Mặc Nhận

Chương 22: Chuyện năm đó



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 22: Chuyện năm đó

Sở Ngôn ở trước mặt Ảnh Vũ cực khổ áp xuống cảm xúc, nháy mắt này lại cảm thấy có một ngọn lửa kỳ lạ, không cách nào lý giải được đang bùng lên trong lòng, cơ hồ là thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

... Hắn vậy mà không biết Mặc Nhận còn có bằng hữu bên ngoài.

Trong ký ức nghèo nàn của Sở Ngôn, hễ A Nhận ở cạnh hắn, trong mắt trong lòng đều chỉ thấy hắn.

Tính tới tính lui, xem như là thanh mai trúc mã với Thu Cẩn, nửa thầy nửa bạn với Ảnh Vũ, đều là người trong Cửu Trọng Điện của hắn, đều ngay trong tầm mắt Điện chủ... Miễn cưỡng đại phát từ bi tính thêm vài người, thì hắn vẫn xếp hàng đầu.

Nhưng hắn không biết rời khỏi Cửu Trọng Điện, Mặc Nhận sẽ có dáng vẻ gì. Thành thật mà nói, đã lâu lắm rồi hắn không thấy Mặc Nhận qua lại với bên ngoài... Ký ức xa xưa hơn nữa thì đã mơ hồ từ lâu.

Mà lúc này, nhìn Mặc Nhận trò chuyện với người khác, Sở Ngôn lại bất an đến ngứa ngáy quai hàm.

Bước chân hắn nhanh hơn, ỷ vào một thân công phu trác tuyệt, duỗi tay bằng một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy vòng eo Mặc Nhận từ phía sau, không nói một lời mà túm người xuống ngựa.

Khổ thân Mặc Nhận, bên này đang nghĩ xem nên ứng phó với cái vị Húc Dương Kiếm phái đại sư huynh cao quý này thế nào, không ngờ bị chủ thượng cao minh chạy một vòng về bất thình lình lôi xuống ngựa, suýt chút nữa thì thọc cho một kiếm.

Cũng còn may, y lập tức nhận ra hơi thở quen thuộc của người vừa nhào tới, liền thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình.

Vốn muốn tránh khỏi Sở Ngôn để đứng cho vững lại, còn chưa kịp gọi "Chủ thượng" đã thấy Sở Ngôn đen mặt túm chặt y. Mặc Nhận lảo đảo, lần này thì đâm sầm vào ngực Điện chủ!

"Chủ thượng....!?" Tư thế nửa giữ nửa ôm này khiến Mặc thị vệ toàn thân cứng đờ, không biết trong một đoạn thời gian ngắn ngủi vừa rồi Điện chủ lại bị cái gì kích thích.

Muốn đẩy ra, lại không dám, Từ Phòng Xuyên phía đối diện sắc mặt vô cùng vi diệu, càng làm Mặc Nhận quẫn bách không thôi.

Sở Ngôn hồn nhiên chẳng hay biết gì, chỉ nheo mắt, trầm giọng hỏi người đang bị giam trong lòng mình: "Sao vậy A Nhận, không định giới thiệu vị bằng hữu này của ngươi cho bổn Điện chủ sao, hửm?"

Lời nói xong, trong lòng càng bực bội, vòng tay lại càng siết chặt hơn. Cửu Trọng Điện chủ anh minh thần võ ở phương diện cảm xúc dốt đặc cán mai, lúc này cơ hồ đã hóa thú, dùng tứ chi công khai biểu thị ý chí bảo vệ lãnh địa của mình —— Nhìn thấy không, đây là của ta! Của ta! Của ta!

Nghe lời này, sắc mặt Mặc Nhận cứng đờ, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Vị này vốn là đến tìm chủ thượng, từ khi nào đã thành bằng hữu của y?

Mà Từ Phòng Xuyên quanh năm tươi cười kia cũng có chút cạn lời. Hắn tuy vừa mới nói với Mặc Nhận rằng Sở Ngôn có lẽ không nhớ đến hắn đâu, nhưng lời này bảy, tám phần chỉ là khách khí. Dù sao hắn đường đường cũng là đại sư huynh một tông phái lớn, chính là chưởng môn tương lai. Lần này Húc Dương Kiếm phái đến Trường Thanh Thành, hắn là người dẫn đầu. Cửu Trọng Điện chủ thì hay rồi, không biết tí gì về hắn... Cũng không biết nên nói người này sống trên mây không hỏi chuyện thế tục, hay nên nói hắn kiêu căng không thèm để ai vào mắt?

Từ Phòng Xuyên đang muốn tiến lên giải thích, lại nghe sau lưng vang lên tiếng gió, một thiếu niên áo trắng đang phóng tới. Ảnh Vũ đến nơi, từ xa trông thấy hắn đã mở miệng hô lên: "A! Là cái tên hổ mặt cười Húc Dương Kiếm phái! Ngươi mau thả Ảnh Phong đại ca ra đây, bằng không hôm nay Điện chủ đến làm thịt ngươi, ăn không hết gói đem về!"

Ảnh Vũ vừa dứt lời, Sở Ngôn mới thấy thông suốt được một chút, hóa ra là người của Húc Dương Kiếm phái, vậy hẳn là thấy Mặc Nhận ra tay đánh hạ bốn tên đệ tử nên mới chặn đường y.

Nghĩ đến đây, vòng tay của hắn rốt cuộc nới lỏng, Mặc Nhận như được đại xá, thận trọng lùi xuống, cung kính đứng phía sau Sở Ngôn, lại bị hắn buồn bực lườm một cái.

Từ Phòng Xuyên cũng nhẹ nhàng thở một hơi, lần nữa đeo lên bộ mặt tươi cười hòa nhã, nói với Ảnh Vũ: "Vị tiểu huynh đệ này đùa rồi, Ảnh Phong đại ca của ngươi đang ở Thủy Kính Lâu, sao lại đòi người ở chỗ Từ mỗ?"

Lại xoay người hướng sang Sở Ngôn, cúi đầu hành lễ: " —— Sở Điện chủ, nhiều năm không gặp, tại hạ Húc Dương Từ Phòng Xuyên. Bảy năm trước đối chiến ở Dương Minh Sơn, Từ mỗ thua khâm phục khẩu phục, đến giờ không dám quên. Hôm nay có duyên gặp lại, quả thật là may mắn."

... Sở Ngôn tiếp tục nhíu mày.

Nói ra thì xấu hổ, theo lời Từ Phòng Xuyên, tựa hồ như giữa bọn họ từng có giao tình, nhưng mà hắn... chả nhớ gì cả.

Không trách được hắn, Sở Điện chủ một phen chết đi sống lại, đủ loại chuyện phát sinh về sau này còn đang rối tung trong đầu thì hắn làm thế nào nhớ nổi chuyện gì từ bảy năm trước, ở Dương Minh Sơn nào, cùng ai đối chiến?

"..." Sở Ngôn bày ra vẻ mặt trầm ngâm, khóe mắt thì phóng về phía Mặc Nhận cầu cứu.

May mà thị vệ đáng tin, dùng nội lực thâm hậu truyền âm vào tai hắn: "Chủ thượng còn nhớ hồi người mười lăm tuổi, từng có một đệ tử Húc Dương cướp hàng hóa của Cửu Trọng Điện. Sau đó người một đường đánh lên núi bọn họ, liên tiếp hạ gục mười tám đệ tử chân truyền, bức chưởng môn bọn họ phải ra mặt điều đình, phế đi tu vi kẻ đầu sỏ, giang hồ chấn kinh... Từ Phòng Xuyên này có vẻ là một trong các đệ tử chân truyền khi đó.

"... A, cô nhớ rồi!" Sở Ngôn bừng tỉnh đại ngộ.

Cái thái độ "mãi mới nhớ ra được" của hắn làm Từ Phòng Xuyên nghẹn ngang ngực.

Ảnh Vũ thấy vậy thầm cười như điên, trong lòng nói quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, họ Từ này suốt ngày đeo bộ mặt phúc hậu tươi cười, hại hắn nghẹn lửa giận cũng không có chỗ phun. Bây giờ gặp phải Điện chủ, rốt cuộc hắn cũng biết thế nào là đấm vào bông, có khổ mà không nói được.

Nhớ thì nhớ rồi, Sở Ngôn cũng không đến mức quên luôn chính sự: "A Nhận là thị vệ tùy thân của cô, không biết Từ thiếu hiệp cản người của cô là có ý gì?"

Thấy Sở Ngôn có vẻ không vui, Từ Phòng Xuyên vội vàng cười nói: "Sở Điện chủ chớ trách, Phòng Xuyên thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng Điện chủ. Điện chủ võ công thâm hậu, Phòng Xuyên đuổi theo không kịp, trong tình thế cấp bách chỉ có thể ngăn vị Mặc thị vệ này lại, cầu y đưa đến gặp mặt một phen mà thôi."

Sở Ngôn nhướng mày nói: "Thương lượng với cô? Được, nguyện nghe kỹ càng,"

Từ Phòng Xuyên lại nói: "Muốn gặp mặt Điện chủ không phải chỉ có một mình Phòng Xuyên, cả gan thỉnh Sở Điện chủ di giá đến Thủy Kính Lâu một chuyến."

Thủy Kính Lâu...

Sở Ngôn nhớ cái đêm cùng A Nhận nghỉ chân tại quán trọ, quả thực có nghe qua chút chuyện của Thủy Kính Lâu cùng Húc Dương Kiếm phái. Có vẻ là giữa vị Từ đại sư huynh này cùng vị Lâu chủ đại mỹ nhân kia có mấy phần ái muội.

Ảnh Vũ bên cạnh đột nhiên biến sắc, cả giận nói: "Điện chủ đừng nghe tên này lừa gạt! Tên khốn này cùng Thủy Kính Lâu là một bọn, Phong ca còn ở trong tay bọn họ!"

Sở Ngôn lại cười khẽ, mắt phượng hẹp dài liếc Ảnh Vũ một cái, nói: "Ngươi nói sai rồi, nếu hộ pháp của cô ở trong tay Thủy Kính Lâu, cô lý nào lại không đến bái phỏng một phen?"

Hắn gõ nhẹ chiếc quạt ngọc vào lòng bàn tay một cái, không có lấy nửa điểm do dự: "Từ thiếu hiệp, xin dẫn đường."

......

Những đệ tử Húc Dương ban nãy giao chiến cùng Ảnh Vũ và Mặc Nhận bị Từ Phòng Xuyên vẫy lui. Sở Ngôn theo lời mời của Từ Phòng Xuyên đến Thủy Kính Lâu, Mặc Nhận và Ảnh Vũ chia nhau đi hai bên trái phải phía sau Điện chủ.

Bọn họ đi qua một con hẻm nhỏ lót đá xanh, Sở Ngôn lại hỏi Từ Phòng Xuyên: "Lần đó, rốt cuộc vị đệ tử Húc Dương kia, không biết quý phái xử trí thế nào?"

Sắc mặt Từ Phòng Xuyên có chút thay đổi.

"À, Điện chủ hỏi Yến sư huynh sao..."

Từ Phòng Xuyên cụp mắt. Vị đại sư huynh này lúc nào cũng hòa nhã cười, nhưng mấy chữ "Yến sư huynh" kia vừa ra khỏi miệng, tựa hồ như có làn sương mù âm u bay lên phủ lấy viên bạch ngọc.

"... Sau lần đó, Yến sư huynh bị tra ra từng nhiều lần dắt đệ tử xuống núi, làm những chuyện cướp của giết người, khơi mào họa loạn. Chưởng môn giận dữ, đã trục xuất gã khỏi môn phái."

Sở Ngôn nói: "Chưởng môn quý phái công chính vô tư, Sở Ngôn bội phục."

Lời này là thật tình. Phàm là thiên tài trong môn phái, nếu phạm sai lầm ở bên ngoài, đa số chưởng môn đều sẽ có thái độ dung túng bao che. Nhưng chưởng môn Húc Dương Kiếm phái năm đó không những không so đo với thiếu niên Sở Ngôn ngông cuồng mạo phạm, ngược lại còn nghiêm trị đệ tử của mình, có thể thấy rõ ràng là một người công chính nghiêm minh.

Từ Phòng Xuyên khẽ thở dài một tiếng: "Kỳ thực, về công hay tư, Từ mỗ đều phải cảm tạ Sở Điện chủ. Về công, ngài giúp Húc Dương ta trừ bỏ ung nhọt ác tính, về tư... Yến Lạc sư huynh tâm tính cực đoan, nhưng thiên phú ngất trời, nếu không phải gã bị trục xuất, vị trí đại sư huynh không đến phiên Từ mỗ lên ngồi."

Sở Ngôn nhìn Từ Phòng Xuyên một lúc, thầm nghĩ: Người này trên miệng nói cảm tạ, nhưng trông chẳng vui vẻ gì.

Sau đó, Từ Phòng Xuyên quả thật không còn tâm trạng, không chủ động nói chuyện gì nữa. Sở Ngôn chán muốn chết, lặng lẽ kéo ngón tay Mặc Nhận.

Mặc Nhận chợt thấp giọng hỏi: "Chuyện ở Dương Minh Sơn... chủ thượng thật sự không nhớ ư?"

Sở Ngôn trong lòng rung lên một cái, mắt lập tức sáng bừng.

A Nhận chủ động nói chuyện với hắn kìa!

Không phải cái kiểu cung kính vô vị lạnh lùng bẩm báo linh tinh, mà mang theo chút do dự nhu hòa, giống như nói chuyện phiếm...

Sở Ngôn vừa mừng vừa sợ, lại có chút áy náy bởi hắn thật sự chẳng nhớ bao nhiêu, vội nắm bàn tay Mặc Nhận, nhỏ giọng nói: "Cô trí nhớ kém, A Nhận kể cho cô đi."

Nhưng Mặc Nhận lại mím môi, lông mi rũ xuống.

Sở Ngôn nhịn không được vội nói: "A Nhận?"

"..." Mặc Nhận nhìn xuống, thân thể hơi căng thẳng lại thả lỏng một chút, dũng khí vài lần dâng lên hạ xuống trong cổ họng, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Năm đó, người áp giải hàng hóa bị cướp... là thuộc hạ."

Sở Ngôn lắp bắp kinh hãi.

Phản ứng đầu tiên của hắn, lại là đau lòng.

Khi đó A Nhận mới bao lớn, mình lại điều một đứa trẻ ra ngoài áp hàng, đến nỗi bị kẻ khác đánh cướp?

Sở Ngôn nhất thời luống cuống chân tay, thậm chí nghẹn lời, ngơ ngác mà nhìn Mặc Nhận: "Cô, ta..."

Hắn không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, đang muốn nói một câu "Chuyện đó, xin lỗi ngươi", lại đột lại cả kinh.

Mặc Nhận lộ ra vẻ mặt hiền hòa hiếm thấy, tràn đầy hoài niệm xưa cũ.

Thị vệ áo đen mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Năm đó, chủ thượng là vì trút giận cho thuộc hạ. Năm đó chủ thượng... rất thương thuộc hạ."

"..."

Sở Ngôn như bị sét đánh.

Hắn nhớ đến cái ngày bọn họ nhận ra đối phương sống lại, Mặc Nhận quỳ xuống, cố chấp không chịu rời đi, y nói "chủ thượng đã từng đối xử với thuộc hạ rất tốt".

Hắn từng vứt bỏ Mặc Nhận như vứt chiếc giày rách, Mặc Nhận nói: Chủ thượng đã từng đối xử với thuộc hạ rất tốt.

Năm đó hắn bắt Mặc Nhận chịu bao nhiêu là khổ nhục, Mặc Nhận nói: Năm đó chủ thượng rất thương thuộc hạ.

Huyệt thái dương của hắn tê rần, lời này của Mặc Nhận tựa như đã mở ra một chiếc hộp đóng kín từ lâu, phủ đầy bụi bặm. Những ký ức xa xưa đã phai màu bỗng nhiên thức giấc trong đầu hắn, phong phú và sống động.