Mặc Nhận

Chương 25: Dò màn sương



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 25: Dò màn sương

"... Được."

Cuối cùng, Thủy Miểu Nhi là người phá vỡ sự im lặng, trên gương mặt diễm lệ hiện lên nét cười: "Thủy Kính Lâu tự xưng là thiên hạ đệ nhất tình báo, bây giờ lại gặp khó với chính vụ án nhà mình, thật sự hổ thẹn vô cùng. Hiện giờ có người đưa ra manh mối, tiểu nữ lý nào lại không nghe?"

Nàng nháy mắt ra hiệu với Từ Phòng Xuyên, sau đó hắn cũng đưa ra quyết định: "Từ mỗ cũng vậy. Nước bẩn trên người Húc Dương Kiếm phái còn phải nhờ Sở Điện chủ giúp ta tẩy sạch."

Sở Ngôn gõ bàn một cái: "Tốt, hai vị cũng thật cởi mở."

Từ Phòng Xuyên hơi mỉm cười, nheo mắt lại chậm rãi nói: "Tình thế hiện tại khó bề phân định. Thủy Kính Lâu tạm thời chưa nói, vết thương trên người trưởng lão đã chết đúng là kiếm pháp của Húc Dương, theo lý mà nói, hiềm nghi của Húc Dương Kiếm phái là rất lớn, nhưng Sở Điện chủ vẫn muốn hợp lực với ta... Hà, chứng tỏ Sở Điện chủ hoàn toàn nắm chắc thân phận của hung thủ."

Từ Phòng Xuyên treo trên mặt nụ cười ôn hòa, chỉ có hắn biết mình còn một câu chôn trong bụng không nói ra —— còn một khả năng, Cửu Trọng Điện chính là thủ phạm.

Chỉ có thủ phạm mới có thể không chút do dự mà đưa ra kết luận ai là người vô tội!

Tựa hồ nhìn ra Từ Phòng Xuyên vẫn còn nghi vấn trong lòng, Sở Ngôn nheo mắt, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: "... Bởi vì cô biết vì sao ngọc bài của Cửu Trọng Điện lại xuất hiện ở hiện trường án mạng."

Mặc Nhận vẫn luôn im lặng, lúc này mới ngước mắt nhìn chủ thượng một cái. Sở Ngôn thuận tay xoa lên mu bàn tay thị vệ, miệng nói: "... Ảnh Phong, Ảnh Vũ, hai người các ngươi lui trước đi, vào thành tìm chỗ nghỉ chân, đêm nay chúng ta không quấy rầy Thủy Lâu chủ."

"Vâng." Ảnh Phong, Ảnh Vũ đồng loạt đứng lên, hướng Sở Ngôn hành lễ lui ra.

Thủy Miểu Nhi ngầm hiểu, xoay người vẫy lui hạ nhân Thủy Kính Lâu, lại nhìn đến thị vệ áo đen bên cạnh Sở Ngôn, mơ hồ cảm thấy Cửu Trọng Điện chủ không có ý che giấu gì với người thanh niên lạnh lẽo này.

Mặc Nhận lặng lẽ từ ngồi chuyển thành quỳ, giữ một tư thế sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào, nói khẽ với Sở Ngôn: "Xin cho thuộc hạ..."

Sở Ngôn cắt ngang: "Cô không cho."

Mặc Nhận khựng lại một chút, cúi đầu ngồi trở lại: "... Vâng."

Thủy Miểu Nhi không khỏi buồn cười, cảm thấy người này e rằng có địa vị đặc biệt trong lòng Sở Ngôn, liền làm như không thấy: "Sở Điện chủ, hiện tại đã có thể nói rõ chưa?"

Sở Ngôn cúi đầu cười: "Ừm... Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bên trong Cửu Trọng Điện có gian tế. Cô đích thân đến Trường Thanh Thành là vì muốn tìm hiểu nguồn cơn, xem tiểu gian tế kia đang che giấu sau lưng thứ gì."

Thủy Miểu Nhi cùng Từ Phòng Xuyên một lần nữa ngoài ý muốn liếc nhìn nhau.

Ánh sáng trong đáy mắt Sở Ngôn khẽ động: "Đương nhiên đó chỉ là lời nói suông. Trước khi giải thích thêm, có mấy vấn đề hy vọng Thủy Kính Lâu chủ thành thật trả lời."

Sắc mặt Thủy Miểu Nhi trở nên trịnh trọng: "Tiểu nữ nếu biết tất nói, không giấu giếm nửa lời."

Sở Ngôn thoáng trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, hỏi: "Tên họ, thân phận của hai vị trưởng lão?"

"Hai vị trưởng lão chủ trì mạng lưới tình báo Ám bộ của Thủy Kính Lâu, nhiều năm nay quản lý bộ phận tình báo bí mật, một người là Trịnh Dụ, một người là Trương Kha."

"Có kẻ thù cụ thể không?"

"Không có."

"Chết ở đâu?"

"Ở vùng ngoại ô cách Trường Thanh Thành không xa."

"Tại sao hai người lại cùng ở một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy?"

Thủy Miểu Nhi hơi đổi sắc mặt: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, liên quan đến vận hành của Thủy Kính Lâu. Nhà chủ của Thủy Kính Lâu đặt tại Trường Thanh Thành này, phân lâu trải rộng năm hồ bốn biển, kỳ văn dị sự trong thiên hạ đều chảy vào Thủy Kính của ta."

Nàng nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn chằm chằm lá trà nhấp nhô: "Theo quy củ, nếu phân lâu thu được tin tức tuyệt mật có sức ảnh hưởng lớn, trưởng lão sẽ lập tức hộ tống đến Trường Thanh Thành, giao cho tiểu nữ định đoạt."

"Ồ?" Mắt Sở Ngộn chợt lóe lên, gật đầu cười nói, "Ừm, giết người diệt khẩu. Xem ra vấn đề nằm ở mẩu tin tức đó, đây là cướp của."

Gương mặt Thủy Miểu Nhi nổi lên một chút u ám, thanh âm cũng trắc trở hơn: "Thủy Kính Lâu xưa nay mua bán tin tức, nhưng luôn có chừng mực, trên giang hồ đều là ngầm hiểu... Tuy việc như thế này không phải là lần đầu tiên xảy ra, nhưng các trưởng lão lãnh trách nhiệm truyền tin đều là người võ công thâm hậu, lẽ ra không nên có vấn đề gì lớn."

"Trong quá khứ cũng từng có việc giết người chặn tin tức, nhưng sau đó Thủy Kính Lâu đều dò ra thân thế, bán cho kẻ thù —— vài lần như vậy, không còn ai dám đụng đến tình báo của Thủy Kính Lâu nữa.

Nàng nặng nề thở dài, buồn bực thấp giọng nói: "Thế nhưng lần này, hai vị trưởng lão gặp chuyện, mà ta thậm chí còn không tra nổi kẻ địch là ai... Đây là chuyện chưa từng xảy ra."

Sở Ngôn nghe vậy âm thầm thở dài. Quả thật, chọc vào một thế lực thành danh nhờ tình báo, ai có thể tránh được kết cục bị đào ra mười tám đời tổ tông đem bán?

Dám xuống tay với Thủy Kính Lâu, còn làm đến mức không chút kiêng kị, chỉ có hai khả năng —— hoặc là đối phương mạnh đến mức không để bất kỳ ai vào mắt, hoặc là tuyệt đối tin rằng Thủy Kính Lâu không thể tra ra.

Nhìn Thủy Miểu Nhi sứt đầu mẻ trán như vậy, chắc chắn là vế sau rồi.

Sở Ngôn tặc lưỡi một cái: "Tin tức mà hai vị trưởng lão truyền tống, hẳn là không tìm thấy?"

Thủy Miểu Nhi bất đắc dĩ gật đầu.

Sở Ngôn lại hỏi: "Hung thủ ước chừng có bao nhiêu người?"

"... Không thể phỏng đoán."

"Nguyên nhân tử vong là gì?"

"Độc."

"Độc? Độc gì?"

"... Chưa điều tra rõ."

Sở Ngôn nhấc mí mắt: "Sao thế, có khó khăn gì à?"

Từ Phòng Xuyên thấp giọng nói: "Không phải loại độc thường thấy ở Trung Nguyên, Miểu Nhi đang phái người truy tra thêm."

Sở Ngôn trong lòng khẽ động, nghĩ đến một người, nói: "Việc này không cần nóng vội, cô sẽ phái Cửu Trọng Điện Ảnh Điện đến đây."

Thủy Miểu Nhi môi đỏ cong lên, giọng cười giòn tan: "Vẫn thường nghe Cửu Trọng Điện Ảnh vệ danh "Điện", là người cực thiện dùng độc, xem ra lần này có thể mở mang tầm mắt rồi."

Sở Ngôn biết Thủy Kính Lâu Chủ tin tức lưu loát, cũng cười nói: "Tiểu gian tế kia, cô cũng sẽ gọi đến để hai vị nhìn qua."

......

Cuối cùng, ba người thương thảo xong, quyết định mỗi bên tự điều tra trước. Chờ Ảnh Điện đến Trường Thanh tìm hiểu nguồn gốc chất độc, sau đó sẽ lại bàn bạc tính toán tiếp.

Quyết định xong, Sở Ngôn và Mặc Nhận rời Thủy Kính Lâu, Thủy Miểu Nhi tiễn ra cổng, nói: "Việc tra độc còn phải nhờ đến Sở Điện chủ, tiểu nữ cảm tạ trước." Nói rồi cúi đầu thi lễ. Sở Ngôn cũng không khách khí, gật đầu thoải mái nhận lễ.

Sở Ngôn và Mặc Nhận rời khỏi tòa nhà kia chưa xa đã thấy Ảnh Phong, Ảnh Vũ đứng đón. Cả hai khom người chào Điện chủ rồi dẫn đường đến khách điếm.

Hoàng hôn buông xuống, nhóm người bình dân áo vải lục tục trở về nhà, trên đường có rất nhiều người qua lại.

Đèn hai bên đường được thắp sáng lên, các cửa hàng, xe đẩy đều tranh thủ thời điểm cuối ngày mà rao bán ầm ĩ náo nhiệt.

Đời sống ở Trường Thanh Thành rất sinh động, dân tình hào sảng. Đối với Sở Ngôn lâu năm cư ngụ ở chốn non cao thanh tĩnh, chuyến này không khác gì từ tiên cảnh rơi vào phồn hoa nhân gian, không khỏi có chút thú vị.

Sở Ngôn chắp tay sau lưng, bước chậm, ngắm nhìn dòng người và cảnh vật bên đường.

Hôm nay liên hợp với Thủy Kính Húc Dương, hết thảy đều thuận lợi như ý, Sở Ngôn cảm thấy rất thoải mái. Hắn đưa tay kéo Mặc Nhận phía sau lên bên cạnh mình, cười nói: "A Nhận, lâu rồi cô không nhàn nhã đi dạo phố phường như thế này, ngươi cũng vậy, đúng không?"

Mặc Nhận nhìn chủ thượng một cái thật sâu, đôi mắt trầm tĩnh như màn đêm cũng thoáng hiện lên vẻ nhu hòa: "Đúng ạ."

Y cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Sở Ngôn, trong lòng thầm nghĩ, đúng là đã rất lâu rồi, cứ như một giấc mơ vậy.

Nhưng y cũng không rõ ràng lắm, là chuyện xưa như mộng, hay là hiện thế mơ màng. Có một số chuyện y thật sự không dám nghĩ kỹ, sợ càng nghĩ càng rối rắm hơn.

Lại nghe Sở Ngôn nói: "Đã lâu lắm rồi cô không cùng ngươi sóng vai đi đường như vậy... A Nhận, như hiện tại, ngươi có thích không?"

Phong Vũ hai người đi phía trước nghe lời này trong lòng cả kinh, vội vàng làm như mình điếc đặc rồi, cố tình bước nhanh hơn về phía trước.

Mặc Nhận trong lòng còn chấn động hơn. Chủ thượng có ý gì, là hỏi y có thích... đi ngang hàng cùng chủ thượng không ư?

Y theo bản năng mà cảm thấy hoàn toàn không ổn, nhưng Sở Ngôn hiếm khi vui vẻ đến hiện ra hết trên mặt như thế này, không giống như làm bộ, y không đành lòng làm chủ thượng mất hứng, chỉ có thể mím môi không đáp.

Sở Ngôn không nhận được câu trả lời cũng không chút nào để ý. Giọng điệu của hắn như thể được mây tía cùng hoàng hôn ủ ấm, mắt phượng chuyển sang nhìn Mặc Nhận, như hồ băng quạnh quẽ gợn lên một tầng sóng: "Hôm nay bảo ngươi ngồi cạnh cô, đi bên thân sườn cô... là bởi vì cô cảm thấy có ngươi ngay bên cạnh thế này thật tốt. Cũng không rõ tốt thế nào, chỉ là nghĩ đến việc chớp mắt một cái liền có thể nhìn thấy ngươi, cô rất thích."

Một tiếng "thích" vừa buông ra, Sở Ngôn lại thầm buồn cười, giống như trong lòng có chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, vừa mềm mại lại vừa có chút ngứa ngáy.

Nhìn lại Mặc Nhận, quả nhiên y đã thất hồn lạc phách, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Sở Ngôn không khỏi bật cười, phỏng chừng mình lại dọa y sợ rồi, nhưng hắn vừa mới thả lỏng tâm trí, trong đầu cũng không hiểu sao lại nảy lên những suy nghĩ đó.

Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Mặc Nhận, nói: "Đừng hoảng, buổi tối cứ nghĩ cho thông suốt, sau này đừng đi ở sau lưng cô nữa, cứ... đi sóng vai với ta đi, nhé?"

Tim Mặc Nhận đột nhiên thắt lại một cái, giống như đến giờ y mới phản ứng lại được lời Sở Ngôn nói, hoảng hốt lùi lại một bước.

Một bước lùi này khiến y thoát khỏi tay Sở Ngôn. Sở Ngôn khựng lại, ngạc nhiên nhìn y.

Mặc Nhận nhìn Sở Ngôn càng sững sờ hơn, toàn thân căng thẳng đến cứng đờ, đôi môi tái nhợt mấp máy một chút, ngay cả tiếng "chủ thượng" cũng không nói nổi thành lời.

Y không phải không nhận ra, mấy ngày này, sự thân mật giữa hai người đã vượt qua ranh giới chủ tớ từ lâu rồi.

Biết rõ là vậy... nhưng y chỉ cho rằng chủ thượng nhất thời quý trọng, lại vô thức nhớ đến kiếp trước, mình tan xương nát thịt mà cũng không cầu được một chút ấm áp dịu dàng nào.

Mặc Nhận bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, không biết chính mình sao có thể cứ vậy mà... tham lam, tham lam cái vị trí ngang hàng đại nghịch bất đạo ấy?

Mà dựa theo ý tứ của chủ thượng, rõ ràng là còn muốn tiếp tục dung túng cho y tiến sâu thêm...

Y cau mày nghĩ, chuyện này sao có thể?