Mặc Nhận

Chương 21: Xuất kiếm



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 21: Xuất kiếm

Kể từ khi sống lại, đây là lần đầu tiên Mặc Nhận rút kiếm đối địch. Trường kiếm trong tay y lanh lảnh, mỏng và sắc bén, lộ ra dưới ánh mặt trời, phảng phất như hút hết ánh sáng vào lưỡi kiếm.

Các đệ tử Húc Dương nhìn nhau, thoáng có chút e dè. Một người bước lên, nói: "Người đến là ai? Hãy xưng tên ra."

Mặc Nhận phớt lờ. Thời khắc rút ra Mặc kiếm mà Sở Ngôn ban cho, sự ẩn nhẫn mà y khắc chế bấy lâu đã bén lửa bùng lên——

Y gấp rút chiến đấu, gấp rút tưới máu thanh kiếm trong tay, gấp rút muốn chứng minh với chủ thượng thanh kiếm gãy đã được đúc lại, chứng mình y vẫn còn hữu dụng!

Bốn người kia lâm vào khó xử. Đột nhiên xuất hiện một thanh niên với kiếm pháp khó lường xen vào, không nói một lời, không báo gia môn, cứ thế mà xuất chiến. Mới rồi y nhẹ nhàng phá giải được thế tuyệt địa giáp kích hung hiểm, bây giờ giao chiến trực tiếp, bốn người tự thấy mình đấu không lại.

Nhưng thân hình mảnh mai của Mặc Nhận như quạ đen tung mình, trường kiếm trong tay vung lên hóa thành một cái bóng, lấy một chọi bốn, đánh cho nhóm người kia tan tác, không chống trả nổi.

"Vị... vị bằng hữu này!"

Rốt cuộc, một người không chống đỡ nổi nữa, khó khăn nhích ra một chút, thở hổn hển nói: "Chúng ta là đệ tử của Húc Dương Kiếm phái, không biết vị bằng hữu này sư thừa nơi nào... Hôm nay chúng ta giải quyết ân oán giữa hai môn phái, phải chăng bằng hữu hiểu lầm chuyện gì?"

Lời này chỉ là khách khí trên bề mặt, rõ ràng muốn dùng danh nghĩa Húc Dương Kiếm phái gây áp lực cho đối phương, đồng thời cảnh cáo đối phương nếu không có danh môn chống lưng thì nên tự biết khó mà lui.

Nhưng gã chẳng ngờ là Mặc Nhận còn không thèm để ý, trực tiếp cầm kiếm xông đến, gã "A" lên một tiếng thảm thiết, suýt nữa bị gọt mất nửa cái đầu, lăn lộn trên mặt đất vô cùng chật vật.

Bên dưới, Sở Ngôn cười mãi không thôi, nhìn bóng người đang tung hoành trên đài không chớp mắt, trong lòng như có sợi dây leo vô cớ bò lên, từng vòng từng vòng cuộn lại.

A Nhận của hắn đó...

Động lòng người nhất là khi bộc lộ ra dáng vẻ này.

Khi Sở Ngôn sực tỉnh lại, trận chiến đã kết thúc. Trên đài chỉ còn bốn thanh kiếm gãy.

Mặc Nhận rốt cuộc vẫn là Mặc Nhận, nóng nảy nhất thời cũng không gây thêm phiền phức. Tuy hận đám người này xuống tay tàn độc với Ảnh Vũ, y cũng chỉ phế kiếm chứ không đòi mạng. Trong ánh mắt của những đệ tử Húc Dương phía sau, Mặc Nhận cầm trường kiếm lạnh lùng xoay người, nhảy khỏi đài. Dân tình vây xem hào hứng hô vang như dậy sấm.

Sở Ngôn nóng lòng, không nhịn được mà bước lên muốn đón người, khóe môi đã treo sẵn nụ cười, mà tim cũng vô cớ đập nhanh hơn một chút.

Thế nhưng, trước khi Điện chủ kịp đón lấy thị vệ của mình, đã có một bóng người khác nhào đến y như cuồng phong vũ bão, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của Sở Điện chủ bị đông cho cứng đờ.

Mặc Nhận bị tiểu hộ pháp chờ dưới đài nãy giờ ôm chặt.

"..."

Sở Ngôn giận đến ngứa răng, hung hăng phất tay áo một cái.

—— Chậc, tên nhãi ranh Ảnh Vũ này!

"Đại ca! Mặc Nhận đại ca!"

Ảnh Vũ thời niên thiếu mày kiếm mắt sao, y phục trắng bó ở cổ tay, thắt lưng màu chàm, hết thảy hồn nhiên cùng khí phách đều hiện rõ trên mặt.

Hắn được vị đại ca mình sùng bái nhất cứu mạng trong gang tấc, kích động đến mặt mày đỏ bừng: "Đại ca, ta còn tưởng..."

Ảnh Vũ còn chưa "tưởng" xong, trên đầu đã bị vỏ kiếm gõ cho một cái, hắn bị đau, "Ui" lên một tiếng.

Mặc Nhận thu kiếm vào vỏ, nhìn thiếu niên ôm đầu rầu rĩ, trong lòng buồn cười, trên mặt lại không hề biểu hiện ra, lạnh lùng nói: "Thua trận còn vui vẻ như thế? Điện chủ ở đây, sao không bái kiến, lá gan càng lúc càng lớn."

"Cái gì!? Điện chủ đã tới...?"

Mặt Ảnh Vũ cứng đờ, quay đầu lại, quả nhiên thoáng thấy Sở Ngôn một mình rời khỏi đám đông.

Tiểu hộ pháp sợ đến mức mặt mày hết xanh lại trắng, trong miệng lẩm bẩm "Toi rồi toi rồi", chân vội vàng vận khinh công đuổi theo: "Điện chủ, Điện chủ chờ Ảnh Vũ!"

Còn một mình Mặc Nhận ở lại, sửng sốt nhìn theo hai kẻ vừa hồn nhiên bỏ đi, lại yên lặng đánh mắt sang nhìn hai con ngựa, không rõ Sở Ngôn cố tình vứt lại, hay là quên mất bọn nó rồi...

... Thị vệ đành thuận theo số mệnh mà dắt cương, đến lúc nhìn lại, bất lực phát hiện hai người kia đã mất tăm mất tích.

Y đang định đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến một cảm giác ớn lạnh. Không hề báo trước, một kiếm như sao băng phá không lao đến sau lưng y.

Mặc Nhận lúc này tay phải đang nắm dây cương, theo bản năng mà vọt lên không trung một chút, lưỡi kiếm hung hiểm sượt qua sau lưng y, hàn ý thấu xương.

Mặc Nhận xoay người trên không, đáp xuống lưng ngựa, Mặc kiếm lạnh lùng xuất khỏi vỏ.

Chỉ thấy đối diện không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh niên nho nhã như thư sinh, trường bào màu lam dịu mắt nhu hòa, hoàn toàn trái ngược với khí thế một kiếm vừa rồi.

Bốn gã đệ tử Húc Dương vừa bại trận đều hồi phục tinh thần, đồng thanh gọi: "Đại sư huynh!"

Thanh niên kia giơ tay, ý bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy. Khóe miệng hắn treo nét cười như đọng gió xuân, xoay ngược kiếm, hướng phía Mặc Nhận ôm quyền hành lễ: "Nghe danh đã lâu, thanh bảo kiếm của Cửu Trong Điện, hôm nay Từ mỗ được mở mang tầm mắt rồi."

Mặc Nhận vẻ mặt lạnh tanh, mũi kiếm không chút khách khí chỉ vào kiếm khách áo lam, phung ra hai chữ: "Kẻ nào?"

Thanh niên ôn hòa cười: "Tại hạ đại đệ tử chân truyền của Húc Dương Kiếm phái, Từ Phòng Xuyên. Mấy năm trước từng gặp qua Sở Điện chủ một lần, chỉ là Sở Điện chủ tôn quý không hỏi chuyện vặt, có lẽ... không còn nhớ Từ mỗ."

......

Người đi hai chân không thể cùng bước, chuyện xảy ra đồng thời cũng không thể kể hết trong một lần*. Bên này Ảnh Vũ một đường đuổi theo Điện chủ, rốt cuộc bắt kịp Sở Ngôn đang chờ trong một hẻm nhỏ không người.

*Raw là 花开两朵,各表一枝 (Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi), chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, như hai hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả từng hoa.

Hắn cuống quýt tiến lên quỳ xuống hành lễ: "Nhị hộ pháp Ảnh Vũ bái kiến Điện chủ, Ảnh Vũ không thể kịp thời tiếp giá, thỉnh điện chủ trách phạt."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng "Ừ" thờ ơ. Ảnh Vũ lo lắng ngẩng đầu, thấy dáng người cao ráo đứng ngược sáng, tay chắp sau lưng, vui buồn khó đoán.

... Ảnh Vũ bị Điện chủ đại nhân "Ừ" một tiếng vô cùng bối rối, không biết nên mở miệng thế nào cho phải.

Hắn tự giác cho rằng thái độ nhận tội của mình không thành khẩn, tránh nặng tìm nhẹ, cắn răng bổ sung: "Thuộc hạ... thuộc hạ võ nghệ không tinh, làm mất mặt Cửu Trọng Điện... Ảnh Vũ biết tội."

"Ờ..." Sở Điện chủ vẫn chẳng tỏ thái độ gì, giống như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Ảnh Vũ trong lòng phát hoảng, này... này là có ý gì? Điện chủ rốt cuộc là giận hay không giận? Muốn hắn phải làm thế nào đây?

Ngẫm nghĩ một lúc, Ảnh Vũ rốt cuộc cắn răng, quyết định tự tìm cho mình vài câu lý lẽ: "Chỉ là... chỉ là Thủy Kính Lâu khinh người quá đáng, chẳng qua là một tấm ngọc bài, bọn họ liền kết luận sự việc liên quan đến Cửu Trọng Điện, cũng không xét lại xem những năm gần đây Cửu Trọng Điện đã khi nào chủ động gây sự!"

"Còn Húc Dương Kiếm phái kia nữa, trong chuyện này bọn họ cũng không vô can, vậy mà nói cái gì 'sợ chúng ta bỏ chạy, không còn ai đối chứng', xúi Thủy Kính Lâu chủ bắt giữ Ảnh Phong đại ca!"

Nói đến đây, Ảnh Vũ giận run người, giáng một quyền nặng nề xuống đất, vẻ mặt phẫn nộ: "Bọn họ chẳng qua cũng có hiềm nghi, sợ chúng ta đi rồi sẽ dẫn lửa thiêu nhà mình! Danh môn chính phái gì mà tâm tư dơ bẩn! Ảnh Vũ không nhịn được khẩu khí của bọn họ, nên mới động thủ..."

Đem hết ấm ức trong lòng xả ra, tinh thần Ảnh Vũ cũng dễ chịu hơn một chút. Theo lý giải của hắn, Sở Ngôn tuy có chút hà khắc với thuộc hạ, nhưng trước mặt người ngoài sẽ luôn bênh vực người mình.

Huống chi lần này đối phương còn vô lý ngang ngược, ỷ thế hiếp người, còn bắt giữ Ảnh Phong đại ca, kế tiếp chỉ cần chờ Điện chủ báo thù rửa nhục.

Sở Điện chủ: "..."

Lần này còn chả thèm phản ứng.

Ảnh Vũ khóc không ra nước mắt, quỳ dưới đất mà không ngừng trông ngóng phía sau, hắn ngốc quá, sao không nghĩ ra chuyện chờ Mặc đại ca cùng đến đây?

Mấy tháng không gặp, Điện chủ càng cho người ta cảm giác không thể nắm bắt, khí chất như mây mù trên núi, biến ảo khó lường, mà tính tình càng lúc càng vô thường khó đoán... Cũng không biết đại ca cùng Thu Cẩn tỷ làm thế nào mà quanh năm suốt tháng hầu hạ, mười mấy năm như một thế này...

Lúc Ảnh Vũ bắt nghĩ lung tung, Điện chủ đại nhân rốt cuộc cũng xoay người nói chuyện.

Nếu lúc này Ảnh Vũ dám bạo gan ngước lên, hắn sẽ phát hiện mặt Sở Ngôn rặt một vẻ do dự và rối rắm, tựa hồ đang dốc sức đè nén cái gì. Sau đó, Ảnh Vũ nghe thấy thanh âm mờ mịt của Sở Ngôn truyền đến:

"Ngươi mới rồi, ôm..."

Ảnh Vũ chớp chớp mắt, "ôm"?

Y còn chưa hiểu lắm, giọng Sở Điện chủ đột nhiên hơi nghẹn lại.

Điện chủ giấu giấu giếm giếm mà ho khan một tiếng, giọng điệu lập tức nghiêm nghị lạnh lẽo: "Ôm —— hạc về núi, kiếm chiêu yếu ớt vô lực, chẳng ra làm sao! Xuất chiêu nóng nảy không thành, thu chiêu khí lực không xong, Mặc Nhận dạy ngươi như vậy à?"

Ảnh Vũ hoảng sợ. Hắn biết Điện chủ xưa nay đối với võ nghệ của thuộc hạ yêu cầu cực cao, mắt không dung nổi một hạt cát, vội vàng lắc đầu xua tay: "Không không không, là, là thuộc hạ học nghệ không tinh! Ảnh Vũ tự mình lĩnh tội, cầu Điện chủ đừng trách phạt đại ca..."

Sở Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Bỏ đi, lần này cô không nhìn thấy. Không có lần sau, nhớ lấy."

Nói xong, phiến quạt bằng ngọc từ trong tay áo phất ra, khéo léo che đi gương mặt hơi nóng lên của hắn...

Bớt giỡn, nếu Ảnh Vũ biết hắn vừa rồi thất thần vì cứ lẩn quẩn nghĩ "vì sao A Nhận dám cho Ảnh Vũ ôm mà không dám thân cận với cô", mặt mũi hắn xem như mất sạch!

Ảnh Vũ mơ mơ hồ hồ chưa kịp hiểu gì, Sở Ngôn lại nói: "Còn không đứng dậy, chờ cô đỡ ngươi à?"

Còn nói là không so đo.

Tiểu hộ pháp vội đứng dậy, chưa kịp tạ ơn đã thấy Điện chủ nhíu mày: "A Nhận sao còn chưa đến?"

"Điện chủ chờ một chút." Mắt Ảnh Vũ sáng lên, "Thuộc hạ đi tìm đại ca đưa đến đây!"

... Sở Ngôn giận đến ứa gan, khó chịu vô cớ, thậm chí cổ họng cũng đau, cắn răng gằn từng chữ một: "Không. Mượn. Ngươi. Cô đi đón y."

Hắn cũng không lắm lời với Ảnh Vũ, trực tiếp xoay chân, chớp mắt đã như gió cuốn lướt đi mấy chục trượng, vứt lại Ảnh Vũ đang hốt hoảng phía sau.

Đường lớn hẻm nhỏ ở Trường Thanh Thành đều lót đá vôi, Sở Ngôn một đường khinh công vòng lại, chỉ trong mấy nhịp thở đã trở về võ đài ban nãy.

Mặc Nhận vẫn còn ở đó, ngồi trên lưng ngựa. Sở Ngôn còn chưa kịp thở phào, nhìn kỹ lại thấy trước mặt Mặc Nhận là một kẻ lạ mặt, đang nhã nhặn tươi cười.

Mặc Nhận đưa lưng về phía Sở Ngôn, không nhìn ra thái độ, nhưng kẻ lạ mặt kia lại tiếp tục cười nói, giống như hai người thân thiết đang trò chuyện rất vui vẻ...

——————————

Lời tác giả:

Ban đầu, sư huynh của Húc Dương Kiếm phái tên là Từ [tắt tiếng] Minh Khê.

Nhưng "Từ [tắt tiếng] Minh" là một từ bị chặn, đừng hỏi tại sao, tôi cũng không biết.

Tôi đã thử nhiều phương pháp, lúc đầu tôi dùng dấu "/" và "." để phân tách nhưng sau này tôi thấy dùng ký hiệu cũng bị chặn. Để độc giả đọc trôi chảy, cuối cùng tôi quyết định đổi tên Từ sư huynh.

Ban đầu tôi muốn gọi hắn là Từ Phòng Khẩu*, nhưng tôi thấy nó buồn cười quá, vậy nên gọi là Từ Phòng Xuyên đi.

*Phòng Khẩu 防口 là ăn nói thận trọng. Phòng Xuyên 防川 là chặn dòng nước. Tên cũ của Từ sư huynh là Minh Khê, nghĩa là suối trong. Chắc cái tên mới này là tác giả chơi chữ từ vụ anh Khê bị chặn:))