Mặc Nhận

Chương 17: Chức trách



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 17: Chức trách

"Câm miệng... Ngươi câm miệng cho ta..." Sở Ngôn trong lòng lại co rút một phen, giọng y khàn như vậy hẳn là hậu quả của việc kiềm nén quá độ vì không chịu nổi cơn đau.

Thấy Mặc Nhận lại giãy giụa, Sở Ngôn muốn ôm chặt y để an ủi, nhưng rồi lại sợ dùng lực quá nhiều sẽ khiến y càng đau hơn, chỉ đành ôm hờ người nọ vào lòng, quát khẽ: "Đừng nhúc nhích!"

Mặc Nhận quả nhiên không dám nhúc nhích, cũng không dám nói chuyện, vẻ mặt nhẫn nhịn để yên cho Sở Ngôn ôm. Dương Nhất Phương cũng không mù, thấy tư thế của Điện chủ như thế đã biết hình phạt này có vấn đề rồi, bất chấp cõi lòng bị chấn động như sấm rung chớp giật còn chưa kịp hồi phục đã sai người đưa thuốc giải lên, lại cho hình vệ lui đi hết.

Sở Ngôn không để ý tới hắn, cẩn thận đút thuốc giải vào miệng người trong lòng, gấp gáp nói: "Nghe lời, mở miệng nuốt xuống."

Mặc Nhận đau đến đầu óc mơ hồ, trong lúc y mê man, ngón tay của Sở Ngôn đã xuyên vào giữa răng lưỡi, nuốt thuốc rồi mới muộn màng tỉnh lại: "Chủ thượng!"

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích..." Sở Ngôn đau đến tim mình run rẩy, dùng nội lực kích cho thuốc trôi xuống.

Mãi đến khi Mặc Nhận chậm rãi hồi phục, tựa trong ngực hắn nhẹ nhàng thở dốc, Sở Ngôn mới thở nhẹ ra một hơi, dần bình tĩnh lại, ánh mắt chuyển sang đường chủ đang quỳ dưới đất: "Nói đi, rốt cuộc là... Sao lại thành thế này!"

Dương Nhất Phương bị sát ý lạnh lẽo của Sở Ngôn chấn động. Hắn làm sao biết được sao lại thành thế này. Thân là Đường chủ Hình đường, trong toàn bộ Cửu Trọng Điện, hắn là người thấy rõ nhất thái độ của Điện chủ đối với Bạch Hoa và Mặc Nhận đã có biến chuyển, trong lòng hắn tất nhiên có suy đoán.

Nhưng chuyện hôm nay... hắn thật sự không rõ! Chỉ đại khái đoán được Mặc Nhận chủ trương làm trái ý Điện chủ, không khỏi mắng thầm một tiếng, Mặc thị vệ, ngươi làm Dương mỗ vạ lây rồi!

Cảm nhận được uy thế Sở Ngôn như núi cao đè xuống, Dương Đường chủ quyết định đẩy hết mọi chuyện lên người đang dựa vào ngực Điện chủ: "Điện chủ cho phép thuộc hạ bẩm báo! Thuộc hạ chỉ cho rằng Mặc thị vệ phụng mệnh Điện chủ hành sự, vì vậy hết thảy đều theo sắp xếp của y, còn lại... thuộc hạ thực sự không biết!"

"Hay cho phụng mệnh Điện chủ!" Sở Ngôn cười lạnh một tiếng, con ngươi lạnh như nước chuyển về người trong lòng mình, im lặng chờ đợi một lời giải thích, "Hửm?"

Mặc Nhận tự biết sai, nào dám nhìn Sở Ngôn. Y hơi nghiêng đầu, vẫn cố gắng vớt vát một câu: "Chủ thượng nói, chuyện của Bạch Hoa tùy thuộc hạ quyết định... Thuộc hạ..." Y cam chịu nhắm mắt lại, "Thuộc hạ ngu dốt, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này... khiến Bạch Hoa buông lơi cảnh giác..."

"Cô muốn ngươi xử lý Bạch Hoa, ngươi lại tự xử lý bản thân mình cho cô xem! Lời cô nói có ý gì trong lòng ngươi biết rõ, ngươi còn dùng chiêu này với cô!!"

Sở Ngôn cực giận, cao giọng phí lời. Hắn liếc đến Mặc Nhận thấy ngực phập phồng dữ dội, muốn mắng một trận đến nơi đến chốn, mà rốt cuộc thiên ngôn vạn ngữ đều tắc lại ở cổ họng, không phát ra nổi.

Mặc Nhận thấy hắn tức đến khó thở, nhỏ giọng khuyên giải: "Chủ thượng bớt giận, thuốc thuộc hạ chọn vốn là loại để khiển trách dạy dỗ, chỉ đau lúc uống vào, thuốc tan là ổn, sẽ không tổn hại thân thể, càng không chậm trễ hành trình ngày mai."

"Ngươi không nghĩ tới chuyện ngày mai cô sẽ không mang ngươi theo sao?"

Sở Ngôn lại cắn răng, hóa ra đối với y, chỉ cần không làm lỡ chuyện thì chịu bao nhiêu đau khổ nhục nhã cũng không sao ư?

Hắn càng đau lòng thì càng tức giận, nhưng tức tới tức lui, rốt cuộc lo âu cùng bất an trong lòng cũng làm nguôi giận phần nào. Hắn nhìn bộ dạng Mặc Nhận hiện tại cũng không đành lòng quở trách quá nhiều. Chỉ là hắn không hiểu, Dương Đường chủ giỏi giang lãnh đạm tàn khốc kia sao lại dễ tin người như vậy?

"Dương Nhất Phương! A Nhận làm bừa thì thôi, ngươi đường đường là Đường chủ, lại đi nghe lệnh một thị vệ không có địa vị gì, không phân biệt phải trái trắng đen, đây là tội gì!?"

Đường chủ Dương Nhất Phương từ lúc Sở Ngôn nói đến đoạn xử lý Bạch Hoa đã biến sắc, lòng thầm nhủ hôm nay nghe phải chuyện lớn rồi, không ngờ lúc này Sở Ngôn đột nhiên đổi hướng, dẫn lửa lên người mình.

Hắn khổ không nói nên lời. Cái gì mà thị vệ không có địa vị? Ai chẳng biết Cửu Trọng Điện chủ có sở thích lạ, nhân tài thân cận đều là những người hắn quý trọng nhất. Lại nói, Thu Cẩn và Mặc Nhận tuy là người hầu tùy thân, nhìn địa vị thì thấp hèn, thực tế một lời của bọn họ còn nặng hơn mười lời của hộ pháp cùng đường chủ...

Nhưng hắn nào dám phân bua, chỉ vô tội đáp: "Mặc thị vệ nắm Cửu Vân Ngọc Bài, thuộc hạ không dám bất tuân."

"—— Cái gì!?" Sở Ngôn lập tức biến sắc. Lửa giận mới vừa nguôi ngoai lại bốc lên đầu, "Giỏi lắm... hóa ra là vậy. Mặc Nhận, ngươi cũng thật to gan, thứ cô cho ngươi là để dùng vào việc này à!!"

Nhưng hắn không ngờ, Mặc Nhận nãy giờ vẫn ngoan ngoãn lúc này đã đổi thái độ, cứng rắn khác thường. Y dùng sức rời khỏi vòng tay của Sở Ngôn, ngồi dậy, điềm tĩnh nhìn hắn: "Chủ thượng, người nghe thuộc hạ nói một câu, Bạch Hoa... không thể diệt trừ!"

Sở Ngôn giận đến bật cười: "Gian tế ở Cửu Trọng Điện, diệt hay không diệt, từ khi nào đến phiên ngươi định đoạt?"

Mặc Nhận mặt cắt không còn giọt máu, lại kiên trì không bỏ cuộc: "Chủ thượng, hiện giờ địch trong tối ta ngoài sáng, Bạch Hoa là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu diệt trừ hắn, kẻ sau lưng nhất định sẽ càng thêm cảnh giác. Có thể liên tiếp mưu sát hai vị trưởng lão Thủy Kính Lâu rồi đổ lên đầu Cửu Trọng Điện, tuyệt đối không phải là kẻ dễ đối phó. Nếu lần này đến Trường Thanh Thành không có thu hoạch, còn mất luôn Bạch Hoa, manh mối của chúng ta xem như đứt hết!"

Sở Ngôn trầm mặc không nói. Tay hắn mới rồi còn muôn phần cẩn thận mà ôm thị vệ trong lòng, bây giờ đã trống rỗng, lại bị y từng chút từng chút mà nắm chặt.

"Thuộc hạ biết chủ thượng không thích nghe lời này, nhưng Bạch Hoa không chỉ là nguồn manh mối để truy tra, mà còn là..." Giọng nói Mặc Nhận càng lúc càng nhuốm một nỗi bi ai mà chính y cũng không phát giác. Y biết nếu không thể thuyết phục Sở Ngôn, sau này truy tìm thế lực phía sau sẽ khó như lên trời.

Nhưng Sở Ngôn tức giận ngoài dự tính, lúc này y cũng gấp gáp không còn cách nào khác, nhất thời quên mất tôn ti mà kéo tay áo Sở Ngôn khẩn cầu: "Còn là đường lui nếu xảy ra bất trắc ngoài ý muốn! Mặc Nhận lừa trên gạt dưới, tự biết tội nặng, chủ thượng muốn đánh muốn mắng gì thuộc hạ cũng chịu, nhưng chuyện của Bạch Hoa, thuộc hạ cầu chủ thượng cân nhắc thật kỹ..."

"Nếu chủ thượng không muốn thấy hắn bẩn mắt, sau này đều giao hết cho thuộc hạ làm đi. A Nhận, A Nhận cầu xin chủ thượng..." Mặc Nhận nhắm mắt, cắn răng muốn quỳ xuống.

Sở Ngôn nắm lấy cánh tay y: "Đủ rồi."

Hắn nghẹn một chút, cuối cùng nặng nề nói: "Đừng nói nữa..."

"Chủ thượng..." Mặc Nhận lo sợ bất an mà ngẩng đầu, lại thấy Sở Ngôn không còn vẻ giận dữ, chỉ đăm đăm nhìn y đến xuất thần.

Ngay sau đó, Sở Ngôn cúi xuống ôm lấy y, rầu rĩ nói: "Đừng nói nữa."

"Năm đó... ngươi cầu xin cô tra rõ Bạch Hoa cũng là bộ dạng này, A Nhận còn nhớ không?" Cửu Trọng Điện chủ ánh mắt tối đi, môi mỏng mấp máy, đột nhiên treo lên một nụ cười tự giễu, "Năm đó cô có lỗi với ngươi, hiện tại lại không có cách nào bắt ép ngươi..."

Lần này đến phiên Mặc Nhận nói không nên lời.

Y cũng không nhớ lắm, nhưng ít nhất y luôn biết mình thân là thị vệ tùy thân của Điện chủ lại không học được cách cư xử, luôn chống đối chủ thượng, chọc chủ thượng nổi giận, bị đánh bị mắng.

"Ôi... Bỏ đi, không mắng ngươi nữa." Sở Ngôn tựa vào hõm cổ của Mặc Nhận, lẩm bẩm nói, "Những lời cô vừa nói đều là lời giận dữ mà thôi, A Nhận đừng để trong lòng... Chuyện Bạch Hoa, cô nghe theo ngươi, được không."

Mặc Nhận được ôm mà ngơ ngác nghĩ thầm: Nhưng hôm nay y làm bậy, chủ thượng rõ ràng tức giận, sao lại không đánh chửi y?

Sở Ngôn vươn tay vuốt sợi tóc buông lơi của Mặc Nhận, mang theo ý tứ trấn an. Hắn lại cho Dương Đường chủ đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim một ánh mắt, thấp giọng nói: "Dương Nhất Phương, chuyện nên nghe ngươi đều đã nghe hết rồi, có một số việc thời cơ chưa tới, giữ trong lòng là được."

"Điện chủ yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ." Dương Nhất Phương sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong một khoảng thời gian ngắn phải tiếp thu quá nhiều tin tức khiến đầu hắn ong ong một trận.

Bạch Hoa công tử là gian tế, vẫn cần giữ hắn lại?

Thủy Kính Lâu xảy ra biến cố, Điện chủ lại muốn đích thân xử lý?

Còn nữa, Điện chủ đối với Mặc thị vệ, hình như có gì đó không đúng lắm...

Sở Điện chủ không lắm lời nữa, hắn lấy ngoại bào của mình phủ lên Mặc Nhận, ôm người ra khỏi Hình đường.

Ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào khóe mắt, Mặc Nhận xây xẩm một phen, hốt hoảng nói: "Chủ thượng, không được, thuộc hạ có thể tự đi!"

"Ngươi ngoan đi." Sở Ngôn thờ ơ, hất tay kéo áo choàng lên, che đi ánh nắng đang chiếu vào mắt thị vệ, "Không có ai nhìn thấy đâu, sợ cái gì."

Mặc Nhận mờ mịt.

Vấn đề đâu phải là nhìn thấy hay không nhìn thấy...

Tại sao y phạm sai lầm lớn như vậy, không nghe lời như vậy, chủ thượng còn an ủi y, ôm lấy y?

Mặc Nhận mờ mịt để cho Sở Ngôn ôm về tẩm điện của mình. Hắn ấn người nọ lên giường, hạ một mệnh lệnh: Ngủ!

Mặc Nhận biết lần này mình sai rồi, khiến chủ thượng thương tâm, y vạn phần áy náy, cũng không dám đôi co cái gì hợp quy củ với Điện chủ nữa.

Vả lại, dược hình qua đi, cả thể xác và tinh thần đều mệt, đầu dính gối liền ngủ rất nhanh.

Đến khi y tỉnh lại, mặt trời đã về tây, Sở Ngôn vậy mà vẫn còn ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn y.

"Chủ thượng..." Mặc Nhận trong lòng bị đả kích nặng nề, nhưng còn chưa nói hết câu, Sở Ngôn đã cười nói: "Đói bụng không, cô gọi người mang bữa tối vào."

Mặc Nhận vội vàng lắc đầu, hấp tấp đứng dậy muốn bước xuống. Sở Ngôn ấn bả vai y, bắt nằm lại trên giường nghỉ ngơi thêm một lát.

Ngoài cửa sổ, mây tím lững lờ trôi, ánh sáng buổi chiều tà chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của Điện chủ, khiến đường nét sâu càng thêm sâu.

Khoảnh khắc này, Mặc Nhận đột nhiên có ý nghĩ xằng bậy, được một tấc muốn tiến một thước. Y giương mắt nhìn Sở Ngôn, nhẹ giọng hỏi: "Chủ thượng, ngày mai người còn cần A Nhận không."

Sở Ngôn bỗng nhiên sững lại, đáy mắt hiện lên muôn vàn cảm xúc phức tạp. Hắn có chút khó thở, tựa hồ có thứ gì đó đang nghiến qua, toàn thân đau đớn.

"... Về sau đừng nói những lời như vậy." Sở Ngôn cúi mặt, kìm nén, "Cô không phải..."

Giọng nói đột ngột nghẹn lại: "... Không có chuyện cô không cần ngươi."

Cô thật sự không phải là không cần ngươi.

Kiếp trước hắn ngơ ngác đứng trước thi thể Mặc Nhận, trong lòng gào thét câu nói kia, hiện giờ rốt cuộc không cách nào nói ra.

Sở Ngôn mím môi: "Chúng ta ngày mai giờ Thìn xuất phát. Nhưng có một chuyện, cô muốn ngươi từ nay không được tự tiện gạt cô làm theo ý mình, một lần cũng không được, ngươi phải hứa với cô."

Mặc Nhận mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Sở Ngôn gật đầu: "Sau hai ngày cô sẽ báo cho Bạch Hoa, đến Thủy Kính Lâu lại tiết lộ thêm chút tin tức, đến lúc đó xem hắn làm gì. Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, vẫn còn cô ở đây."

Hắn nói xong đứng dậy, dáng người cao ráo được tà dương soi rọi, kéo ra một cái bóng dài vươn đến đầu giường.

"A Nhận là thị vệ của cô," Sở Ngôn vươn ngón tay, lưng ngón trỏ vuốt ve sườn mặt tái nhợt của Mặc Nhận, nhìn y thật sâu, "Ngươi ngoan ngoãn theo sát bên cạnh cô mới là chức trách của thị vệ."

"Dốc hết sức lực, dốc hết tâm huyết vốn không phải là việc của ngươi, về sau không được làm nữa."