Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 586: Tiếng rít gào(1)




Diệp Lãng cảm thấy thi thể ở phía dưới hơi nhiều rồi, mà đây là thời điểm Lý Nguyệt ăn Đại Bổ Hoàn, thể lực của nàng đã bị tiêu hao rất nhiều, đây là thời điểm nghỉ ngơi.

Tính toán một cách đơn giản, vừa rồi Lý Nguyệt đã giết được gần hai ngàn người, trong đó có mười mấy cao thủ, đương nhiên, hắn vẫn chưa tính đám cao thủ đã bị giết trước kia.

Nếu tính cả những người lúc trước, lần này có một phần ba cao thủ của Lang Nha doanh bị tiêu diệt.

Mọi người đều biết, Lang Nha doanh là vương bài của Tham Lang quân đoàn, người ở bên trong đều do Địa cấp cao thủ tạo thành, tổng cộng chỉ có không tới hai trăm người, nhưng không tới hai trăm người này lại có thể ngăn cản được mấy vạn đại quân.

Lúc này, Lang Nha doanh xuất động hơn phân nửa số người để phục kích hai người Diệp Lãng, nhưng bời vì phát sinh chuyện ngoài dự kiến, cho nên bọn họ lâm vào bị động, từng đám từng đám chết đi, thoáng một lần đã bị đối phương giết năm sáu chục người.

Bọn họ đã biến thành hòn đá để Lý Nguyệt đặt chân lên con đường võ đạo chí cao, được cùng những Địa cấp cao thủ này quyết đấu, Lý Nguyệt được lợi rất nhiều, điều này còn tốt hơn việc nàng giải quyết đội quân mấy ngàn người nhiều lắm.

Diệp Lãng muốn ngăn chặn người ở phía ngoài, kỳ thật không chỉ hắn muốn mà những người ở ngoài cũng muốn nghỉ ngơi, bọn họ còn phải xử lý những thi thể dưới đất, chủ yếu là thu hết vũ khí và đồ phòng ngự của họ.

-Sưu!

Diệp Lãng liên tục bắn ra các mũi tên, mỗi mũi tên đều mang theo một tính mạng, làm cho những người kia vội vàng lui lại, rời khỏi tầm bắn của Diệp Lãng, bởi vì như vậy, binh sĩ tiến vào đã ngừng lại.

Chuyện đột ngột như vậy làm cho Lý Nguyệt cảm thấy không thích ứng kịp, tại sao lại không còn ai tiến vào?

-Đi lên nghỉ ngơi đi, vận công khôi phục thể lực, chuyện còn lại để ta xử lý.

Diệp Lãng từ trên lầu nhảy xuống, đi đến bên cạnh Lý Nguyệt đang ngẩn người nói ra. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

-Nha... Được!

Lý Nguyệt gật đầu, mới kịp phản ứng, nàng liền cảm thấy toàn thân thoát lực, cần được nghỉ ngơi.

Diệp Lãng không quản đến Lý Nguyệt, hắn nhanh chóng kết xuất ra vài luyện kim trận, lhào quang của uyện kim trận nhanh chóng tản ra bốn phía, đồng thời, luyện kim trận trong tay của hắn càng ngày càng lớn.

Rất nhanh, luyện kim trận bao trùm toàn bộ Minh Nguyệt Lâu, thời điểm này, luyện kim trận cũng không khuếch trương nữa, chỉ phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng những thi thể phía dưới.

Đúng lúc này, một hình ảnh thần kỳ xuất hiện, hiện tại nếu có người ở nơi này nhìn thấy, nhất định sẽ bị tính cảnh trước mắt làm cho ngây người.

Dưới hào quang chiếu rọi, những đao kiếm trên những thi thể kia đang nhanh chóng phân giải, biến thành những hạt ánh sáng bay đi, kỳ thật nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện không chỉ vũ khí, ngay cả đồ phòng ngự, và một số vật khác, chỉ cần là kim loại đều hóa thành ánh sáng, sau đó liền tập trung ở chính giữa.

Sau khi các hạt ánh sáng này tập trung lại với nhua, liền hình thành những khối kim loại nhỏ, đồng thời những khối kim loại nhỏ này đều nhanh chóng tập trung lại với nhau thành một khối.

Cái luyện kim trận này mới là một cái luyện kim trận nghiêm túc, bởi vì nó có tác dụng phân giải và tổ hợp kim loại, nhưng cái luyện kim trận này cũng có cực hạn của nó, không thể sử dụng trên quy mô lớn, cũng không thể sử dụng trong thời gian dài, mà nó cũng cần nguồn năng lượng rất lớn để vận hành.

Nói cách khác, nếu sử dụng nó trên chiến trường một lần, vậy vũ khí và áo giáp của đối phương sẽ bị phế đi, nói như vậy, chẳng phải là tùy ý cho mình xâm lược hay sao.

Diệp Lãng muốn làm gì? Ngay cả hắn cũng không thể tùy ý sử dụng, bởi vì nguồn năng lượng để nó vận hành hắn cũng không chịu đựng nổi, luyện kim thuật là một trao đổi đồng giá, nhưng trong trao đồng giá đó, cũng cần năng lượng duy trì, phân giải và tổ hợp cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên muốn sử dụng cái luyện kim trận này để công kích thì phải chịu được năng lượng tiêu hao lúc vận hành.

Nhưng hắn dùng nó để đoạt vũ khí, cho nên Diệp Lãng vẫn phải sử dụng, bởi vì làm thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực, đồng thời, tình huống hiện tại hắn cũng không có thời gian đi thu gom từng món.

Người ở bên ngoài đã đình chỉ công kích, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng tiến công, mà chắc chắn bọn họ đã có biện pháp đối phó với cung tiễn của Diệp Lãng.

Trên chiến trường, có một loại đồ vật chuyên dùng để đối phó với cung tiễn, mà thứ này chính là tấm chắn!

-Triển khai tấm chắn!

Tham Lang quân đoàn xuất ra nhiều tấm chắn, ngăn chặn công kích từ lầu hai, sau đó có một đám binh sĩ đi xuyên qua, tiến vào Minh Nguyệt Lâu, chuẩn bị tiến công, bọn họ không muốn cho hai người Diệp Lãng có cơ hội thở dốc, nói cách khác, bọn họ không quản phải hy sinh bao nhiêu người.

-Các ngươi mau chuyển thi thể trên mặt đất đi ra ngoài, nếu cứ tiếp tục để như vậy ta sợ đến một lúc nào đó cửa vào sẽ bị chặn lại.

Sau khi Diệp Lãng nhìn thấy, hắn nói rất bình thản.

!!!

Được Diệp Lãng nhắc nhở, những binh lính vừa vào đã phát hiện, trong phòng tràn ngập thi thể, hơn nữa nhìn cảnh này, trên mặt tất cả những người này đều có chút kinh khủng và sợ hãi.

-Sau khi giết ngươi, chúng ta sẽ xử lý! Các huynh đệ, giết hắn báo thù cho huynh đệ! Lên!

Gầm lên giận dữ, đám người kia tiến về phía Diệp Lãng, vào thời điểm này, Diệp Lãng lại không làm ra động tác gì, hắn vẫn rảnh rỗi tự tại.

Điều này làm những người xông lên kỳ quái, vì sao hắn lại không làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn chịu chết sao?

Rất hiển nhiên, Diệp Lãng không phải ở chỗ này chịu chết, sở dĩ hắn nhẹ nhàng như vậy, là vì hắn biết rõ những người này sẽ không thể làm gì được hắn, thậm chí ngay cả cơ hội tới gần cũng không có.

-Đùng!

-Đùng!

Liên tục có tiếng nổ mạnh, làm cho những người ở bên ngoài đều kinh ngạc, bọn họ không biết ở bên trong đang xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại có động tĩnh lớn như vậy.

Thời điểm chiến đấu với Lý Nguyệt, tuy tính hình chiến đấu kịch liệt, nhưng bên ngoài lại không có bất ký âm thanh nào!

Bởi vì Diệp Lãng khởi động luyện kim bẩy rập, cho nên mới phát ra động tĩnh lớn như vậy.

...

Nhìn những người ở đằng trước bị nổ chết, những người phía sau không dám tiến lên, bọn họ sợ khi mình tiến lên sẽ có kết quả giống như vậy, đây chính là tác dụng uy hiếp của lực lượng.

Nhưng mà, đây chỉ là khúc dạo đầu, nhanh chóng có người tiến lên, bởi vì người phía sau đã bắt đầu tiến lên, cái này gọi là tre già măng mọc, bất kể là hi sinh bao nhiêu người, cũng phải giết chết hai người Diệp Lãng.

-Vì sao các ngươi phải khổ như vậy? Cần gì phải làm thế chứ?

Diệp Lãng lắc đầu, bộ dạng tiếc hận, sau đó, tiếng nổ mạnh lại vang lên liên tiếp.

Cứ như thế nhiều binh sĩ đã chết, dù là thế, vẫn không thể ngăn cản được người phía sau tiến lên, những luyện kim bẫy rập của Diệp Lãng nhanh chóng tiêu hao hết, nhưng cũng làm đối phương tổn thất gần ngàn người.

Thân ảnh của Diệp Lãng bắt đầu di động, thân pháp của hắn không kém hơn Lý Nguyệt, mà phải nói là cao minh hơn, bởi vì hắn là người đã dạy cho Lý Nguyệt.

Những binh lính này muốn bắt được Diệp Lãng là chuyện không thể nào, mà bọn họ cũng không thể nào bắt được Diệp Lãng, bởi vì Diệp Lãng vừa làm thêm nhiều luyện kim bẫy rập mới.

Diệp Lãng di động tới đâu, đều lưu lại một luyện kim bẩy rập, trong bất tri bất giác, Diệp Lãng đã bổ sung lại tất cả luyện kim bẫy rập, trong lúc này, một đám lại một đám binh sĩ chết đi.