Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 620: Xuất kiếm (1)




- Đến đây, thử một chiêu với ta trước.

Ở trung tâm luyện võ tràng, một cao thủ nói với Diệp Lãng, ừm, có lẽ là cao thủ, từ khí chất, từ vị trí, từ...

Nói chúng chính là một cao thủ!!

Người này là một cao thủ có thực lực trong đội hộ vệ Cáp Đức gia, là võ giả cấp chín.

- Có phải chỉ cần đánh bại được ngươi là xem như qua cửa?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, lúc này, hắn đang nghĩ thầm trong bụng, Cáp Đức gia này sao mà kì thế, muốn gặp còn phải đánh một trận.

- Ha ha, đánh bại ta, để xem ngươi có bản lĩnh ấy hay không!

Cao thủ kia cười lớn nói, hắn nghĩ, Diệp Lãng nói muốn đánh bại hắn chẳng khác gì kể chuyện cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Rất nhiều người có mặt cũng nghĩ như vậy, đều cảm thấy Diệp Lãng không có cơ may chiến thắng.

- Mời!

Diệp Lãng hành lễ với cao thủ, sau đó ra hiệu cho hắn có thể rút kiếm động thủ.

- Ngươi muốn bảo ta động thủ?

Thấy Diệp Lãng làm vậy, cao thủ kia có chút bất ngờ, hắn không nghĩ Diệp Lãng lại để mình xuất thủ trước.

Mấy ngày này, hắn hầu như chỉ đứng một chỗ chờ người ta xuất thủ, sau đó đánh bại người khác, chưa có ai bảo hắn động thủ trước!!

- Ừm!

Diệp Lãng gật gật đầu.

- Ngươi chắc chứ?

Cao thủ kia hỏi lại lần nữa.

- Chắc, nếu không ta không thể xuất thủ!

Diệp Lãng nói, đây là hắn đang nói thật, Độc cô cửu kiếm đặc thù ở chỗ, gặp cường thì cường, nhưng nếu đối phương không xuất thủ, hắn cũng không thể xuất thủ.

Không xuất thủ, nghĩa là không có sơ hở, bảo vô chiêu Độc cô cửu kiếm tiến công thế nào?

Đương nhiên cũng có thể xuất thủ ép đối phương, nhưng Diệp Lãng không muốn lãng phí thời gian và tinh lực, hắn một một chiêu chế địch, sau đó lấy ngọc bội đi gặp Mễ Căn.

- Vậy để ta cho ngươi được mở rộng tầm mắt!!

Cao thủ kia có chút giận, thái độ của Diệp Lãng khiến hắn muốn xuất thủ dạy cho Diệp Lãng một bài học.

- Mời!

Diệp Lãng vẫn rất bình thản, hơn nữa đến kiếm còn không rút, chỉ dùng tay nắm chặt thanh kiếm.

Thấy vậy, cao thủ kia càng giận, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một mong muốn lớn nhất đó là dạy dỗ Diệp Lãng, cho Diệp Lãng biết thế nào là đau khổ.

Vì vậy, hắn vừa xuất thủ liền tung ra chiêu đắc ý nhất!

- Xem chiêu!!

Trước mặt Diệp Lãng xuất hiện từng đường kiếm ảnh, trùng kích về phía hắn, cường liệt chẳng kém gì bạo phong vũ.

Đến đây, một số người trong đội hộ vệ đã phải nhíu mày, họ đều cảm thấy cao thủ kia xuất thủ quá nặng, với một chiêu này, thiếu niên trước mặt nhất định sẽ bị thương.

Nhưng, cho hắn một bài học cũng tốt, để thái độ hắn sau này được đoan chính hơn!!

Khi mọi người cảm thấy Diệp Lãng sắp bị "bạo phong vũ" nuốt chửng thì một chuyện bất ngờ xảy ra, "bạo phong vũ" đột nhiên dừng lại.

- A...

Tất cả ngơ ngác nhìn về phía trước, họ đều đã biết tại sao "bạo phong vũ" lại đột nhiên dừng lại, bởi vì một thanh kiếm đã được đặt vào yết hầu cao thủ, nếu hắn còn động đậy, kết cục sẽ là bị đâm thủng hầu.

Thanh kiếm đó không quá lớn, rất nhiều người cảm thấy nó còn có phần hơi mỏng, nhưng mỏng hơn cũng tốt, biến thành một cây kim cũng tốt, đặt một chỗ, sẽ không ai cảm thấy thanh kiếm đó có thể giết người.

Bây giờ không ai quan tâm thanh kiếm đó thế nào, họ chỉ quan tâm người cầm thanh kiếm là ai, và tại sao hắn làm được như vậy.

Người cầm thanh kiếm, đương nhiên chính là Diệp Lãng, khi cao thủ vừa xuất chiêu, hắn đã tìm ra không dưới năm sơ hở và có trên một trăm phương án chế địch, khoảnh khắc đó, hắn lựa chọn rút kiếm, trực tiếp đặt lên cổ đối phương.

Đương nhiên, vì chỉ là luận bàn nên hắn đã khống chế bớt lực đạo, nếu không, con người trước mắt chắc đã chết.

- Ta... thua...

Cao thủ kia ngây ra một lúc, rồi mới chịu thừa nhận điểm này, mặc dù hắn cảm thấy Diệp Lãng có chút tiểu xải, nhưng nếu đánh thật, bản thân chưa chắc đã thắng, đã là sự thật, hắn không thể không thừa nhận.

- Vậy ta qua cửa rồi chứ.

Diệp Lãng thủ hồi kiếm, cười hỏi.

- Ừm! Cửa này ngươi qua...

Chỉ là cửa này ngươi qua, nhưng cửa sau thì chưa chắc.

- Nghe ý tứ của ngươi, không lẽ vẫn còn một cửa, đúng là phiền phức, tại sao gặp người lại phiền phức như vậy.

Diệp Lãng nhíu nhíu mày.

- Cửa sau không cần ngươi động thủ, chỉ cần hỏi ngươi một số vấn đề.

Hộ vệ chủ khảo nói.

- Vậy hỏi đi!

Diệp Lãng sốt ruột nói.

Chủ khảo lắc lắc đầu, nói:

- Không phải chúng ta hỏi mà là gia chủ đích thân đến hỏi.

- ?? Các ngươi cũng thú vị thật đấy...

Diệp Lãng ngây ra một lúc, sau đó trực tiếp nói, hắn chính là muốn gặp gia chủ họ, đã gặp được rồi thì còn hỏi cái gì nữa.

Đương nhiên, đó là suy nghĩ của hắn, hắn không hề biết mình đã tham gia vào một trình tự khảo hạch.

- ?? Ngươi nói cái gì?

Chủ khảo không hiểu.

- Không có gì, các ngươi tiếp tục! Mau đưa ta đi gặp gia chủ nhà ngươi!

Diệp Lãng thuận miệng trả lời, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây.

Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của một người, Diệp Lãng đi vào đại sảnh nơi gia chủ đang có mặt ở đó.

Khi Diệp Lãng đang đứng trước đại sảnh chờ đợi thông truyền, thì xuất hiện một sự cố nho nhỏ, hai thiếu nữ vừa hay đi ngang qua chỗ hắn, chuyện này vốn dĩ cũng chẳng có gì đặc biệt, sau khi vào Cáp Đức gia, Diệp Lãng cũng đã nhìn thấy mấy thiếu nữ, đều là thị nữ hoặc tiểu thư nhà này.

Nhưng những người đó đều không quen biết Diệp Lãng, đương nhiên không có sự cố gì phát sinh, nhưng hai con người này Diệp Lãng đều đã gặp qua, hơn nữa còn rất quan tâm đến Diệp Lãng.

- Ngươi... đồ khốn, sao ngươi lại chạy đến nhà ta!!

Một trong hai thiếu nữ vừa nhìn thấy Diệp Lãng, sững người, sau đó giận dữ nói.

- Cái gì?

Diệp Lãng lúc này mới nhìn thấy hai thiếu nữ, hắn cảm thấy có chút quen quen.

- Ánh mắt gì vậy, không lẽ ngươi không nhận ra ta?

Thiếu nữ kia nhìn thấy ánh mắt Diệp Lãng, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường.

- Có chút quen quen!

Diệp Lãng trả lời, cũng chính là nói, hắn có chút không nhớ.

-...

Hai thiếu nữ nhất thời trầm mặc.

- Con người ngươi thật là, chuyện hôm qua ngươi quên rồi sao.

Thiếu nữ còn lại không kìm được, nói.

- Hôm qua? À, hôm qua ta có cùng mấy nữ nhân ăn cơm, đúng rồi, là các nàng, nàng tên Ngải Tỉ...

Diệp Lãng lúc này mới nhớ ra.

- Đại Tỉ!!

Thiếu nữ lạnh lùng nói, nàng chính là Đại Tỉ của tối hôm qua.

Tâm tư Diệp Lãng hôm qua đều dành cho mấy món ăn, căn bản không chú ý đến dung mạo của các thiếu nữ, điều này khiến cho hai người Đại Tỷ cảm thấy rất bực bội, nhất là người bên cạnh, nàng đẹp nhất ở đó, thường ngày nam nhân muốn được gần nàng nhiều không đếm xuể.