Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 396: Hoàn bại (3)




Nếu Ái Đức Hoa biết suy nghĩ của Tạp Toa thì hắn sẽ không hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình lại gạt nàng, kỳ thật nên thẳng thắn thành khẩn, chẳng qua chỉ nhờ người hỗ trợ một chút chứ có gì đâu.

Nếu hắn biết thì có lẽ sẽ không làm chuyện điên cuồng sau…

Ngay khi Diệp Lãng bày ra tư thế thắng lợi với mọi người, Ái Đức Hoa đứng lên, toàn thân bao bọc bởi Phong hệ ma pháp nguyên tố, ma pháp nguyên tố lưu chuyển ngày càng nhanh, cũng lan rộng ra xung quanh.

Sau đó Ái Đức Hoa lao về phía Diệp Lãng…

Nói thì chậm chứ kỳ thật chỉ trong nháy mắt mà thôi, cũng vì vậy, khi mọi người lên tiếng nhắc nhở Diệp Lãng thì Ái Đức Hoa, không, phải nói là cơn gió kia cách hắn rất rất gần.

Mà nhìn bụi đất bay tứ tung sau khi bị cơn gió kia quét qua, nhìn từng đạo dấu vết nó để lại trên mặt đất có thể nói nếu Diệp Lãng bị nó đánh trúng thì rất có thể sẽ bị tứ phân ngũ liệt.

- Đệ đệ, cẩn thận!

- Diệp Lãng…

- Đừng!

Có một ít người không đành lòng nhìn thấy Diệp Lãng bị tứ phân ngũ liệt, có điều lúc này đã không còn ai có thể cứu viện hắn.

Chẳng qua, dường như họ đã quên, Diệp Lãng cần cứu viện sao?

Có lẽ a!

Chỉ cần hơi chút hiểu biết thì có thể hiểu được cơn gió kia là sao, đó là một loại cấm chiêu, một loại cấm chiêu mà không mấy ai sử dụng, lại càng không sử dụng trong trường hợp như vậy.

Loại cấm chiêu này có thể kích phát tiềm năng người ta trong chớp mắt, sau khi kích phát, thực lực có thể để cao lên vài lần, bất quá sau đó cho dù không chết cũng sẽ trọng thương, mà kể cả còn sống cũng không thể sử dụng đấu khí hay ma pháp được nữa.

Loại người này còn phế hơn cả vô thuộc tính như Diệp Lãng, vô thuộc tính như Diệp Lãng ít ra còn có thể luyện đấu khí ma pháp nhưng người như vậy thì cả đời không thể luyện gì được nữa.

Lúc này sự chán ghét của mọi người với Ái Đức Hoa lại gia tăng thêm rất nhiều, nếu Diệp Lãng xảy ra chuyện gì thì nhất định họ sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.

- Ái Đức Hoa… đừng… vì sao ngươi phải làm vậy…

Lúc này Tạp Toa nước mắt tràn mi, tê tâm phế liệt hô to.

Vì sao?

Có lẽ chính Ái Đức Hoa cũng không nói rõ được lí do, hắn chỉ biết tại một khắc kia hắn cảm thấy vô cùng mất mác, hắn không muốn thua, hắn không muốn cứ vậy bị thua.

Thêm vào cơn tức còn đọng lại lúc trước làm hắn lập tức bạo phát, sử dụng cấm chiêu tuyệt đối không nên sử dụng ở đây.

Mà tình huống còn lại cũng có thể dùng vài từ đơn giản hình dung, hắn thua không dậy được nổi cộng với xúc động nhất thời…

Hiện tại Diệp Lãng nên đối mặt với cấm chiêu điên cuồng này ra sao? Lúc này mặc kệ Ái Đức Hoa xuất phát từ nguyên nhân gì, quan trọng nhất là phải giải quyết nguy cơ trước mắt đã.

Lúc này có thể nói Ái Đức Hoa đã có thực lực tiếp cận Thiên Cấp…

Nên làm gì đây?

Rất đơn giản…

- Thủy Nguyệt Chi Kính!

Hai tay Diệp Lãng dùng tốc độ cực nhanh vẽ ra một cái luyện kim trận, sau đó Thủy Nguyệt Chi Kính xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, trực tiếp bắn ngược cơn gió của Ái Đức Hoa trở về.

Đây là Thủy Nguyệt Chi Kính có thể bắn ngược hết thảy Phong hệ nguyên tố, cũng không cần phải bắn ngược hết thảy các hệ, cái này càng đơn giản hơn Thủy Nguyệt Chi Kính trước kia Diệp Lãng sử dụng.

Đúng rồi, Thủy Nguyệt Chi Kính, tuyệt chiêu của Diệp Lãng, tuy không có lực công kích gì nhưng có thể bắn ngược hết thảy công kích.

Lúc này đám người Diệp Lam Vũ mới nhớ tới cái này, cũng vì thật sự lâu lắm chưa nhìn thấy, sau khi Diệp Lãng rời khỏi Tường Không vẫn không có cơ hội sử dụng luyện kim trận này.

- Phốc…

Gió trên người Ái Đức Hoa tiêu thất, hắn phun ra mấy ngụm máu xong, ánh mắt nhìn Diệp Lãng tràn ngập không cam lòng bởi hắn phát hiện dù mình sử dụng cấm chiêu cũng không thể đánh bại được Diệp Lãng.

- Ái Đức Hoa…

Tạp Toa vọt lại, ôm Ái Đức Hoa khóc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tạp Toa… thực xin lỗi, ta lừa ngươi, ta chỉ muốn…

Ái Đức Hoa vuốt mặt Tạp Toa nói, hắn cảm thấy bây giờ là thời gian cuối cùng của mình.

- Không cần nói, ta hiểu mà, ta biết mà, sao ngươi lại ngốc như vậy, vì sao phải làm như vậy!

Tạp Toa lắc lắc đầu, khóc nói.

- Ta cũng không biết vì sao, ta không muốn mất mặ trước người ta a, có thể vì ta quá để ý đến chênh lệch giữa ngươi và ta, chúng ta vất vả lắm mới ở cùng một chỗ… Ta không muốn làm ngươi nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình… khụ khụ…

Ái Đức Hoa nói.

Chênh lệch, đó cũng là nguyên nhân mà Ái Đức Hoa không nói rõ mọi chuyện, hắn không muốn lại làm cho Tạp Toa nhìn thấy sự thiếu hụt của mình, vốn hai người họ đã có chênh lệch quá lớn rồi, vốn không thể kết thành một đôi rồi…

Mà trên thực tế thì đó chỉ là ý nghĩ của hắn, có thể thấy Tạp Toa hoàn toàn không để ý đến điều này.

Từ rất lâu bi kịch luôn xuất hiện vì như vậy…

- Hiện tại ta đã có thể buông ra cái chênh lệch này, về sau ngươi nên tìm một người có thể chiếu cố ngươi, thật tâm yêu ngươi…

Ái Đức Hoa tiếp tục nói.

- Không, ta không cần, ta chỉ thích một mình ngươi, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không sao, ta mang ngươi đi tìm Y sư, ở đây là Thánh Thành, không phải còn có Mơ Hồ Thần Y kia sao.

Tạp Toa khóc nói.

- Tạp Toa…

Lúc này Phi Phi đã đến bên cạnh Tạp Toa, tuy nàng không thích Ái Đức Hoa nhưng cũng không thích thấy Tạp Toa khóc.

- Cá ngươi không cần đi tìm…

Lúc này Diệp Lãng nói.

- Vì sao, vì sao ngươi lại ác như vậy, hắn đã thế này rồi vì sao ngươi còn không cho hắn đi tìm thần y! Trước kia đúng là hắn rất có lỗi với ngươi, ngươi muốn gì ta cũng có thể bồi thường, chỉ cần hắn có thể sống, chỉ cần có thể còn sống là được…

Hiện tại Tạp Toa chỉ có thể cầu Diệp Lãng, nàng không muốn đắc tội Diệp Lãng, người rất có lực ảnh hưởng ở Thánh Thành.

Hiện tại nếu tiếp tục đắc tội Diệp Lãng, cho dù Diệp Lãng nguyện ý để Ái Đức Hoa được trị liệu thì những người khác cũng sẽ không nguyện ý, bọn họ sẽ không nguyện ý cưu mang người đắc tội Diệp Lãng, hơn nữa còn là người như Ái Đức Hoa.

- Ta đâu có bảo không cho các ngươi đi tìm, chỉ nói là các ngươi không cần đi tìm bởi ta chính là cái Mơ Hồ Thần Y trong miệng các ngươi, dường như người ta vẫn hay gọi ta là vậy thì phải…

Diệp Lãng lãnh đạm nói, lúc này không thể nhìn ra được rốt cuộc hắn sẽ xử lý chuyện này ra sao.

Hắn muốn cứu người sao? Hay là thấy chết mà không cứu? Không ai biết!



Giờ đây Ái Đức Hoa mới hiểu được rốt cuộc chênh lệch giữa mình và Diệp Lãng lớn đến bao nhiêu, hắn được đến tôn kính là vì chính bản thân hắn mà không dựa vào bất cứ ai, bất cứ thế lực nào.

Cần nhờ nữ nhân? Đó đúng là chuyện cười.

Mà mình chính là chuyện cười đó, thật đúng là buồn cười đi…

Mơ Hồ Thần Y, sao mình không nghĩ tới đi, bộ dáng mơ hồ trước kia của hắn, thêm thuốc mà hắn đưa cho mình nữa…

Xem ra đúng là mình đã gặp ma chướng rồi, hoàn toàn bị che mắt rồi…