Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 46: “Em chờ anh về!”



Lão đại!” Sở Tiêu mở cửa đi vào phòng sách, bắt gặp Kỳ Thừa Doanh cũng ở đó.

Không nhanh không chậm gọi một tiếng: “Chị Kỳ!”

Sau khi Sở Tiêu vào thì tiếp đến là Lập Tân, nửa tiếng sau nữa Thiên Mã cùng Keisha mới xuất hiện, lần tụ họp này có vẻ đủ người.

Thiên Mã đẩy cửa để Keisha vào trước, sau khi cửa đóng lại hai người đứng đó đến cả nói cũng nói không nên lời.

“Lão… lão đại!” Thiên Mã mơ hồ gọi một tiếng, nhìn Kỳ Thừa Doanh ngồi bên cạnh lão đại nhà mình, trên chiếc sofa lớn nhưng chỉ có hai người, hình ảnh này rất nổi bật.

Keisha cúi đầu cung kính gọi: “Chủ tịch, luật sư Kỳ!”

Kỳ Thừa Doanh có ấn tượng với Keisha bởi vì cô gái ấy là con lai, thêm cả việc lần nàng đến Bách Trường thì sự đón tiếp chuyên nghiệp đó khiến nàng luôn ghi nhớ.

Quân Lăng không nói gì họ liền tự giác đi đến ngồi xuống, Sở Tiêu ngồi một ghế đơn, Lập Tân cũng ngồi một ghế đơn, Thiên Mã cùng Keisha ngồi đối diện Kỳ Thừa Doanh và Quân Lăng.

Căn phòng sáu người, giấy tờ trên bàn đã bị xem đến lộn xộn cả lên nhưng lời nói dù là ngắn ngủi nhất vẫn chưa ai thốt ra.

Kỳ Thừa Doanh thấy áp lực vì bình thường nàng không cùng Quân Lăng ngồi nói chuyện với thuộc hạ của hắn lần nào, đến cả ăn cơm cũng không ăn chung vì nàng luôn cùng Quân Lăng ăn trong phòng ngủ.

Bây giờ đối diện nhiều tinh anh trong Hắc đạo khiến nàng có phần lo lắng, sự bất an này Quân Lăng cũng nhìn thấy chỉ là hắn không nói cũng không muốn nói bởi vì hắn muốn nàng thích nghi.

Đây phần nào được xem là rèn luyện.

“Một tuần rồi, có thông tin gì chưa?” Quân Lăng cất giọng, thái độ lạnh nhạt không giống như lúc cùng Kỳ Thừa Doanh ở một chỗ.

Sở Tiêu cẩn trọng nói: “Tình hình lô hàng trên biển vẫn chưa xác định được mục đích rõ ràng, phía thuyền trưởng vẫn chỉ gửi tín hiệu cầu cứu.”

“Gửi tín hiệu cả tuần nay?” Quân Lăng hỏi bật.

Tín hiệu cầu cứu được xem là tín hiệu nguy hiểm phát ra từ Quân Gia là tín hiệu quan trọng, chỉ cần tín hiệu được gửi đi phải nhanh chóng có người đứng ra giải quyết.

Cả tuần nay, trên biển cầu cứu, người cùng hàng hoá chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, dấu hiệu di chuyển cũng chẳng có.

Thiên Mã lên tiếng: “Lão đại, còn gửi tín hiệu chắc là phía thuyền trưởng không có việc gì nghiêm trọng, cho nên…”

“Gửi tín hiệu cầu cứu là không có vấn đề nghiêm trọng? Từ bao giờ tín hiệu được truyền đi lại bị xem nhẹ như vậy?” Quân Lăng nhíu khẽ đôi mày, thái độ thay đổi chỉ bằng một ánh mắt.

Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông, dường như lúc này điều nàng lo lắng không phải là cùng nhiều người ngồi họp mà là thái độ của Quân Lăng.

Còn chưa đầy ba câu hắn đã biến sự việc trở nên nghiêm trọng, lúc này Lập Tân mới cất giọng, thanh âm trầm thấp từ tốn: “Lão đại! Liên lạc với phía vận chuyển vẫn ổn định, trước mắt không có thiệt hại về người hay hàng hoá. Tín hiệu gửi đi không thường xuyên giống như là tin báo nhưng không khẩn cấp, những lần báo tin khẩn cấp đều là lúc tín hiệu ra đa biến mất trên bản đồ.”

Quân Lăng nhìn Lập Tân, thái độ sắc bén: “Còn gì nữa?”

“Thuộc hạ đã cho người điều tra cũng liên lạc để Vivian làm rõ lý do tín hiệu vận chuyển biến mất.”

“Vivian nói thế nào?”

“Báo cáo từ phía Vivian cho hay có kẻ xâm nhập vào hệ thống dữ liệu của Quân Gia nhân lúc tín hiệu chung mất kết nối, phòng tuyến an ninh bảo vệ của chúng ta bị mã hoá.”

Quân Lăng ‘hừ’ lạnh một tiếng, tức đến mức lồng ngực cũng căng lên, nuôi một đám người nhưng nguyên nhân đến thì không kiểm soát được, hậu quả xảy ra thì không giải quyết được.

Dữ liệu Quân Gia là trò đùa sao? Nói xâm nhập là xâm nhập, điều này cho thấy đối phương rất cao tay, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, xong thì sao? Một đám người được cho là đẳng cấp trong hắc đạo cuối cùng lại chịu thua.

Một tuần rồi, hắn không hỏi đến phần là vì muốn họ tự giải quyết, phần là vì để đảm bảo an toàn cho Kỳ Thừa Doanh khi nàng chỉ vừa xuất viện không được bao lâu.

Kết quả, hắn đi sớm về khuya, bận rộn công việc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

“Tìm ra con chuột đó chưa?”

“Vẫn chưa ạ!” Lập Tân cúi mặt.

Quân Lăng chợp lấy tài liệu trên bàn, giận dữ hất thẳng về phía Lập Tân.

“Khốn kiếp! Tôi để các chú làm việc theo ý mình, kết quả các chú lại tát vào mặt tôi sao?”

Bốn người đứng bật dậy, cúi đầu ‘xin lỗi’.

Kỳ Thừa Doanh chưa từng thấy Quân Lăng tức giận thế này, cả người hắn toả ra thứ sức mạnh áp bức, đè lên tâm trí của từng người trong căn phòng tựa như bàn tay lớn bóp nghẹn trái tim đang đập lại.

Ra là… Quân Lăng cũng có mặt xấu thế này. Lần trước hai người cãi nhau trong bệnh viện, phải chăng khi đó Quân Lăng đã nhẫn nhịn rất nhiều, bằng không với thái độ khi đó thay bằng hiện giờ thì nàng sớm đã bị bóp nát trong lòng bàn tay.

Kỳ Thừa Doanh không hiểu tại sao lại có thể có mặt ở đây, một cuộc họp mà đến chính nàng còn chẳng hiểu gì mấy.

“Lão đại, chúng thuộc hạ không dám!” Sở Tiêu cất giọng.

Lập Tân tiếp lời: “Lão đại, là thuộc hạ sơ xuất.”

Thiên Mã nói theo: “Lão đại, thuộc hạ tất trách sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Quân Lăng gác chân trái lên chân phải, tay đặt ở thành ghế tựa như bậc quân vương đang toàn quyền, nhìn thần dân của hắn cúi đầu nghe tội.

Độc tôn cao ngạo thế này thật khiến người ta không vừa mắt nhưng nhìn mấy người họ dường như sớm đã quen, thật sự nhận lỗi cũng thật sự tỏ ý bản thân đã làm sai.

Quân Lăng trị vì Quân Gia hai mươi bốn năm, ba mươi bốn năm ở trong hắc đạo, kể từ ngày nhận thức được nước mắt không có giá trị, hắn đã thề sẽ không dùng vũ lực để trị người mà phải dùng sự khôn ngoan để kéo gần niềm tin của kẻ bên cạnh.

Thuộc hạ đi theo hắn đều là những người Quân Lăng thấy bản thân có thể ‘dùng’ họ cho mục đích về sau, nói một cách đơn giản hắn chỉ cần những người mang lại lợi ích thế nhưng việc ‘lợi dụng’ là không tồn tại.

Đúng hơn hắn cho họ thứ họ muốn đổi lại họ tôn trọng và phục tùng hắn, là một loại ‘giao dịch’ được đồng ý từ hai phía.

Quân Lăng nuôi lớn Lập Tân, tiếp đó là Thiên Mã rồi đến Sở Tiêu, mười mấy hai mươi tuổi hắn đã phải tự bước vào con đường dạy dỗ những đứa trẻ khác dù rằng chính hắn lúc đó cũng chỉ là đứa trẻ.

Có thể hắn trưởng thành một cách đường đột nên mọi người sẽ kinh ngạc, nhưng sự ‘đào thải’ của hắc đạo rất lớn, một kẻ sống nhưng vô tích sự chi bằng chết đi để một thế hệ khác tốt hơn vươn lên.

Đấy là điều mà hắc đạo vận hành, đón đầu những kẻ yếu đuối nhất, ngu xuẩn nhất.

Bàn bạc cả buổi sau cùng Quân Lăng vẫn phải đi kiểm tra một chuyến, đích thân hắn sẽ đến tận nơi để biết tình hình của tàu chở hàng, tàu giữa biển và cách duy nhất để đến được đó là trực thăng, mệnh lệnh phát ra mọi người đều răm rắp nghe theo.

Sở Tiêu ‘vâng dạ’ rời khỏi phòng sách để chuẩn bị, Lập Tân theo đó cũng lên phòng điều khiển thông báo tình hình, Thiên Mã cùng Keisha ở lại nghe dặn dò về phía Bách Trường.

Lần này đi có thể mất một thời gian dài, nhanh cũng khoảng một tháng, chậm nhất là hai tháng hơn nên những phi vụ làm ăn liên quan đến Bạch đạo chưa được giải quyết hết thì Thiên Mã sẽ phải đứng ra nhận lệnh từ xa, Keisha hỗ trợ.

“Lần này đừng để con cáo già Hồ Chính Thường chạy nữa.” Quân Lăng dặn dò khi căn phòng chỉ còn lại bốn người.

Thiên Mã có chút bất ngờ, trong đôi mắt anh ta rõ ràng bị câu nói vừa rồi của Quân Lăng doạ, Kỳ Thừa Doanh nhận ra người đàn ông bên cạnh nàng dường như đã nắm hết được đường đi nước bước nếu không thái độ của người thuộc hạ trước mặt cũng chẳng thay đổi trong giây lát thế này.

“Rõ! Lão đại!” Thiên Mã cất giọng chắc chắn.

Quân Lăng liếc sang Keisha đang ngồi đó, ánh mắt thâm thuý an tĩnh, giọng trầm gọi một tiếng: “Keisha!”

“Chủ tịch!” Keisha nhanh miệng đáp lời, cô ấy ngồi thẳng lưng, ánh mắt chuyên chú.

Lần đầu tiên trong miệng Quân Lăng gọi ra một cái tên khác ngoài tên của nàng, cảm giác thật khác, tựa như sự dịu dàng độc nhất đó chỉ có nàng được cảm nhận, còn lại những người khác đều là mệnh lệnh.

“Chuyện liên quan đến giấy tờ sau này hãy hỏi ý Kỳ luật sư! Chuyện cần ra quyết định mang tính tranh chấp Kỳ luật sư sẽ là người thay tôi quyết định.”

“Vâng… chủ tịch!” Keisha có chút ngập ngừng, ánh mắt nhìn sang Kỳ Thừa Doanh đang ngồi đó.

Dù nàng không thể hiện sự chấn động nhưng rõ ràng tim nàng nhảy dựng lên một nhịp, lời của hắn giống như đang đem vị trí của nàng khẳng định một cách trần trụi nhất, không che giấu không mập mờ.

Kỳ Thừa Doanh ngẩng lên nhìn người đàn ông, hắn không để ý đến nàng, dáng người vẫn thẳng thớm còn như tuỳ tiện tựa vào lưng ghế, góc nghiêng gương mặt anh tuấn, cằm hơi nhô ra, một tia sắc bén từ đôi mắt tinh anh đó hướng đến hai người đối diện mang theo sự đe doạ.

Lựa chọn của lão đại đang dần dần chứa đựng sự cảm tính, không còn dứt khoát như trước kia, lúc này Kỳ Thừa Doanh được mang lên bàn cân giữa công việc quan trọng và giá trị tồn tại của nàng.

Thiên Mã không nói nhưng lòng vẫn chứa đựng nhiều câu hỏi, có nghi ngờ, có do dự, có vô vàn phức tạp.

Kể từ ngày đặt chân vào Quân Gia đến lúc này, cảm giác này chỉ xuất hiện hai lần, cũng là hai lần duy nhất không bao giờ có nữa.

Một lần là khi hiểu được tại sao bản thân phải phục tùng Quân Lăng trong khi về mọi mặc anh ta không thua kém gì tên nhóc với đôi mắt lạnh như băng, lần thứ hai là bây giờ, khi quyết định của lão đại không phải là ‘cứ theo đó mà làm’ được thay bằng ‘nghe cô ấy mà làm’.

Tựa như, Quân Gia vừa lập một trật tự tồn tại khác. Nàng ấy, Kỳ Thừa Doanh là đóa hoa quyền năng của phù thuỷ, chỉ có thể nghe theo mà không thể chạm vào.

Vẻ đẹp bên ngoài có thể là ưu điểm của nàng nhưng liệu sự tin tưởng của lão đại, vào thời khắc này có thích hợp để khẳng định tài trí của một luật sư là điểm mạnh tiếp theo.

Đoá hoa của Luật giới, liệu có khiến Quân Gia bước vào vùng an toàn. Bách Trường đã tồn tại nhiều năm, lúc này Quân Lặng đặt nó lên bàn cờ rồi cược nó với khả năng của Kỳ Thừa Doanh, đây là một quyết định liều lĩnh.

Bàn cờ này…

Thiên Mã có nên trở thành ‘quân tốt’ tinh nhuệ phục vụ nàng hay không, biết rằng nàng có khả năng trên toà án với những trận chiến kịch tính nhưng một người phụ nữ của Luật giới bước chân vào Thương giới nơi ‘trận chiến’ một mất một con của những kẻ sống với mặt nạ giả tạo…

Quân Lăng sao có thể không nhận ra tâm tư của thuộc hạ nhưng hắn muốn khẳng định Kỳ Thừa Doanh, không phải là một người phụ nữ chỉ có thân thể thuộc về hắn, sự tham lam của một người đàn ông chính là phô trương sự tài giỏi mà người phụ nữ bên cạnh mình có được.

Hắn không phải tên nhóc hai mươi mấy tuổi ganh tị khi người phụ nữ của mình tài giỏi hơn mình, hắn ba mươi bốn tuổi, nàng hai mươi tám tuổi, hắn sống vì nàng, hai mươi bốn năm vụt mất rồi tìm kiếm xong gặp lại, thứ hắn có thể cho nàng nhiều hơn người ta vẫn nghĩ.

Sự hèn hạ của người đàn ông là không thể khẳng định người phụ nữ của mình, dù giữa cả hai chưa có gì chính xác nhưng thế giới vận hạnh theo cách hắn muốn, vậy thì lý do gì hắn không tự biến giấc mơ thành sự thật.

Kỳ Thừa Doanh rồi sẽ thuộc về hắn chỉ là sớm hay muộn mà thôi!

Một khi hắn đã quyết tâm dù trời có sập xuống hắn cũng không sợ, bất quá hắn sẽ dùng thân thể chống đỡ bão tố rơi xuống đầu nàng, ôm nàng vào trong vòng tay dù là yếu ớt nhất.

Trước khi Keisha cùng Thiên Mã rời đi, Quân Lăng đã gọi Keisha lại, dặn dò cô ấy chăm sóc cho Kỳ Thừa Doanh, trong lúc hắn không ở đây hãy đề phòng tên bám đuôi dạo trước.

Thiên Mã: “Lão đại! Thuộc hạ sẽ tìm ông ta.”

Keisha: “Chủ tịch, ngài cứ yên tâm!”

“Đừng chủ quan.” Quân Lăng nhìn Thiên Mã như ngầm ám chỉ.

Thiên Mã gật đầu: “Thuộc hạ sẽ giải quyết nhanh chóng.”

Quân Lăng hài lòng gật đầu, hai người họ rời khỏi.

Sự ngầm hiểu đó là ý gì? Kỳ Thừa Doanh có dự cảm Quân Lăng đang ra lệnh nhưng khi Thiên Mã chốt lại bằng câu nói chắc chắn đó, hai người đàn ông cứ như đã bàn xong chiến lược.

Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn Quân Lăng, hắn lúc này mới để ý đến nàng.

Khoảnh khắc đôi mắt chạm nhau thật quen thuộc, mọi giác quan căng thẳng đều được thư giãn, nhẹ nhõm, tự do, chẳng còn hòn đá nào đè nặng lên vai được nữa.

Quân Lăng vươn tay sờ lên má nhỏ của nàng, ngón cái dày lớn có vết chai chạm lên da thịt mềm mịn như đang trêu chọc, Kỳ Thừa Doanh nâng tay nắm lại bàn tay hắn.

“Anh phải đi thật sao?”

“Em muốn đi không?” Quân Lăng gục lên hõm vai nàng, hít sâu một hơi mùi hương chỉ thuộc về riêng thân thể này.

“Anh không có quyền tự quyết định công việc của em!” Nàng giận nhưng lời nói gây gắt nhất lại không thốt ra được, đến cổ họng lại chuyển thành sự dịu dàng nhỏ nhẹ với thái độ trách móc khe khẽ.

Quân Lăng cười trầm, tiếng ‘hừ’ thật khẽ đem hơi thở nóng rực bật ra nhẹ chạm lên da thịt nhạy cảm truyền sâu vào từng lỗ chân lông chút rung động khó tả, “Xem như là tôi cầu xin em đi, được không?”

“Có ai cầu xin như anh không?” Kỳ Thừa Doanh vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

“Doanh!” Giọng hắn thật khác, nơi cổ họng bật ra tên nàng, trong tiếng gọi đó cứ như đem nàng bóp mềm ra thành một vũng bùn nhão.

Kỳ Thừa Doanh rụt vai lại, nàng ghét tiếng gọi này, mỗi lần như vậy tâm tư nàng đều xáo trộn, mọi suy nghĩ đều tan thành mây.

“Em được gì trong chuyện này?”

“Em muốn được gì?” Quân Lăng nhẹ tay kéo chiếc áo vest mà hắn khoác lên người nàng trước đó xuống, da thịt lại hiện rõ trong ánh sáng một cách đẹp mắt.

“Quân Lăng!”

“Em muốn tôi sao?” Quân Lăng trêu chọc thì thầm vào tai nàng.

Kỳ Thừa Doanh thẹn đỏ cả mặt, muốn trốn nhưng người đàn ông đã đẩy ngã nàng ra sofa mát lạnh, hắn ở trên còn nàng ở dưới, hai đôi mắt nhìn nhau đầy trần trụi, si mê và chứa đựng.

Một loại dung túng của tình yêu vì họ chỉ chứa mỗi hình ảnh của đối phương, có sự hoà hợp đến kì lạ, da nàng trắng, sofa màu đen làm nàng nổi bật, sự to lớn của người đàn ông phản chiếu sự nhỏ nhắn của cô gái.

Có một loại tương phản đến đồng điệu, chính là sự bù trừ một cách hợp lý, hắn ở trên mang theo sức mạnh cơ bắp cùng thân thể như gấu lớn đè ép nàng ở dưới nhỏ nhắn đáng thương nhưng cũng xinh đẹp như một cô thỏ ngây thơ sắp bị ăn thịt đến nơi.

Kỳ Thừa Doanh tròn xoe đôi mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu, tóc ngắn rủ xuống rất phóng khoáng, toàn thân toả ra mùi hương dễ chịu, hô hấp của nàng lúc nào cũng bị quấn quýt bởi nó.

“Em chờ anh về!” Nàng buông một câu, đôi mắt thành thật hơn bao giờ hết.

“Sau đó thì sao?”

Kỳ Thừa Doanh cười, buông một câu: “Chi trả tiền cố vấn pháp luật cho em!”

‘Haha’… Quân Lăng bị nàng chọc cười, tiếng cười rõ ràng thích thú.

Nàng đâu có đòi hỏi quá đáng nhưng nghe hắn cười lại giống như chính mình đòi hỏi chuyện gì đó kì cục không bằng.

Thật ra, đó là lời hứa, đơn giản nhưng vào lúc này nó chợt trở thành sợi dây an toàn nhất để nàng bấu víu lấy.

“Anh đừng cười!” Kỳ Thừa Doanh vung tay đánh vào lòng ngực người đàn ông.

Quân Lăng gật đầu, chấp thuận: “Được! Trả tiền cho em. Về đến liền thanh toán chi phí lời lãi cho em.”

Nàng chu chu môi: “Xem như anh có lương tâm!”

“Tôi lúc nào cũng có lương tâm nhưng mà em mới là người không có lương tâm.”

“Em chỗ nào không có lương tâm?” Kỳ Thừa Doanh kiện cáo.

Quân Lăng véo mũi nhỏ, cưng nựng răn đe: “Tiểu quỷ thích tiền, rồi em sẽ bị lừa bán.”

“Anh không bán em thì không có ai dám bán em!”

“Biết thức thời rồi?”

Mặt ai đó tự hào hơn bao giờ hết: “Ai bảo anh chống lưng cho em làm gì!”

Quân Lăng hạ thấp người xuống muốn hôn, Kỳ Thừa Doanh liền chặn môi hắn lại: “Không được!”

Lại nâng người lên, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

“Chờ anh quay về rồi hôn!”

Quân Lăng hết nói nổi nhưng vẫn phải nhịn, ai bảo hắn tìm được cô luật sư lắm chuyện, bây giờ muốn hôn cũng phải chờ hoàn tất thủ tục quay về thì mới được hôn.