Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 362: Một bậc cảnh giới (1)




"Tiểu hỗn đản này lần nào cũng thế, chạy cái mát dạng ngay! Tiểu Thất, Tiểu Yên, mau đuổi theo, nếu không hắn sẽ bị Thánh Nữ kia bắt cóc mất!" Diệp Lam Vũ hô to, làm cho Quang Minh Ky Sĩ ở ngoài cửa minh chứng được những gì mình đoán.

Nhưng cái vế sau của câu làm Quang Minh Ky Sĩ nghe mà không hiểu, cái gì gọi là bị Thánh Nữ bắt cóc? Cái này không phải là ngược lại sao? Hắn bắt cóc Thánh Nữ còn không sai biệt lắm.

Diệp Lam Vũ tam nữ đều tự dùng biện pháp của bản thân, lấy tốc độ nhanh nhát đuổi theo, chợt lóe qua khỏi đám người Phong Hành.

Mà khi Quang Minh Kỵ Sĩ lại chuẩn bị muốn đuổi theo, trong phòng lại xuất hiện một người, bất quá người này chỉ biết nói chuyện, cũng không tự mình đuổi theo!

Người này chính là Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ, làm Đại Giáo Chủ sao hắn lại phải đi làm loại chuyện này, để thủ hạ làm là được.

Chỉ thấy hắn vừa ra khỏi cửa lên nói với đám Quang Minh Kỵ Sĩ ở ngoài: "Các ngươi mau đuổi theo Thánh Nữ, đừng để nàng mang theo tiểu tử Diệp Lãng kia đến phòng mình, nha đầu này, ngủ xong cái mơ hồ a !"

"!!!"

Vừa rồi Đại Giáo Chủ nói cái gì, Thánh Nữ mang Diệp Lãng về phòng? Hóa ra Thánh Nữ đại nhân chủ động a.

Giờ khắc này, trong đầu óc đám kỵ sĩ Phong Hành không khỏi hiện lên một bộ hình ảnh Hiên Viên Băng mĩm cười kéo Diệp Lãng vào phòng, đấy ngã xuống giường, mà Diệp Lãng vẫn vẻ mặt mơ hồ...

Ta kháo, nội dung vở kịch này rất kinh người! Chúng ta mau chân đi xem!

"Rống!"

Đám người Phong Hành bắt đầu gào thét, đuổi theo đám người Diệp Lãng, nhiệt tình của họ tăng vọt đến đỉnh điểm, không ai có thể ngăn cản bọn họ đi nhìn xem vở kịch có nội dung kinh bạo này, cũng tuyệt không muốn bò qua cơ hội như vậy.

"???"

Đám người kia bị sao vậy? uống lộn thuốc à?

Lúc này Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ, còn có đám người Quang Minh Y Sư vẫn ở phía sau, nhìn thấy bộ dạng của đám người Phong Hành đều có điểm khó hiểu.

Nếu như để bọn họ biết Ý tưởng nội tâm của đám người Phơng Hành thì Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ sẽ khóc ròng trong lòng, đám người kia đều điên rồi ai đi theo tiểu tử ngốc kia cũng biến thành kẻ điên cả.

"Để xem ngươi chạy đi đâu được! Theo ta quay về phòng ngủ!" Hiên Viên Băng chỉ mất một ít thời gian, rốt cuộc cũng bức Diệp Lãng đến một cái ngõ cụt.

"Trở về phòng ngủ với ngươi cũng được nhưng ngươi không được đánh ta!" Diệp Lãng dựa lưng vào vách tướng, một bộ yếu yếu nói.

Ta ngất, quả nhiên là kình bạo a, may mà đến kịp, nếu bỏ lỡ thì quả thật là cả đời tiếc nuối!

Đám người Phong Hành cũng không cần nhiều đường như Hiên Viên Băng, vừa lúc đến kịp, nghe được câu nói của Hiên Viên Băng.

Nói cách khác, lời Hiên Viên Băng nói cho Diệp Lãng nghe hoàn toàn đã rơi vào tai họ, hiểu lầm này ngày càng lớn!

Chỉ riêng nghe hai câu đối thoại này, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ hiểu lầm, sẽ cảm thấy Hiên Viên Băng muốn mạnh mẽ "thượng" Diệp Lãng, mà Diệp Lãng lại sợ hãi Hiên Viên Băng đánh hắn nên mới chạy.

Hóa ra Thánh Nữ đại nhân cũng mạnh mẽ như vậy, chuyện như thế không phải nữ nhân nào cũng dám làm!

Hiện tại, tất cả Quang Minh Ky Sĩ ở đây cũng đã hiểu lầm, bất quá bọn họ vẫn khẳng định được một chuyện là Thánh Nữ đại nhân đã không còn thánh khiết, nhưng kỳ quái là họ cảm thấy kết quả như vậy cũng không phải là xấu xa gì.

Nếu đổi làm nam nhân khác thì họ nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn, mà Diệp Lãng thì cảm giác của họ lại trở nên kỳ quái tựa hồ bọn họ cảm thấy Diệp Lãng có thể ở cùng một chỗ với Thánh Nữ.

Có lẽ cũng vì cái loại khí tức tự nhiên độc đáo trên người Diệp Lãng, làm người ta cảm giác hắn không giống như người ở trần thế, cũng siêu phàm thoát tục như Thánh Nữ vậy.

Mặc kệ nói gì thì nói, tất cả thành viên Thánh Giáo từng tiếp xúc với Diệp Lãng đều có ý nghĩ như vậy, mà người chưa từng tiếp xúc tự nhiên sẽ phản đối!

"Yên Tâm, sao ta lại đánh ngươi được, thương ngươi còn không hết nữa là! Ngoan, đi về với tỷ tỷ!" Hiên Viên Băng bắt đẩu dỗ dành Diệp Lãng, có đôi khi Diệp Lãng sẽ bộc phát một chút tính tình tiểu hài tử, nàng cũng quen dỗ dành rồi

"Ừ!" Diệp Lãng đáp, chuẩn bị đi theo Hiên Viên Băng đến phòng ngủ của nàng.

Thật sự là làm người ta kích động nha, sắp vào màn chính rồi!

Ý, chúng ta đến đây làm gì? Đến xem diễn sao? Dường như không phải a, Quên đi, mặc kệ, hiện tại xem diễn mới là trọng yếu, nhưng chuyện khác tính sau,

"Không được! Các ngươi không thể làm như vậy!" Một thanh âm vang lên, phản đối ý tưởng này.

Ai, ai dám phản đối, cẩn thận ta quăng ngươi vào phòng tối!

Tất cả đám Quang Minh Ky Sĩ Phong Hành có điểm tức giận, bọn họ cảm tức nhìn về phía âm thanh phát ra, nhưng vừa nhìn thấy thì lửa giận của họ lập tức biến mất.

Cũng không phải là họ sợ người phát ra âm thanh này, chỉ là bọn hắn có một ít cố kỵ, hơn nữa người này cũng tuyệt đối có tư cách ngán Diệp Lãng hai người lại.

Mà người này không phải ai khác, chính là vị hôn thê của Diệp Lãng – Thất công chúa!

"Vì sao không thể? Còn có, ngươi là ai?" Hiên Viên Băng cầm lấy tay Diệp Lãng, nhìn Thất công chúa hỏi tuy rằng nàng hàn huyên với Diệp Lãng vô sổ điểm, nhưng bọn hắn không đề cập đến thân nhân bằng hữu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói cách khác, Hiên Viên Băng chỉ hiểu Diệp Lãng, lại không biết người bên cạnh hắn!

Bởi vậy nàng khôngb iết đám người Thất công chúa!

"Ta là ai? Ta là vị hôn thế của tiểu ngu ngốc mà ngươi đang kéo tay kia, hiện tại ngươi đã biết vì sao không thể a!" Thất công chúa đi đến bên cạnh Diệp Lãng, kéo tay kia của hắn.

"Vị hôn thế? Tiểu ngu ngốc, nàng nói thật sao?" Hiên Viên Băng ngẩn ngơ, nhìn Diệp Lãng hỏi.

"Đúng vậy, từ trước nay cũng đã là như vậy rồi sau này nàng cũng là lão bà của ta!" Diệp Lãng gật gật đầu, không có một chút ý định giấu điếm, cũng rất rõ ràng hứa hẹn sau này Thất công chúa sẽ là lão bà của hắn.

Đối với điểm này trước kia Diệp Lãng đã không thèm để ý, sau này cũng mặc kệ, đến cuối cùng cũng cảm thấy rất hợp ý!

"Ừ, không sai a!" Hiên Viên Băng đánh giá Thất công chúa một chút, sau đó ca ngợi một cái, điều này làm tất cả mọi người có điểm khó hiểu.

Bọn họ đoán dù Hiên Viên Băng không tức giận nhưng nhất định sẽ phản bác vài câu, tuyệt đối sẽ không làm như vậy, không những không phản bác mà còn ca ngợi nữa.

Chẳng lẽ nói nàng cũng không thèm để ý Diệp Lãng có lão bà? Chẳng lẽ còn có thể cùng hầu hạ Diệp Lãng?

Ta kháo, nội dung vở kịch dường như ngày càng có ý tứ!

"Hiểu chưa, hiện tại ta có thể dẫn hắn đi rồi chứ, ngày mai chúng ta còn có chuyện phải làm a, cũng vì ngươi mà trì hoãn lâu như vậy!" Thất công chúa lôi kéo Diệp Lãng đi, nàng nghĩ rằng Hiên Viên Băng hẳn sẽ thả tay ra!

Có điều làm cho Thất công chúa không ngờ là Hiên Viên Băng cũng không buông tay, ngược lại kéo Diệp Lãng ra phía sau nàng, bởi Thất cõng chúa không ngờ nên bị Hiên Viên Băng cướp được Diệp Lãng.