Mặc Hân Nghiên cố gắng thu dọn đồ đạc vào va li nhanh nhất có thể để về lại Mặc gia. Cứ cuối tuần sẽ có Mặc Hân Nguyệt cùng với Dâu Tây từ biệt thự của John về đó chơi nên cô không cần lo nữa. Vì kéo theo va li, khá cồng kềnh nên cô phải di chuyển xuống dưới tầng bằng thang máy.
"tiểu Nghiên, con đi đâu?" thím Trương thấy cô kéo va li ra từ thang máy liền giữ tay cô lại
"con chỉ đi vài ngày rồi về, thím đừng lo" cô hất nhẹ tay bà ra
Nhưng còn chưa ra tới cửa, Mặc Hân Nghiên đã thấy xe của anh xuất hiện ngoài cổng. Cô ngỡ ngàng, hai tay buống thõng túi đồ, quẳng lại luôn va li ở đó rồi chạy ngược lên phòng. Có ai đen như cô không? Cái lúc nằm chán chê mê mỏi ở nhà thì chả có ai về, tới cái lúc đang hành sự thì y như rằng.
Lục Triết Hạo bước xuống xe, tức tối đi vào nhà thì thấy va li và túi đồ bị vứt sõng soài giữa sàn
"mang đồ lên lại phòng tôi" anh quay sang gắt gỏng nói với người làm
"anh làm gì thì tự lương tâm anh biết, việc anh làm thì sao lại hỏi tôi" nghe xong câu trả lời của cô, anh chỉ biết vò đầu bứt tóc vì bất lực, không hiểu mình đã làm cái gì mà khiến sự việc lại ra nông nỗi này
"được, ly hôn thì ly hôn, em làm đơn, tôi ký" dứt lời, anh tiến ra ngoài, đóng sầm cửa vào
Mặc Hân Nghiên cầm lấy chiếc gối bên cạnh mình, ném mạnh về phía cửa rồi nằm trên giường đau lòng bật khóc, hai mắt sưng húp lại ngập nước, đỏ hoe. Nói anh đi là đi thật sao? Chết tiệt, đáng ghét.
"tôi hận anh huhuhu hức...a huhu"
Lục Triết Hạo tức tối tới thư phòng, sập cửa, chân đạp mạnh vào chiếc ghế da đắt tiền rồi lôi máy điện thoại ra gọi cho Vương Tuấn Kiệt.
"bar không?"
"ừ, chỗ cũ"
Hiện tại chỉ có Tuấn Kiệt mới có thể đi giải quyết nỗi buồn cùng với anh chứ giờ này hai ông bạn chết tiệt còn lại kia có khi đang chăn ấm đệm êm ôm vợ yêu ngủ ở nhà.
"bao giờ lô vũ khí kia tới?" Lục Triết Hạo rót rượu ra cốc rồi nhấp một ngụm
"ngày kìa"
"nghe nói ông ta cho người canh sẵn bên đó rồi, chắc là cú vụ mảnh đất kia lắm nhỉ?" Vương Tuấn Kiệt nhếch môi
"vậy thì phải chơi với ông ta đến cùng thôi"
Tới tận 1 giờ rưỡi đêm Lục Triết Hạo mới về lại Lục viên, người nồng nặc mùi rượu bước vào phòng thì thấy cô vẫn đang hậm hực quay ra nhìn mình, hai mắt sưng húp, đỏ hoe
"thế nào? Em viết đơn chưa? Đưa tôi ký" Mặc Hân Nghiên vẫn im lặng không trả lời, quay ngoắt sang bên cạnh
Lục Triết Hạo lấy nhanh chóng lấy đồ rồi ra sang phòng tắm bên thư phòng, tắm xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào công việc