Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 559: Mục Dương trấn (3)




-Tiểu thư xinh đẹp, ngươi nhìn nam nhân của ngươi xem, ngay cả dũng khí bảo hộ ngươi cũng không có, ngươi hay theo chân chúng ta, ở nơi đây, ngươi muốn cái gì, chúng ta sẽ cho ngươi cái đó.

Người binh lính kia cuồng tiếu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Lãng, dùng ngữ khí vênh váo nói chuyện với Lý Nguyệt.

-Bảo hộ? Chỉ là mấy tên bại hoại các ngươi, ta còn cần người khác bảo hộ sao.

Lý Nguyệt nói rất lạnh nhạt, bộ dạng không có tức giận chút nào, với nàng không sao cả, muốn nén giận xuống, thì không ai có thể nhìn ra.

-Lý Nguyệt, bọn họ là bại hoại sao?

Diệp Lãng hỏi.

-Ngươi còn nhìn không ra sao? Bọn họ muốn lợi dụng thân phận của mình, cưỡng chế chúng ta như những dân chúng bình thường. Vừa rồi bọn họ muốn đùa giỡn ta, tại sao ngươi lại đần độn như vậy, chuyện như thế mà cũng nhìn không ra!

Lý Nguyệt thật muốn đánh Diệp Lãng vài cái.

-Đùa giỡn? Vậy tại sao ngươi không chơi còn bọn họ đi?

Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt hỏi.

-Đùa giỡn ở đây, chính là nữ hài tử như ta ở một đêm với tất cả bọn chúng, bọn chúng sẽ làm gì?

Lý Nguyệt trả lời nhàn nhạt, cũng không tức giận, bởi vì đó là thói quen của nàng.

-Không phải chỉ trò chuyện, uống rượu, chơi trò chơi sao?

Diệp Lãng rất đơn thuần, hắn chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện thêm phức tạp.

-Bọn họ muốn ta ngủ với họ, ngươi hiểu chưa?

Lý Nguyệt nói thẳng, đây là thói quen trong quân, trên người của nàng không có bộ dáng của tiểu thư rụt rè.

-Ngủ thì thế nào, chẳng phải lúc ngươi ngủ cũng ôm ta sao?

Thời điểm Diệp Lãng nói đến đây, mặt Lý Nguyệt biến thành màu hồng, nàng không nghĩ cái mà nàng gọi là bí mật, kỳ thật đối phương cũng biết.

Đang lúc Lý Nguyệt muốn ngăn Diệp Lãng nói chuyện, lại phát hiện Diệp Lãng có ý khác:

-Ồ, không đúng, chúng ta thì quen thuộc nhau rồi, còn những người này, dựa vào cái gì mà bọn họ muốn đùa giỡn ngươi chứ!

...

-Ngươi mới biết sao, vậy hiện tại ngươi nói phải làm gì bây giờ?

Trong nội tâm Lý Nguyệt rất bất đắc dĩ, tên Diệp Lãng này, tại sao đôi khi lại đần độn thế không biết.

-Giết bọn họ? Chuyện này không tốt lắm, đánh bọn họ một trận, giáo huấn bọn họ một chút, như vậy sẽ tốt hơn.

Diệp Lãng nhìn những binh lính này nói ra.

Tràng diện lúc này an tĩnh lại, ai cũng không nghĩ tới Diệp Lãng lại xem bọn hạ là thịt cá tùy ý cho mình xử lý, lúc này đang phân vân nên xử lý như thế nào nữa chứ.

-Ha ha...

Lập tức, sau khi kịp thời phản ứng, những binh lính kia đều cười lên, trong tiếng cười mang theo sự khinh miệt.

-Các ngươi đang cười cái gì, chẳng lẽ các ngươi là đám điên cuồng thích bị ngược đãi, nghe thấy người khác muốn đánh các ngươi, các ngươi liền cao hứng.

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi thăm.

-Ha ha, tiểu tử, ngươi nói đùa đúng là buồn cười, không tệ không tệ, thời điểm chúng ta đối phó ngươi, sẽ hạ thủ lưu tình, chỉ đánh ngươi tàn phế, sẽ không giết ngươi đâu!

Đám binh sĩ lại cười lên một cách điên cuồng.

Vào lúc này, có một đám người đi đường bên cạnh nhìn bọn họ, liền âm thầm lắc đầu, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đẹp mắt này làm cho họ tiếc hận, tại sao lại đắc tội những người này, những tên này là đám chuyên ức hiếp dân chúng.

Những tên binh sĩ thủ thành ở đây, có tính cách không tốt, điều này có thể từ thái độ của họ là rõ.

Vốn bọn họ cũng biết cách nhìn người, biết người nào nên trêu chọc và không nên trêu chọc, nhưng khi hai người Diệp Lãng đi vào thì bọn họ có cảm giác rất dễ khi dễ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đây là chuyện không có cách nào, Diệp Lãng và Lý Nguyệt chỉ có hai người, bên cạnh lại không có tùy tùng, y phục trên người tuy đều là thượng đẳng, nhưng hai người bọn họ cũng không phải là người thích bị người khác chú ý, cho nên phong cách không có gì nổi bật.

Hơn nữa bởi vì bộ dáng mệt mỏi phong trần do đi đường xa, làm cho đám người này hiểu lầm cách ăn mặc của họ rất bình dân.

Nhắc tới con sư tử này, đây chính là điểm bất đồng, nhưng ở chỗ này bọn họ đã gặp không ít bình dân mang theo dã thú, nhưng đều là thứ mà bọn họ thuần dưỡng được hoặc do bắt giữ, để kiếm cái ăn.

Bởi vậy, cho nên con sư tử này làm cho bọn họ không cảm thấy hai người này chẳng có thân phận không đơn giản gì cả, ngược lại cảm thấy hai người này chỉ là thợ săn hoặc Thuần Thú Sư hạ đẳng mà thôi, trong mắt bọn họ, đây chính là chức nghiệp hạ đẳng.

-Ta cũng không phải đang nói giỡn, còn nữa, đám người các ngươi dám đánh chủ ý lên ngươi của chúng ta, Lý Nguyệt, ngươi nói đúng không.

Diệp Lãng cười nói với Lý Nguyệt, thần thái rất bình tĩnh, chính điều này đã làm cho những tên binh lính này cảm thấy kỳ quái.

Chẳng lẽ, bọn họ chính là những người thâm tàng bất lộ sao?

-Ngươi muốn ta động thủ phải không, ngươi đúng là một tên lười biếng mà.

Lý Nguyệt trả lời nhàn nhạt, bộ dáng như không sao cả, đối với nàng mà nói, đúng là không có vấn đề gì.

-Các ngươi là võ giả cấp mấy? Thuộc tính gì?

Binh sĩ hỏi, thế giới này võ phong cường thịnh, dù là ai cũng có thể là võ giả hoặc là ma pháp sư, có đôi khi, có một ít cao thủ ở trong đó.

Những binh lính này đã từng chịu thiệt qua, tuy hai người Diệp Lãng cũng giống những người bình thường, không giống bộ dáng của võ giả, nhưng giọng điệu này lại làm cho bọn họ có cảm giác phải xác nhận trước một chút.

Nếu là do hai người này không sợ chết, đám người bọn họ cũng không sợ hãi làm gì, nhưng nhất định phải hỏi cho rõ ràng đã.

-Ta không phải võ giả, ta không có thuộc tính, Lý Nguyệt, ngươi cấp mấy?

Diệp Lãng lắc đầu, đúng là hắn không phải võ giả, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng khảo hạch lần nào.

-Ta Lục cấp, Phong thuộc tính...

Lý Nguyệt trả lời, nếu như đi khảo hạch, ta đã đạt tới Thất cấp, nhưng khảo hạch là chuyện của mấy năm trước, mấy năm nay đều ở trong quân, không có thời gian đi khảo hạch.

Một không phải, một mới Lục cấp, ở đây tùy tiện cũng đều là Ngũ cấp, lão đại chính là Bát cấp, đối phó hai tên thái điểu này, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong nội tâm những tên binh sĩ này tính toán, bọn họ cho rằng bọn người Diệp Lãng chính là hai tên thái điểu, hai con nghé con mới sinh!

-Nguyên lai vị tiểu thư xinh đẹp này là Lục cấp, không tệ, ngươi còn trẻ như vậy, thành tựu sau này nhất định sẽ rất cao, đi theo Tham Lang quân đoàn chúng ta, nhất định sẽ trở nên nổi bật. Về phần tiểu tử này, đi chỗ khác chơi cho ta, ngay cả võ giả cũng không phải, chính là một phế vật không có thuộc tính mà thôi.

-Đúng vậy a, vị cô nương này, ngươi đừng đi theo hắn, hắn không có tiền đồ đâu.

Trong thời gian ngắn mà bọn binh sĩ vô cùng khinh bỉ Diệp Lãng, sau khi bọn họ biết rõ Diệp Lãng không có thuộc tính, thì càng thêm không kiêng nể gì cả.

Trên đại lục này, người không có thuộc tính cũng có thể học tập vũ kỹ và ma pháp, nhưng tuyệt đối không thành tựu gì.

-Ta cũng không muốn đi theo hắn, nhưng hắn bắt cóc ta tới đây, ta cũng không còn cách nào.

Lý Nguyệt cười nói, rất là nghịch ngợm nhìn Diệp Lãng một cái.

Nếu lúc này có người quen biết ở đây, nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, Lý Nguyệt lại có lúc có thể nghịch ngợm như vậy.

-Cái gì?

Tất cả mọi người ở đây sửng sốt, bọn họ không thể nghĩ tới, Lý Nguyệt và Diệp Lãng lại có quan hệ thế này, Lý Nguyệt lại bị Diệp Lãng bắt cóc tới đây.

Mà lúc này, trong nội tâm những tên binh sĩ này càng vui vẻ hơn, nếu là bắt cóc đến, mình bắt lại chẳng phải càng danh chính ngôn thuận sao?

Tiểu cô nương, ta tới cứu ngươi đây!

Nhưng bọn họ lại không ngờ, nếu Lý Nguyệt là võ giả Lục cấp, mà Diệp Lãng lại không phải võ giả, thì làm sao có thể bắt cóc Lý Nguyệt, chuyện này trừ khi Lý Nguyệt tự nguyện, hoặc Lãng không phải là phế vật.