Mặc Nhận

Chương 35: Kề cận



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 35: Kề cận

Sở Ngôn chỉ là thuận miệng cảm khái một câu, Mặc Nhận lại biến sắc, hai gối đập mạnh xuống đất!

"Chủ thượng, thuộc hạ không xứng! Mặc Nhận chỉ mong đời đời kiếp kiếp phụng bồi chủ thượng, ngoài chuyện này ra không còn nguyện vọng nào khác, cũng không có bản lĩnh gì khác, cầu chủ thượng đừng đem chuyện này ra đùa..."

Vừa nói y vừa dập đầu xuống đất, nhọc lòng Sở Ngôn phải nhanh tay lẹ mắt giữ lại: "A Nhận!!"

"Làm cái gì vậy, ngươi không thích thì nói một tiếng là được, cô không nhắc đến nữa! Ngươi đứng dậy mà nói... Đứng lên."

Ánh trăng soi rõ vẻ mặt hai người. Sở Ngôn đổ mồ hôi lạnh, tay hắn cảm nhận được Mặc Nhận cả người đều khẽ run rẩy, biết lời này mình nói sai rồi —— mặc dù hắn vốn chỉ muốn tỏ ra tán thưởng cùng tiếc nuối mà thôi.

Mặc Nhận từ khuỷu tay chủ thượng mà ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Sở Ngôn vô cùng bất đắc dĩ, nhẹ giọng khẩn cầu: "Chủ... chủ thượng, người từng nói... nói rằng..."

Giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt lúc này không tự chủ được mà khẽ run, giống như không đủ tự tin, như người sắp chết đuối bám vào một khúc gỗ trôi dạt: "Người quen dùng A Nhận..."

Y đương nhiên không tự tin.

Sở Ngôn nói lời này khi nào? Đã mười mấy năm rồi, từ tận đời trước.

Khi đó Sở Ngôn luôn miệng không muốn rời y, nhưng rồi...

Y đã rời khỏi chủ thượng, không còn là thị vệ tùy thân từ rất lâu, hiện tại Sở Ngôn e rằng cũng đã "quen" với những ngày không có Mặc Nhận.

"Được được, cô dùng ngươi, cô dùng ngươi." Sở Ngôn liên thanh đáp lời. Ngón tay hắn vận sức, chậm rãi đỡ thị vệ đứng dậy, "A Nhận đứng lên rồi nói... Nghe lời."

Mặc Nhận im lặng để chủ thượng kéo dậy, đột nhiên rùng mình một cái.

Trong lòng y thoáng hoảng hốt ——

Chủ thượng phải chăng qua thời kỳ cửu biệt trùng phùng rồi, lúc này nhận ra... thị vệ của mình là một kẻ vô cùng phiền phức?

Suy cho cùng y vẫn luôn biết tính cách của mình có rất nhiều vấn đề.

"Chủ thượng!"

Mặc Nhận càng nghĩ càng sợ, lại cắn răng quỳ xuống trở lại: "Chủ thượng, người... người hiện tại thích bộ dạng gì, thuộc hạ có thể học."

Ý ở ngoài lời chính là liệu người có thể cho A Nhận một cơ hội, giữ thuộc hạ ở lại bên người.

... Lời này thật ra khá là trơ trẽn, Điện chủ thích loại người nào đến hầu hạ? Y lấy tư cách gì mà lì lợm dây dưa?

Nếu không phải mấy ngày nay Sở Ngôn dung túng y quá mức, Mặc Nhận đã không có lá gan nói ra lời này; lúc này có gan, nhưng không có mặt mũi, né tránh mà chôn đầu xuống đất, hoàn toàn không dám nhìn đến vẻ mặt của Sở Ngôn.

Sở Ngôn hận không thể tự tát mình một cái.

Mấy ngày nay hắn đối với Mặc Nhận chẳng khác nào đi trên băng mỏng, không dám nặng lời, giận dỗi hai câu lại vội vàng trấn an dỗ dành, sợ lời nói của mình vô tình tổn thương y.

Chẳng ngờ thứ khiến A Nhận hoảng sợ lại là mấy câu tán dương phong thưởng mà người khác cầu còn không được...

"A Nhận ngươi... ngươi nghe cô giải thích!" Sở Ngôn gian nan mà biện bạch, lại lần nữa cúi người đỡ Mặc Nhận. Phố vắng đêm lạnh, nhìn y quỳ như vậy quá mức đau lòng.

"Cô đồng ý với ngươi, cả đời đều thương ngươi; chỉ cần ngươi thích, cái gì cũng có thể cho ngươi, ngươi không nhớ sao?"

"Cô vừa rồi nói vậy chỉ là... chỉ là muốn cho ngươi thứ tốt hơn, ngươi sống càng tốt cô càng vui mừng, sao lại thành cô muốn bỏ ngươi? Cô làm sao có thể bỏ ngươi được!?"

Mặc Nhận chỉ lắc đầu, không những lắc đầu mà còn kiên quyết không đứng dậy —— đến nước này rồi, y ngược lại càng bất chấp tất cả, hành xử càng táo bạo hơn.

Đã trót thì phải trét, y mặc kệ lương tâm cắn rứt mà làm đến cùng, vừa lôi vừa kéo ống tay áo Điện chủ, được một tấc muốn tiến thêm một thước: "Vậy chủ... chủ thượng chịu giữ A Nhận lại hầu hạ người sao?"

"Giữ giữ giữ..." Sở Ngôn đành nương theo, kỳ thật trong lòng ứa máu. Mới vừa rồi hắn xác định rõ tâm ý của mình, còn quyết định sau này phải giữ cho A Nhận tránh khỏi hết thảy nguy hiểm... Chuyện này thì có gì mà phải nghĩ ngợi đâu.

Thị vệ áo đen mím môi, vội ngước mắt nhìn Sở Ngôn, thấp giọng nói: "Nhưng mấy hôm nay chủ thượng đều không cần thuộc hạ hầu hạ, nếu thuộc hạ có chỗ nào không tốt... A Nhận có thể học."

Sở Ngôn sửng sốt.

Chuyện này...

Hắn bỗng nhiên có một cảm giác A Nhận đang tìm cách lừa hắn vào tròng.

Điện chủ che miệng ho khan một tiếng: "Ngươi... Ngươi muốn thế nào?"

Mặc Nhận dừng lại một chút, y vốn định theo thói quen mà đáp "Thuộc hạ không dám", lại cảm thấy đã náo loạn đến tận đây rồi, nói như vậy thật sự quá mức vô lại.

Y bèn thử thăm dò: "Chủ thượng có thể cho A Nhận làm nhiều việc hơn không?"

"..."

"Thuộc hạ biết chủ thượng thương tiếc, nhưng hiện tại A Nhận đã sống rất tốt rồi, lại còn..." Mặc Nhận nói giữa chừng, mắt thấy Sở Ngôn lại xụ mặt xuống, vội vàng nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Thuộc hạ nhất thời có chút... khó thích ứng."

Câu này rõ ràng là có tính toán, Sở Ngôn nhướng mày, áp xuống cơn lửa giận suýt nữa thì bùng lên trở lại, kiên nhẫn hỏi: "Ngươi nói rõ xem, sống tốt là tốt thế nào... Ngươi đứng lên rồi nói, còn muốn cô lặp lại bao nhiêu lần nữa?"

Mặc Nhận đỡ gối đứng dậy, nhanh chóng đáp: "Thân không có bệnh, cơm áo không phải lo, không chịu khinh nhục, được chủ thượng tin tưởng thương yêu, còn được ở bên cạnh chủ thượng, tận trung với chủ thượng."

Sở Ngôn trầm mặc.

... Khó bề tưởng tượng.

Như thể trong lòng Mặc Nhận, chỉ cần cơ thể vẫn có thể cử động, có cơm ăn, có thể yên ổn hầu hạ mình đã là hạnh phúc xa xỉ tột cùng.

Thật sự rất nực cười. Bất kỳ một người bình thường nào nghe những lời này đều sẽ cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng cũng trong nỗi chua xót đó, hắn phần nào... cảm nhận được suy nghĩ của A Nhận.

... Phải rồi, Mặc Nhận từ nhỏ vào Ám đường, suốt hai đời, những ngày tốt lành nhất chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi, khi hắn còn là thiếu niên mà chiếu cố đến y.

Nhưng mà khoảng thời gian đó bản thân hắn cũng rất khắc nghiệt, rất cố chấp.

Ngày đêm đều bị vây quanh bởi đao quang kiếm ảnh, thương tổn đầy mình.

Trong nhận thức của người này, những ngày tốt lành nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hóa ra không phải là Mặc Nhận khăng khăng kháng cự hắn, không tin tưởng hắn.

Chỉ là Mặc Nhận thật sự không hiểu.

Nói như vậy... khoảng thời gian bọn họ bỏ lỡ nhau, có lẽ không thể tính từ lúc đổ vỡ tín nhiệm sau khi Bạch Hoa xuất hiện.

Mà là từ đầu —— khi Tứ công tử Cửu Trọng Điện thưởng kiếm ban danh, đưa đứa trẻ kia ra khỏi Ám đường —— đã là sai rồi.

Sau đó, mỗi bước chỉ là sai càng thêm sai.

"... Được." Hốc mắt Sở Ngôn chua xót, phải dùng toàn lực mới có thể khống chế cho âm giọng không phát run, "Được, cô đáp ứng ngươi."

Mặt Nhận ngạc nhiên, trong mắt tràn ngập sự vui mừng thuần khiết: "Chủ thượng, người nói thật ạ?"

"Thật."

Vẻ mặt thị vệ càng sáng hơn, nhưng y cảm thấy mình nhờ "vô lại" mà cầu được ước thấy, không khỏi có chút áy náy ngượng ngùng, liền dụi vào cạnh Điện chủ như muốn lấy lòng, nhỏ giọng nói: "A Nhận hổ thẹn, tạ chủ thượng thương yêu."

Sở Ngôn ngẩn ngơ nghĩ thầm: Không, đây không phải là yêu thương thật sự. Không phải

Hắn đưa tay chạm mặt thị vệ, gượng cười: "A Nhận, ngươi đời này gặp phải cô, thật là..."

... Thật là bất hạnh.

Thế nhưng, từ đôi môi nhợt nhạt trên gương mặt tươi sáng của Mặc Nhận lặng lẽ nở ra một nụ cười.

Người này rất ít khi cười, có lẽ vì hôm nay được nhìn thấy dáng vẻ chủ thượng bày mưu tính kế, có lẽ vì một lời hứa của Sở Ngôn khiến y vui vẻ tận đáy lòng, cũng có lẽ vì ánh trăng như nước rơi vào con hẻm nhỏ vô tình làm mềm đi trái tim cứng rắn của y.

Y vậy mà thật sự mỉm cười, ngước đôi mắt trong veo, nói tiếp một câu dang dở kia của chủ thượng ——

"Là may mắn cả đời của thuộc hạ."

Tựa như một lời thề nguyền, như trường kiếm trong vỏ rung động không thôi.

"..." Sở Ngôn nhắm mắt, xoay người bước đi.

Một kiếm này đâm đến chuẩn xác, khiến hắn máu thịt đầm đìa.

Hắn vẫn luôn chấp niệm việc A Nhận chủ động cười với hắn.

Mà thời khắc này...

Y cười,

Khiến hắn như bị dùi tim khoét cốt, sinh tử bất kham.

......

Hôm đó trở lại khách điếm, Sở Ngôn trằn trọc mãi không thể đi vào giấc ngủ, đến khi đêm tàn mới chợp mắt được một chút.

Hắn nhiều năm chuyên tâm luyện võ, cơ thể đã quen dậy sớm, vậy nên ngủ không được bao lâu, sáng sớm tỉnh dậy đầu đau âm ỉ.

Bên ngoài trời đã tảng sáng, mơ hồ truyền đến tiếng côn trùng, tiếng chim hót và gió nhẹ lãng đãng. Một ngày mới lại bắt đầu.

"Ừm..." Sở Ngôn cau mày than nhẹ một tiếng, rầu rĩ ôm huyệt thái dương cùng mái tóc rối bù mà ngồi dậy.

Tính ngày một chút, nay mai Ảnh Điện cũng nên đến Trường Thanh Thành rồi... Sau đó là Bạch Hoa... Vẫn còn một đống việc phải xử lý.

Bỗng nhiên bên người hắn có một cánh tay vươn đến, không phát ra một tiếng động nào, vững vàng đỡ lưng hắn.

—— Thật sự không có bất kỳ một âm thanh hay tín hiệu nào, Sở Ngôn nháy mắt bị dọa cho tỉnh hẳn.

Hắn trợn mắt nhìn, thấy Mặc Nhận đã y phục chỉnh tề, tóc buộc cao, đứng bên giường cúi người, thấp giọng gọi: "Chủ thượng."

"Ngươi làm gì ở đây!"

Sở Ngôn như thấy quỷ giữa ban ngày, chỉ vào y: "Ngươi dậy bao lâu rồi, ngươi ngươi ngươi chờ ở đây bao lâu rồi!? Không phải cô đã nói ngươi sáng sớm không cần ——"

Mặc Nhận bình tĩnh mà chớp mắt một cái, vô tội nói: "Tối hôm qua người đã đồng ý với A Nhận."

"Cô đồng ý cái ——"

Sở Ngôn nghẹn họng, hình như hắn thật sự đồng ý cho Mặc Nhận "làm nhiều việc hơn"...

Điện chủ đầu hàng, đỡ đầu giường: "Thôi thôi, ngươi muốn làm gì thì làm... Nhưng mà không được quỳ, biết chưa?"

Mặc Nhận thuận theo: "Thuộc hạ thay y phục cho người."

Sở Ngôn qua loa gật đầu.

—— Tiếc rằng, cái gật đầu này khiến hắn lập tức hối hận.

Sáng sớm tinh mơ, mới vừa tỉnh ngủ, để cho người mình thầm thích... cận kề — thân thể — thay đồ.

Sở Điện chủ không ý thức được chuyện này có thể giày vò đến mức nào, mãi đến khi ngón tay Mặc Nhận tiếp xúc với da thịt hắn.

"..."

Mặc Nhận cao gầy, trước kia hầu hạ hắn đều khom người, nửa quỳ hoặc quỳ hẳn, nhưng hiện tại Sở Ngôn không cho y quỳ nữa, vậy nên không phải là...

Không phải là càng dán lại gần nhau hơn sao?

Tóc của thị vệ buông trước mắt hắn khi buộc vạt áo trước, hơi thở của y thấp thoáng sau gáy khi khoác áo ngoài, lúc thắt đai lưng ngón tay y cọ qua bên hông hắn...

Sở Điện chủ ngoài mặt không dám biến sắc, nhưng không kìm nổi trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực, hai bên tai nóng bừng như có lửa đốt.

Thời khắc này, hắn cảm giác sức chịu đựng của mình đang phải trải qua một trận thử thách chưa từng có.

Hắn nhìn Mặc Nhận cúi đầu ngoan ngoãn làm việc, hận không thể ôm y vào lòng, thậm chí là đẩy thẳng lên giường, hôn lên gương mặt nhợt nhạt cùng đôi môi mỏng thường xuyên mím chặt.

Nhưng mà hiện tại không những không thể làm càn, mà còn phải kiềm chế không để lộ ra ngoài...

Đúng là muốn cái mạng già của hắn mà!

Vất vả một phen chịu đựng xong việc thay quần áo, Sở Ngôn vội vàng đứng dậy: "Khụ... Được rồi! Theo cô xuống lầu dùng bữa."

"Chủ thượng......"

Mặc Nhận chần chừ một chút, nâng chiếc lược vừa cầm lên trên tay: "Người hôm nay không định buộc tóc sao?"

"........."

Sở Ngôn khựng lại, cứng ngắc mà ngồi về chỗ cũ.

Chẳng lẽ sau này mỗi buổi sáng đều phải như vậy?

Đây là kiếp nạn gì vậy!!

——————————

Lời tác giả: Sở Điện chủ đúng là khổ sở trăm bề, dù sao thì với mạch não của A Nhận, y chẳng nhận ra mình vừa vô tình thọc dao hay XX chủ thượng đâu, người ta chỉ muốn làm một thị vệ tốt mà thôi (?)