Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 44: “Gọi tên tôi!”



Kỳ Thừa Doanh đi bên cạnh Quân Lăng, ngẫm nghĩ gì đó rồi ngẩn lên hỏi: “Lục Mạc Bắc với anh là quan hệ thế nào?”

Quân Lăng nhìn nàng đáp gọn: “Bạn thuở nhỏ!”

“Anh ta không chỉ là người của bạch đạo đúng không?” Kỳ Thừa Doanh nhận ra là do Từ Ninh người trợ lý thân cận của Lục Mạc Bắc, bởi vì cô gái đó biết Quân Lăng.

Trước mặt nhiều người nên ngại gọi hắn một tiếng ‘Quân lão đại’ nên sửa thành ‘ngài Quân’ rất lịch sự, nếu không phải người của hắc đạo thì sẽ không nhận ra Quân Lăng ngay lần gặp đầu tiên.

Trên dưới lớn nhỏ việc của Bạch đạo đều do Thiên Mã quản lý, rõ ràng chuyện quen biết của họ không đơn giản.

“Em tinh ý như vậy còn hỏi rõ làm gì?”

Kỳ Thừa Doanh: “Chi Chi rất dễ tin người cũng rất dễ bỏ qua, em sợ cậu ấy chịu thiệt!”

“Cô ấy có chịu thiệt hay không em nói cũng không được!”

Lời hắn nói tuy là khó nghe nhưng hoàn toàn là thật.

Kỳ Thừa Doanh không muốn hỏi sâu vì chẳng mấy quan tâm, bất quá nếu Mạc Chi bị tổn thương thì người phải đứng ra chịu trách nhiệm là Lục Mạc Bắc.

“Em quan tâm cô bạn đó quá nhỉ?” Quân Lăng cất giọng thái độ rất lãnh đạm lời nói cũng dửng dưng, bên ngoài giống như hỏi cho qua chuyện nhưng trong lòng lại cuộn trào khó chịu.

Hắn ghét cảm giác này vô cùng, Kỳ Thừa Doanh không thèm đoái hoài tới hắn nhưng chỉ cần là Mạc Chi thì cái gì cũng được, đôi lúc hắn còn nghĩ mình thua cả một người phụ nữ.

“Cậu ấy, có phần giống em! Bởi thế em muốn yêu thương cậu ấy nhiều hơn.”

“Yêu thương?” Quân Lăng lập lại hai chữ theo đó, càng lúc càng khó chịu.

Hắn một mạch đi trước bỏ lại Kỳ Thừa Doanh bước theo phía sau không hiểu chuyện gì, dù bước chân người đàn ông rất lớn nhưng vững vàng kiên định không có gì là vội vậy mà nàng phải hai bước đuổi ba bước chạy mới theo kịp.

Kể từ lúc đó mặt Quân Lăng cứ hầm hầm không nói gì, Kỳ Thừa Doanh không hiểu chuyện gì.

***

“Sao cậu cũng ở đây?” Lục Mạc Bắc kêu lên khi gặp Quân Lăng mở cửa đi vào.

Ánh mắt Quân Lăng liếc đến những gương mặt có trong phòng, lạnh nhạt buông một câu: “Không chết là tốt!”

Cố Nguỵ bật cười ‘ha hả’ rồi vỗ vai Lục Mạc Bắc: “Họ Lục thấy chưa, chuyện này sẽ mang thanh danh của cậu cười cả đời!”

Lục Mạc Bắc đen mặt, không muốn tiếp chuyện với mấy người này tí nào.

Lúc này Cố Nguỵ mới có thời gian nhìn đến Kỳ Thừa Doanh, thấy nàng đứng bên cạnh Quân Lăng liền xăng xăng đi đến, muốn đưa tay nắm lấy tay nàng để kết thân nhưng Quân Lăng đã kéo Kỳ Thừa Doanh ôm vào trong ngực dùng tay kia chắn lại lồng ngực Cố Nguỵ.

“Đến đó thôi, đừng có tiến thêm nữa!”

Cố Nguỵ ai oán: “Nè cái tên họ Quân, cậu không cần giữ em ấy kè kè bên cạnh như vậy đâu.”

Quân Lăng nghiêm túc cũng vô cùng thái độ: “Đừng để tôi nhắc lại.”

Cố Nguỵ bĩu môi: “Làm gì ghê vậy chứ.”

Xong thì nhìn đến Kỳ Thừa Doanh đang được Quân Lăng tận tình ‘bảo vệ’, gọi một tiếng: “Em dâu nhỏ, em nói người đàn ông của em có phải ích kỷ quá không.”

Kỳ Thừa Doanh không nói gì, vươn tay muốn bắt tay, Cố Nguỵ vừa vui mừng còn chưa đầy ba giây Quân Lăng đã nắm lấy bàn tay anh ta cũng đang hướng đến.

“Thử động vào cô ấy xem, mình sẽ cho tay cậu không cầm dao phẫu thuật được nữa.”

Cố Nguỵ bị túm tay, cảm giác bản thân bị ức hiếp, thầm mắng Quân Lăng là tên không ra gì nhưng ngoài mắng thì chẳng thể làm gì được.

Kỳ Thừa Doanh gạc tay Quân Lăng ra, “Đừng làm khó anh ấy nữa.”

Đôi mắt trong trẻo hướng đến Cố Nguỵ: “Anh Cố! Em là Kỳ Thừa Doanh!”

Cố Nguỵ cười ‘hì hì’, vươn tay nắm lấy bàn tay cô gái đang hướng về phía mình, nhìn Quân Lăng đứng ở bên cạnh tức giận nhưng không thể làm gì được.

Lục Mạc Bắc đưa mắt nhìn Mạc Chi, bắt gặp cô hướng về Quân Lăng và Kỳ Thừa Doanh bằng cái nhíu mày không rõ ý định.

Vươn tay nắm lấy bàn tay cô gái, Mạc Chi giật mình quay lại nhìn anh.

Trong lúc mấy người họ nói chuyện hai người cách đó đang thì thầm, Lục Mạc Bắc bảo cô tối nay ở lại, Mạc Chi không yên tâm vết thương của anh nên đã gật đầu đồng ý.

***

Dưới hầm để xe của bệnh viện, Kỳ Thừa Doanh ngồi ở ghế lái phụ trong khi Quân Lăng đánh vòng qua đầu xe rồi mở cửa ngồi vào.

Nàng đặc biệt để ý mỗi lần Quân Lăng có dịp cùng nàng ra ngoài sẽ đi con xe này, chiếc Bugatti màu đen nhám giá trị không nhỏ.

Lúc hắn đóng ‘sầm’ cửa còn kéo theo cái nóng bên ngoài đi vào, Quân Lăng vươn tay chỉnh điều hoà cao một chút, chỉnh nhiệt độ ở ghế cho nàng xong xuôi mới kéo dây an toàn cài vào.

Kỳ Thừa Doanh thấy người đàn ông chẳng nói với mình lời nào, kể từ lúc rời khỏi phòng bệnh của Lục Mạc Bắc liền bày ra dáng vẻ hầm hầm như kiểu đang tức giận gì đó nhưng vì cái gì và vì sao thì nàng không biết.

Rõ ràng trước đó còn dịu dàng tốt tính nhưng đùng một cái lại như biến thành con người khác, nói không nói, làm không làm, phải chi hắn quay sang trách móc gì đó để nàng biết mình sai ở đâu còn hơn.

“Anh giận em sao?” Kỳ Thừa Doanh nhịn không nổi nữa, cất tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Quân Lăng quay sang nhìn nàng, hậm hực: “Đúng vậy! Thì sao?”

Kỳ Thừa Doanh hết nói nổi, nàng có làm gì sai đâu?

Tuy vậy vẫn rất nhiệt tình hỏi dò: “Thế anh cho em ngồi ké điều hoà một chút, lát nữa em tự bắt xe về.”

“Em dám?”

“Sao em lại không dám? Anh giận em thế này, biết đâu chốc nữa anh đuổi em xuống xe bỏ về một mình thì sao? Em dự phòng tình huống lại cho rằng em không dám hả?”

Quân Lăng càng nghe càng thấy không lọt tai, hắn nổ máy xe nhanh chóng rời khỏi vị trí để dẹp đi cái ý tưởng tồi tệ trong đầu nàng.

Đường phố vừa chuẩn bị nhộn nhịp nên bắt đầu lên đèn, phải nói sự náo nhiệt của phố xá vượt xa phạm vi có thể tưởng tượng, trên đường xe cộ đông đúc qua lại có mấy chiếc xe vọt lên trước cũng có những chiếc bị bỏ lại phía sau.

Bên ngoài hàng cây ven đường dần lùi về sau, trong khoang xe hai người im lặng chỉ nghe thấy tiếng động cơ.

Kỳ Thừa Doanh áp má nhỏ vào lòng bàn tay, khuỷu tay tựa lên cửa sổ xe hướng mắt ra ngoài, phản chiếu bên kính cửa sổ nữa gương mặt nghiêng chăm chú xinh đẹp, mắt nàng lấp lánh ánh đèn neon, mũi nhỏ cao thẳng, môi nhỏ căng bóng màu quả anh đào.

Quân Lăng đưa mắt nhìn sang bắt gặp dáng vẻ như lạc vào cõi tiên mơ màng, mi mắt động một cái hạ xuống rồi nâng lên như cánh bướm khuấy đảo trêu chọc nụ hoa vừa hé mở.

Nàng giống đoá hoa phi yến hắn yêu thích, dù có là màu sắc gì thì những ý nghĩa ấy cũng đều hoà hợp với chính nàng.

Hắn lại nhìn thẳng lái xe trong khi Kỳ Thừa Doanh vẫn đang nghĩ xem chính mình đã làm gì để người đàn ông phải nổi giận, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được bản thân đã làm gì khiến Kỳ Thừa Doanh tức tối không thôi.

Bây giờ gây sự không biết Quân Lăng có ném nàng xuống xe hay không, bất quá nàng sẽ tự bắt xe về nhưng mà có khi nào hai người vì vậy mà cũng chia tay.

Dù cả hai vẫn chưa rõ ràng mối quan hệ nhưng nàng không muốn chỉ vì một chút chuyện mà làm ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại.

“Quân Lăng!”

“Hửm?” Người đàn ông không nóng không lạnh, thái độ rất hoà nhã, nhìn vào không giống đang giận.

Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn người đàn ông, ghé người sát đến bên cạnh hắn: “Đưa em về nhà anh có được không?”

Quân Lăng liếc nhìn nàng một cái, lại chăm chú lái xe: “Tôi cũng không có ý định sẽ đưa em về nhà em.”

Kỳ Thừa Doanh nở nụ cười đầy ngọt ngào, giống như muốn dỗ dành đứa trẻ lớn tướng đang giận dỗi cũng như muốn truy hỏi nguyên nhân sâu xa của vấn đề.

“Nhưng mà anh phải đưa em về nhà để em lấy chút đồ!”

“Quân Gia không thiếu thứ gì đâu!”

“Không được! Không thiếu cũng không có nghĩa là có sẵn!”

Mỗi lần cần thứ gì hắn đều gọi Thiên Mã mang đến dù biết rằng phía sau anh ta có một cô trợ lý được xem là vô cùng chuyên nghiệp, nhưng dặn dò của Quân Lăng từ quần áo cho đến đồ dùng cá nhân của nàng tất cả đều nói với một người đàn ông xa lạ cũng quá mức kì cục.

Thế nên, chuyện đơn giản có thể làm vào những lúc thế này là nàng sẽ về nhà để mang đi vài thứ được xem như ‘riêng tư’ và ‘cần thiết’ nhất trong khả năng cho phép.

Quân Lăng đành phải đưa nàng về nhà dù sao yêu cầu của cô gái vẫn là trên hết, nàng thoải mái mới khiến hắn dễ chịu, ai bảo hắn đã tự định đoạt cuộc sống này phải gắn liền với nàng.

Xe đi thêm một đoạn ngay lúc đang dừng chờ đèn đỏ thì Kỳ Thừa Doanh quay sang nắm lấy tay người đàn ông, áp lên má nhỏ mềm mại của mình rồi như mèo con tròn xoe đôi mắt hướng về gương mặt nghiêng có phần khó tính.

“Quân Lăng!”

“Sao?”

“Anh vẫn giận à?”

“Không có!”

Hắn dường như đã không còn giận nữa rồi, ban đầu cảm thấy Kỳ Thừa Doanh quá quan tâm Mạc Chi, trên nguyên tắc bạn bè hắn có thể hiểu nhưng nàng đã quan tâm cô bạn đó nhiều đến mức khiến hắn nảy sinh những cảm giác bực bội khó tả, hắn ghen.

Ghen với chính người bạn thân bên cạnh nàng, sự nóng giận như cơn bão ập tới rồi khi nàng muốn hắn đưa về Quân Gia thì ngay sau đó, trái tim dữ dội đột nhiên được xoa dịu, cơ thể hầm hập lửa giận nguôi ngoai.

Tựa như trong người hắn có ngọn lửa vì nàng mà đốt cháy nhưng rồi cũng chính là nàng, làn nước mát ngọt dịu êm dập tắt nó đi.

“Anh nhìn em đi!” Kỳ Thừa Doanh trông chờ, sự xinh đẹp này quá mức câu dẫn.

Lý trí bảo hắn không được nhìn nhưng trái tim lại như đang thúc giục hãy làm việc đó nhanh lên, Kỳ Thừa Doanh chờ đợi, Quân Lăng sau cùng vẫn là quay sang nhìn nàng.

Khoảnh khắc đôi mắt hắn chạm lên gương mặt nhỏ đang cười, trái tim biểu tình dư vị hạnh phúc, hắn cảm nhận được tận sâu thân thể dần đã ghi dấu hình ảnh đẹp đẽ này.

“Nói cho em biết em làm sai điều gì được không?”

Từ góc nhìn của Quân Lăng có thể nhìn thấy cổ ảo hở ra một chút của Kỳ Thừa Doanh, mấy dấu hôn hôm qua vẫn in rõ chưa có dấu hiệu mờ nhạt.

Lòng hắn lấy đó làm tự hào, giống như được đút mật ngọt vào miệng.

“Em không sai! Là tôi tính tình không tốt!” Quân Lăng vuốt ve cằm nhỏ hơi đưa ra của cô gái.

Kỳ Thừa Doanh cười cười còn chưa kịp nói ‘em đói’ để hắn đưa đi ăn bụng nhỏ đã biểu tình bằng mấy tiếng kêu ‘ọt ọt’ xấu hổ, Quân Lăng bị nàng chọc cười cũng bật lên âm thanh trầm thấp từ cổ họng.

“Anh đừng cười!” Nàng thẹn thùng mà hai má nhỏ cũng đỏ lên.

Quân Lăng rời tay đang áp khỏi má nàng, nâng lên vỗ nhẹ đỉnh đầu: “Đưa em về Quân Gia rồi nấu gì cho em ăn!”

“Ừm ừm!” Kỳ Thừa Doanh gật gật đầu đồng ý.

“Ngoan, gọi lần nữa đi!”

“Gọi cái gì?”

“Gọi tên tôi!”

Kỳ Thừa Doanh cười, ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Quân Lăng!”

Hắn thấy lòng rạo rực, vừa cúi đầu định sẽ hôn lên cổ nàng, cô gái cũng ngẩng đầu lên tạo điều kiện cho người đàn ông vùi vào thì…

‘Bíp’ một tiếng, xe phía sau bấm còi.

Kỳ Thừa Doanh nhẹ đẩy thân thể cao lớn ra nhắc nhở khe khẽ: “Đèn xanh rồi!”

Quân Lăng chỉ đành điều chỉnh tư thế ngồi lại ngay ngắn, tay đặt trên vô lăng, tay cầm cần số rồi chân giẫm chân ga, xe vọt đi.

Má nhỏ của Kỳ Thừa Doanh dường như chưa từng hết đỏ, từ lúc trong xe cho đến về nhà thu dọn đồ rồi quay trở về Quân Gia.

Dù nàng rất muốn xoá bỏ những hình ảnh thẹn thùng đó nhưng chẳng cách nào làm được, trong đầu nàng đều là giọng nói dịu dàng của Quân Lăng rồi còn cả dấu hôn mới.

Hai người về nhà của Kỳ Thừa Doanh trước, Quân Lăng đi sang giúp nàng mở cửa ghế lái phụ, mở cửa nhà đi vào.

Điều đầu tiên Quân Lăng làm không phải là để nàng đi thu dọn đồ mà là…

Hắn kéo Kỳ Thừa Doanh đến sofa, bắt nàng ngồi lên đùi mình.

“Chuyện ban nãy, làm cho xong đã!”

Kỳ Thừa Doanh bất ngờ nhưng khi Quân Lăng hôn lên cần cổ chi chít dấu hôn cũ thì bất giác theo phản xạ cô gái ngửa lên, đầu hơi nghiêng để hắn dễ dàng chiếm dụng.

Quân Lăng thích hôn cần cổ nhỏ là bởi vì hắn thích mùi hương cơ thể nàng, bản thân hắn biết mình bị cô gái thu hút nhưng để mở miệng thừa nhận thì thật quá khó, hắn muốn dùng hành động để nói lên sự chiếm hữu của chính mình.

Kỳ Thừa Doanh ôm đầu người đàn ông để nụ hôn dịu dàng nhưng triền miên lướt trên da thịt, tóc ngắn của hắn rất mềm còn rất mượt, sờ vào rất thích, đây là lần hiếm hoi có người được chạm vào gáy của Quân Lăng mà hắn yên tâm để đối phương muốn làm gì thì làm.

Phần đầu đối với hắn chính là phạm vi không thể để ai chạm đến, lúc bé thì chẳng nói nhưng từ khi lăn lộn hắc đạo khiến Quân Lăng nhận thức được điểm yếu của chính mình không nằm ở tim mà còn nằm ở đầu.

“Quân… Quân Lăng…” Kỳ Thừa Doanh vô thức gọi tên người đàn ông.

Hắn biết nàng bị hắn hôn đến mụ mị, rời khỏi cần cổ đầy rẫy dấu tích ‘tình ái’, Quân Lăng nhìn cô gái đang bày ra dáng vẻ ‘phong tình vạn chủng’ như muốn mạng của hắn.

Đôi mắt đẹp hơi khép hờ, khóe mắt có dấu vết của giọt nước như sắp khóc đến nơi, má nhỏ ửng hồng như quả cà chua chín.

“Tôi sẽ chết vì dáng vẻ này của em mất, Kỳ Thừa Doanh!” Quân Lăng bất lực gầm lên, gục đầu lên vai nàng đầy khống chế.

Kỳ Thừa Doanh ôm lấy người đàn ông, thở dốc nặng nề: “Cổ em toàn là dấu hôn của anh!”

Vòng một có chút căng thẳng va chạm vào lồng ngực hắn, sự mềm mại tựa của cô gái cứ như đang trêu chọc sự cứng rắn của người đàn ông, cách mấy lớp vải áo dày cộm nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được thân thể đối phương nóng rực tựa như nung trên bếp lửa.

“Doanh!” Quân Lăng thâm tình gọi tên cô gái, môi hắn khẽ gặm lấy vành tai rồi lưỡi dài liếm nhẹ dọc theo.

Kỳ Thừa Doanh giật mình rụt cổ lại, Quân Lăng thì thầm bên tai như một loại dụ dỗ của ma quỷ.

“Để lại dấu ấn của em trên người tôi!”

Quân Lăng nói xong thì kéo nàng ra, hai người cách nhau một khoảng nhưng vẫn là khoảng thân mật của một cặp đôi đang yêu bởi vì mông của nàng chưa từng rời khỏi đùi lớn săn chắc của hắn giây nào, Kỳ Thừa Doanh tựa như cô gái nhỏ chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương ngọt ngào thế này, mặt nàng đỏ nhưng đôi mắt nàng chăm chú.

Hai người nhìn nhau, trong lòng ngập tràn hỗn loạn.

Kỳ Thừa Doanh cắn môi dưới, thẹn thùng hỏi: “Có được không?”

Quân Lăng ấy vậy lại mỉm cười, thân thể người đàn ông tựa như chỉ còn là giọt nước, dễ chịu đến độ chẳng cảm nhận được tí xác khí nào.

“Em không muốn sao?”

“Em muốn!”

Nàng khẳng định, nhanh chóng gật đầu.

Quân Lăng tay nắm lấy eo nhỏ kéo nàng xích gần lại, vòng eo quá mức mãnh mai này hai tay hắn nắm trọn một cái dường như có thể bẻ gãy ngay tức khắc, Kỳ Thừa Doanh vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

“Hãy làm như tôi đã làm với em!”

Được sự cho phép của hắn, nàng cũng chẳng ngại gì nữa. Hai người cứ như vậy ở trên sofa để lại dấu đỏ của nụ hôn trên thân thể đối phương, phòng khách ngập trong sự xấu hổ mà bắt người ta nhìn họ cũng bất chợt đỏ mặt, cô gái cùng người đàn ông chưa có một giây nào tách nhau ra.

Trong nhà vang lên những âm thanh mút mát rất khẽ, đôi khi sẽ xen vào những tiếng gọi thân mật thật dịu dàng, chỉ mới là những nụ hôn để lại vệt dâu tây đã khiến người ta thẹn đến mức trốn đi, nếu còn hơn thế nữa…

Không biết sẽ như nào!!!