chẳng nghe nổi mấy lời nào của họ, kể cả những lời Quân Lăng cùng Từ Ninh đang nói.

Kỳ Thừa Doanh luôn túc trực bên cạnh sợ cô bạn xảy ra chuyện gì, dáng vẻ Mạc Chi tiều tụy trông thấy, tóc rối bù lên, mắt sưng húp, tâm trạng vui vẻ ban sáng đột ngột như trời kéo mây mù.

Ngồi trên ghế chờ, để Mạc Chi tựa đầu lên vai mình, tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo, từ trước đến nay Mạc Chi luôn là kiểu người có gì nói đó, rất sống động, tựa như mọi thứ xinh đẹp nhất đều tập trung vào cô ấy nhưng rồi có một người đàn ông đã chiếm đoạt đi dáng vẻ xinh đẹp đó.

Anh ta là Lục Mạc Bắc, người đàn ông không phải tình đầu nhưng lại đem đến cho Mạc Chi nhiều cảm xúc, chắc bởi vì phải mong chờ nên mới muốn có được.

Từ Ninh tiến đến ngồi bên cạnh Kỳ Thừa Doanh rồi thấp giọng nói: “Tôi đi lấy quần áo cho cô ấy thay, trên người cô ấy toàn là máu.”

Kỳ Thừa Doanh đưa mắt nhìn sang gật đầu đồng ý còn khách sáo nói hai chữ ‘cảm ơn’.

Từ Ninh cúi đầu, bảo ‘đừng khách sao’ sau đó đứng lên rời khỏi, cũng không quên gật đầu với Quân Lăng một cái.

Mạc Chi ôm lấy Kỳ Thừa Doanh, lặng lẽ rơi nước mắt: “Anh ấy đứng trước mắt mình rồi dùng con dao đó…”

Kỳ Thừa Doanh vuốt ve vai nhỏ: “Không sao! Anh ta còn nợ cậu thì chắc chắn sẽ bình an.”

Món nợ này chắc phải trả bằng cả đời người, Lục Mạc Bắc chẳng còn lựa chọn nào khác và Mạc Chi dường như cũng vậy.

***

Nắng vàng len qua rèm cửa tơ tằm những sắc màu mềm mại tựa như cô thiếu nữ đứng trong gió khe khẽ vén sợi tóc ra sau vành tai, cái nghiêng đầu thật nhẹ cùng nụ cười dịu dàng.

Mạc Chi ngồi trên ghế tựa lưng cạnh giường bệnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ sát sàn ngắm nhìn tia nắng đang cố trộm hôn lên gương mặt người đàn ông nằm trên giường.

Nắm tay anh từ lúc được đẩy ra ở phòng cấp cứu đến giờ cũng đã được mấy tiếng, đôi khi cô buồn ngủ đến mắt cũng díu vào nhau nhưng vừa gật một cái liền phải ngồi thẳng người, trông chừng anh.

Lục Mạc Bắc không bị thương quá nghiêm trọng, bác sĩ cầm máu cho anh, may lại vết thương ở cổ rồi truyền cho anh ít máu.

Tình hình chung có thể xem là an toàn nhưng để đảm bảo phải chờ anh tỉnh lại, bác sĩ nói là hôm nay.

Mạc Chi chờ đợi nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu nào cho việc anh sẽ tỉnh lại, nhìn người đàn ông nằm yên trên giường cô lại không dám tin trước đó anh liều mạng bao nhiêu.

“Lục Mạc Bắc!” Mạc Chi gọi tên anh.

Người đàn ông không trả lời, tiếng nhịp tim của anh trên máy vẫn đang rõ ràng.

“Anh có nghe em nói đúng không?”

Kỳ Thừa Doanh đã nói, nàng có thể nghe thấy giọng Mạc Chi trước đó, lúc này cô cũng muốn thử điều tương tự trên người Lục Mạc Bắc.

Mạc Chi đút tay vào túi quần, lấy ra chiếc đồng hồ quả lắc quen thuộc, bật nắp rồi đặt bên tai Lục Mạc Bắc.

“Lục Mạc Bắc, anh có nghe em nói đúng không?”

Hỏi xong, Mạc Chi ngồi đó im lặng, chừng năm giây cô lại hỏi anh: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Lại ngồi chờ, lần này thời gian Mạc Chi im lặng lâu hơn.

Khi cô nắm lấy bàn tay ấm áp của Lục Mạc Bắc, giọng có chút nghẹn ngào: “Làm ơn, hãy để em vào trong mơ.”

Lục Mạc Bắc không trả lời, cũng không muốn trả lời, anh im lặng chăm chú nhìn cô gái vừa xuất hiện trong tầm mắt, cô gục đầu lên tay anh giống như một loại nghi thức cầu xin thần linh hãy ban phước.

Tiếng đồng hồ bên tai anh vẫn đang ‘tích tắc’ từng nhịp không có dấu hiệu dừng lại, Mạc Chi nói trong khi đang tựa trán vào mu bàn tay người đàn ông.

“Lục Mạc Bắc, anh tìm thấy đường ra chưa?”

Lục Mạc Bắc hoài nghi vì không hiểu sao chính mình bây giờ giống như đang bị hiến tế thể xác để làm một lời nguyện cầu xin linh hồn quay về.

“Nếu tìm thấy đường ra thì hãy đi thẳng, nếu chưa hãy quay lại. Em ở phía sau anh!”

“Sau đó thì sao?” Lục Mạc Bắc vô thức hỏi.

Mạc Chi thành thật: “Hãy đi về phía em!”

“Nhưng em đã bỏ đi!”

“Em không bỏ đi, em hứa!”

“Anh đã giữ em lại.”

“Em xin lỗi, Lục Mạc Bắc! Làm ơn, đi về phía em đi!”

“Anh lúc nào cũng đi về phía em, Chi Chi!”

Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng cùng đó bàn tay đang bị Mạc Chi nắm lấy động đậy, anh áp lên má nhỏ mềm mại của cô, xoa nhẹ.

“Xin em, đừng đi!”

Mạc Chi giật mình, cô quay phắt đầu nhìn Lục Mạc Bắc yên ổn nằm ở đó, trong sự bất ngờ của cô đối diện là dáng vẻ cưng chiều không gì sánh bằng của anh.

Còn chưa đầy một giây, Mạc Chi đã lao đến ôm lấy anh, mặc kệ anh có đang bị thương hay không thì cô vẫn muốn ôm anh hết thảy.

“Anh không sao rồi!” Mạc Chi như đứa trẻ oà lên khóc.

Lục Mạc Bắc nâng tay vỗ nhẹ lưng cô: “Em khóc đấy à?”

“Em khóc thì sao? Em không được khóc à?”

“Được được! Tình yêu của anh cứ khóc, em thế nào cũng được!”

Mạc Chi bị lời nói đùa của anh làm cho bật cười, dụi vào ngực anh tủi thân trách móc: “Đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa, anh làm em sợ muốn chết!”

Hai người ôm nhau thật lâu, khiến người bên ngoài dự định gõ cửa cũng bị đứt đoạn.

Từ Ninh cầm đồ ăn sáng chỉ biết đứng đờ ra đó rồi lặng lẽ lui đi, Kỳ Thừa Doanh đến muộn hơn một chút cũng chỉ đành đứng chờ bên ngoài.

Quân Lăng nhìn nàng có vẻ mệt mỏi nhưng không biết nên nói thế nào, dù sao Kỳ Thừa Doanh cũng không phải dạng người khuyên một lời sẽ nghe, hai người bên ngoài không muốn cản trở hai người bên trong đành cùng nhau ra sân vườn bệnh viện dạo mát.

“Chuyện ở Quân Gia thế nào rồi?” Kỳ Thừa Doanh vừa dừng bước dưới tán cây vừa quay sang nhìn Quân Lăng.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng, hơi khom lưng, bóng dáng cao lớn như đỗ ập xuống trấn áp toàn thân cô gái nhỏ: “Em đang tập dần sao?”

Nụ cười trên môi người đàn ông rõ ràng mang theo nét trêu chọc, tâm tình hắn hôm nay sao lại đặc biệt tốt để cùng nàng nói chuyện phiếm, Quân Lăng bình thường không thế này.

Kỳ Thừa Doanh giả vờ không hiểu: “Tập dần cái gì?”

Quân Lăng cười càng thêm đậm, khoé môi cong lên còn để lộ hàm răng trên trắng đều: “Tập dần việc quản lý Quân Gia.”

Kỳ Thừa Doanh lườm nguýt: “Em mới không thèm!”

Chuyện hôm đó Sở Tiêu báo cáo nàng vẫn còn nhớ, cái tên Thừa Thừa giống như vẫn còn vang vọng bên tai, dù miệng nói không quan tâm nhưng tận sâu đáy lòng có người phụ nữ nào không muốn tìm hiểu về những mối quan hệ xung quanh người đàn ông để ý, cư nhiên luôn muốn người đàn ông tự mình kể rõ từng chút một.

Dù rằng không là gì nhưng lòng ngực nàng vẫn nổi dậy những xúc cảm dồn dập đầy tò mò về mấy cái tên lạ lẫm trong cuộc đời Quân Lăng, nàng biết rõ bản thân không là gì của hắn nên chuyện lên giọng quản hắn là điều không thể.

Thấy nàng quay mặt đi trốn tránh, hắn không gượng ép mà còn dịu giọng cất lời: “Về Bách Trường có được không? Tôi cần em!”

Mấy chữ ‘tôi cần em’ nghe không giống như hắn đang chiêu mộ nàng về Bách Trường mà giống như hắn đang dùng tất cả khả năng người đàn ông có, dùng lời cầu xin hèn hạ nhất hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai để cầu xin một người phụ nữ đến bên cạnh hắn.

Không phải vì Bách Trường, trong câu nói mười phần thì có hết chín phần là vì ‘tình riêng’.

Lời này là thật, không có nữa phần giả dối. Giọng người đàn ông khác mọi khi, sự chân thành này nếu người khác nghe được không biết có thấy hắn là đang nói đùa hay không nhưng đối tượng là Kỳ Thừa Doanh.

Nàng từ đầu đến cuối chưa bao giờ muốn về Bách Trường, ở Chân Thiện nhiều năm thứ nàng có là danh tiếng, sự nỗ lực hết mình cho mỗi lần nhận án, rất mệt, rất vất vả.

Trái tim nàng muốn dâng hiến nhưng tâm trí nàng không cho phép, Kỳ Thừa Doanh im lặng.

Quân Lăng giống như đã có câu trả lời, đứng thẳng người rồi vươn tay xoa đầu nàng, bàn tay lớn như tán lá trên đỉnh đầu bao phủ che đi ánh nắng.

“Tôi sẽ không ép buộc em!”

“Cảm ơn anh!” Kỳ Thừa Doanh thấp giọng, khách sáo cất lời.

Hắn biết rõ câu trả lời luôn là ‘không’ nhưng rồi vào một khoảnh khắc hắn vẫn không kiềm lòng được mà đòi hỏi, sự đòi hỏi nhận lại cái từ chối quá đỗi lạnh nhạt.

“Doanh!” Quân Lăng lại gọi tên nàng, dưới bầu trời xanh ngát, tán lá tỏa bóng len lỏi tia nắng xuyên qua những khe hở dù là nhỏ bé nhất.

Kỳ Thừa Doanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông, cả hai giống như hoàn toàn đem nhau kéo ra một khoảng cách, tưởng chừng như hắn đã đánh dấu được người phụ nữ để giữ làm của riêng nhưng kết quả thật quá đỗi thất vọng.

Chiếc áo sơ mi cao cổ của nàng không che đi hết những dấu hôn hắn để lại, thấp thoáng vẫn trông thấy, thế nhưng Kỳ Thừa Doanh không che giấu, nàng phô bày vì đó là điều nàng có thể khẳng định cho hắn thấy cũng là cho mọi người thấy.

Nhưng…

Cả hai có một khoảng cách, nếu không phá được bức tường ngăn ra thì mọi sự thành thật đều chỉ là chữ viết trên giấy, không rõ ràng rành mạch, bị nước nhòe bẩn lúc nào không hay.

Hắn sẽ dùng thời gian cảm hoá trái tim hờ hững của nàng, dù rằng điều đó có phần trắc trở nhưng chuyện Quân Lăng đã muốn trước nay đều phải làm được.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!” Hắn dứt khoát, nhìn nàng đầy chắc chắn.

Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, đôi mắt tin tưởng chờ đợi: “Mong là anh đủ kiên nhẫn! Em sẽ chờ!”

Điều này giống như đang cổ vũ hắn, bởi vì cô gái đã chấp nhận mở lòng thì hắn sẽ có cơ hội.

Quân Lăng gật đầu: “Được!”

Giống một cậu nhóc cấp ba cố gắng thi đậu vào một trường đại học danh tiếng.

Chuyện về Bách Trường nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không biết Quân Lăng sẽ dùng cách nào để thuyết phục nàng nhưng nàng rất mong chờ, người đàn ông này liệu có thể khiến quyết định lúc này thay đổi hay không.

Hai người ở dưới kia có vẻ đang ra đề để thử thách đối phương, ngược lại hai người trong phòng bệnh đang tình nồng ý đậm ngọt ngào.

“Chi Chi!”

“Sao vậy? Anh không thoải mái ở đâu à? Em gọi bác sĩ cho anh, kiểm tra qua cũng an toàn hơn!” Mạc Chi chưa gì đã giống cô vợ nhỏ lo lắng cho chồng.

Lục Mạc Bắc ngoan như cún, cô gái nói gì cũng nghe theo.

Bác sĩ đến khám qua cho anh, báo cáo tình hình bình phục của anh tương đối tốt hơn những người bình thường khác, nghe xong Mạc Chi mới yên tâm, sau đó Cố Nguỵ cũng đích thân đến thăm bệnh, mấy ngày thôi nhưng khách VIP đến bệnh viện cũng quá đường đột.

Hôm trước là một vị lão đại hắc đạo, hôm sau là một vị chủ tịch bạch đạo, bệnh viện này tuy là lớn nhưng mà cũng chưa từng đón tiếp nhiều người có thân phận một cách bất ngờ thế này.

Hơn nữa, Lục Mạc Bắc bề ngoài là chủ tịch của một tập đoàn nhưng sau lưng anh ta là cả một thế lực ẩn sâu, tuy so với năm gia tộc trong hắc đạo không mấy liên quan vì chẳng cai trị hay là cầu nối cho gia tộc khác tuy nhiên sự ảnh hưởng của gia đình Anthony là rất lớn.

“Lục Mạc Bắc, cậu là loại người yêu đương đến ngốc nghếch à?” Cố Nguỵ cất lời trêu chọc.

Lục Mạc Bắc từ sớm đã tựa vào đầu giường, cổ quấn băng trắng cầm máu thế mà vẫn nhìn thấy màu đỏ ẩn hiện bên trong, mắt anh nhìn Cố Nguỵ đầy ghét bỏ: “Sao cậu cũng ở đây?”

“Mình không ở đây chứ ở đâu? Cậu nói xem sao lại trùng hợp vào trúng bệnh viện của mình thế?”

Mạc Chi nhìn hai người đàn ông, cười hỏi: “Hai người là bạn hồi bé sao?”

Lục Mạc Bắc phủ nhận, Cố Nguỵ lại thừa nhận, hai người đàn ông một nóng một lạnh hoàn toàn đối lập nhau.

Mạc Chi cười hì hì: “Vậy thì là phải rồi!”

Cố Nguỵ nhìn Mạc Chi, hứng thú: “Em là bác sĩ tâm lý đúng không? Nhìn em trị bệnh cho cô bạn hôm đó rất ngầu!”

Mạc Chi còn chưa kịp nói gì thì Lục Mạc Bắc đã cắt lời: “Cậu quan tâm làm gì?”

“Mình quan tâm mà cậu cũng không cho?”

“Quay về làm tốt nghĩa vụ viện trưởng của cậu đi!”

Cố Nguỵ nhún vai: “Ây dô! Biết làm sao được, lâu lâu mới có khách quý, mình muốn ở đây thăm bệnh cậu!”

“Không cần!”

“Không cần cũng phải cần! Hay là mình gọi cho mẹ kế của cậu báo tình hình, nói xem ai vui trong câu chuyện này?”

Mẹ kế?

Mạc Chi nghe hai người nói chuyện trước mặt mình mà chẳng hiểu gì, cô gái ngẩn ngơ trong khi Lục Mạc Bắc nghe đến ‘mẹ kế’ liền tức giận đối lại Cố Nguỵ một vẻ đắc ý trêu ghẹo.

Cố Nguỵ nhìn Mạc Chi, cười nói: “Em không biết đúng không! Tên xấu này nếu anh không nói thì hắn cả đời cũng không nói cho em nghe đâu!”

Mạc Chi ánh mắt bất ngờ, Lục Mạc Bắc định ngăn cản nhưng Cố Nguỵ đã cất giọng: “Hắn ta có nhà mà không về được, có tiền nhưng không dùng được, chính là tên nghèo kiết xác, sống tự dựa vào chính mình.”

“Cậu bớt nói vài câu đi!” Lục Mạc Bắc càm ràm.

Cố Nguỵ cười, anh ta toát lên một loại sức sống mạnh mẽ, là kiểu người sống dễ chịu thoải mái và rất sôi nổi dù khoác trên mình áo blouses nhưng căn bản vẫn chẳng nghiêm túc được bao nhiêu.

“Cậu mới bớt nói ấy, chơi ngu kiểu này thì cũng chỉ có cậu dám làm thôi.” Cố Nguỵ ‘hừ’ lạnh, mỉa mai khiêu khích Lục Mạc Bắc.

Mạc Chi cười vì nhìn thấy hai người đàn ông đấu khẩu, đây là một loại thân thiết rất khó nói, khác với nàng và Kỳ Thừa Doanh thì Cố Nguỵ cùng Lục Mạc Bắc hiểu nhau theo kiểu tính cách trái ngược nhau.

Dù là miệng mồm đấu khẩu nhưng rõ ràng rất quan tâm đối phương, trước nay cũng chưa từng thấy sẽ có tình huống thế này.

Lục Mạc Bắc chẳng buồn tranh cãi, Mạc Chi thì ngồi nghe Cố Nguỵ kể về người đàn ông, dù anh rất muốn dẹp cái miệng của vị viện trưởng lắm lời nào đó nhưng chỉ đành ngồi yên đó chẳng thể làm gì.