Mặc Nhận

Chương 37: Tranh chấp ở cổng thành



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 37: Tranh chấp ở cổng thành

Bên ngoài Trường Thanh Thành, có một chiếc xe ngựa màu đen dừng dưới bóng cây.

Người ngồi phía trước cầm cương là một thiếu nữ xinh xắn, ăn vận kiểu thị nữ, váy áo màu vàng nhạt. Thùng xe được phủ một lớp rèm mỏng, không nhìn ra được ai ngồi bên trong.

Chỉ thấy một cánh tay trắng như bạch ngọc vén rèm, đẩy ra một chút khe hở. Chất giọng trong trẻo êm tai vang lên: "Thu Cẩn cô nương, sao chúng ta không vào thành?"

"Công tử đừng vội." Thu Cẩn cô nương trong váy áo vàng nhạt cung kính trả lời người ngồi bên trong, "Không phải không vào thành, mà là mấy ngày gần đây bên trong Trường Thanh Thành rất loạn, chủ thượng sợ công tử gặp chuyện phiền phức nên đã dặn dò nô tỳ, nói là chờ chủ thượng đến đón, cùng đi vào."

"Ôi, nào cần nhọc lòng như vậy?" Người kia than khẽ, xốc mành xe thò cả người ra ngoài, để lộ gương mặt tinh xảo như ngọc. "Sở đại ca thân phận tôn quý, sao có thể để ngài tự mình ra cửa thành đón! Thu Cẩn cô nương, chúng ta cứ vào đi, được không?"

Thu Cẩn lắc đầu: "Điện chủ đại nhân quan tâm đến công tử, mọi người đều biết, nếu nô tỳ tự ý chủ trương sẽ bị Điện chủ phạt nặng. Mong Bạch Hoa công tử đừng làm khó nô tỳ."

"Cô nương ngàn vạn lần đừng nói như vậy." Bạch Hoa ngượng ngùng cười, hàng lông mi dài chớp mấy cái, ẩn hiện đôi mắt thu thủy dạt dào, khiến người ta thương tiếc, "Nếu đã vậy, Bạch Hoa chờ ở đây là được. Ai... Sở đại ca chuyện bé xé ra to, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?"

"..."

Thu Cẩn nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của thanh niên, từ tốn nở nụ cười. Nàng vén lọn tóc bên thái dương, không nhanh không chậm nói: "Chủ thượng hễ yêu thương thì thường rối rắm... Công tử được Điện chủ quan tâm như vậy, thật sự là rất có phúc."

Bạch Hoa vẫn chưa phát hiện ra ý tứ trong nụ cười của Thu Cẩn, chỉ đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Sở đại ca như thần như thánh, có được tình cảm của ngài là phúc đức ba đời của Bạch Hoa..."

Hắn còn chưa dứt lời, sau lưng bỗng nhiên nổi lên một trận gió cùng tiếng vạt áo lay động, tiếng nói truyền đến đúng là giọng của Sở Ngôn: "Ha ha, cô còn không biết Hoa Nhi sẽ khen ngợi cô sau lưng như thế này?"

Khi tiếng cười truyền đến, trước mặt Thu Cẩn và Bạch Hoa vẫn là khung cảnh ngoại ô trống trải, trên con đường nhỏ người qua kẻ lại đều là khách giang hổ lạ mặt. Đến khi chữ "cô" thứ hai phát ra, thân ảnh Sở Ngôn đã từ trên không đáp xuống bên cạnh xe ngựa.

Xung quanh vang lên mấy tiếng cảm thán kinh ngạc, phần vì một thân khinh công trác tuyệt, phần vì khí độ ung dung hoa mỹ của người vừa xuất hiện. Thanh niên trẻ tuổi tóc đen cài phát quan bằng ngọc, trường bào xanh thẫm, một phiến quạt ngọc mở ra giữa đốt ngón tay thon dài, đôi mắt phượng ngạo nghễ, mang theo một khí thế hiên ngang vô hình, đẩy kẻ khác lùi xa ngàn dặm.

Bình tĩnh mà nhìn kỹ, dung mạo lẫn khí chất của Cửu Trọng Điện chủ không chỗ nào không siêu phàm thoát tục. May mà Sở Ngôn rất hiếm khi lộ diện trên giang hồ, người qua đường chỉ cảm thán không biết là công tử nhà ai, hậu sinh phái nào, không có ai biết thân phận thật sự của hắn.

Thu Cẩn cung kính khom người hành lễ bên xe ngựa: "Thu Cẩn bái kiến chủ thượng, Điện chủ vạn an."

Sở Ngôn ra hiệu miễn lễ, ánh mắt dừng trên người Bạch Hoa.

Rốt cuộc cũng đến lúc đối diện với kẻ thù, may mà hắn bình tĩnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Hắn hất cằm nhìn về phía Bạch Hoa, một tiếng "Hoa Nhi" gọi đến vô cùng tự nhiên.

"Sở đại ca, ngài đã đến rồi!"

Phản ứng đầu tiên của Bạch Hoa là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó nhận ra những lời mình vừa nói đều bị nghe thấy, liền xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ai oán than: "Sở đại ca ỷ võ công thâm hậu mà trêu chọc Hoa Nhi... Sao lại là sau lưng, Hoa Nhi rõ ràng là... rõ ràng lúc nào cũng ái mộ Sở đại ca!"

"Hửm, phải không? Vậy thì cô rất vui mừng."

Sở Ngôn thoải mái cười rộ lên, tự mình vươn tay đỡ Bạch Hoa xuống xe.

Quá tốt... Mấy ngày không gặp, hắn đối với điệu bộ này của tiểu gian tế càng thêm phần chán ghét, thậm chí mùi hương nhàn nhạt trên người Bạch Hoa cũng khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, hắn vốn là thiếu niên khinh cuồng, trước khi gặp gỡ Bạch Hoa hoàn toàn không để tâm đến chuyện phong nguyệt, càng xem thường loại người thấy sắc mờ mắt. Năm đó, hắn rốt cuộc đã nhìn trúng cái quái gì mà yêu phải cái bình hoa này?

Sở Ngôn một bên suy nghĩ lung tung, một bên đáp lời trò chuyện với Bạch Hoa.

Ngay lúc này, đột nhiên sau lưng trận ồn ào, tiếng bánh xe lộc cộc, ngựa hí vang, có người vung roi quát: "Xe ngựa của sứ giả Minh Chủ Phủ tới đây —— người phía trước mau tránh lui ——"

Một đoàn xe hùng hục lao tới, thốc lên một đường bụi mịt mù. Nhìn kỹ lại liền thấy xe đóng từ gỗ thơm, ngựa là bạch mã cao lớn, một hàng chuông vàng leng keng kêu vang một đường, lại có một nhóm hộ vệ cầm kiếm sải bước chạy theo, trông vô cùng khí phách.

Cỗ xe ở giữa lại càng xa hoa hơn nữa, phủ tua rua đỏ son, nạm ngọc đẹp đẽ, phía trên đắp một con quạ màu vàng, tỏ rõ thân phận sứ giả của Minh Chủ Phủ.

Xa hoa lãng phí đến mức này trông không hề giống với người trong giang hồ, mà lại giống hoàng thân quốc thích. Phu xe kiêu căng ngạo mạn, thấy phía trước có người tránh không kịp còn vung roi ngựa loạn xạ như xua đuổi gia súc: "Người đi đường mau chóng tránh lui... Hừ! Ngươi có mắt không! Né nhanh né nhanh..."

Sở Ngôn không ưa thái độ này, vẻ mặt lạnh lùng trầm xuống. Vậy mà sau lưng còn đổ thêm dầu vào lửa, hướng về phía Sở Ngôn mà quát: "Ai, chiếc xe phía trước mau mau tránh lui —— Xe ngựa của sứ giả Minh Chủ Phủ tới đây ——!"

Tránh lui?

Sở Ngôn cười khẩy, híp mắt nghiêng đầu nói với Thu Cẩn: "Nghe gì không, đại nhân nhà này bảo cô tránh lui kìa? Đúng là tai to mặt lớn."

Thu Cẩn bật cười. Có lẽ đi theo Sở Ngôn lâu rồi nên nàng cũng nhiễm một chút bất cần, không sợ thần không sợ quỷ: "Thu Cẩn cảm thấy, trên giang hồ này, người đáng để chủ thượng tránh lui sợ là còn chưa sinh ra."

Sở Ngôn gõ cây quạt vào lòng bàn tay, khép phiến quạt lại, xoay người lên xe cùng Bạch Hoa: "Thu Cẩn, vào thành!"

"Vâng!"

Váy áo vàng nhạt nhanh nhẹn xếp gọn vào vị trí, Thu Cẩn "Giá" một tiếng, con ngựa mạnh mẽ đạp vó, xe ngựa đen lập tức cắt ngang trên đường, cỗ xe xa hoa kia thế mà không đuổi kịp nó.

"Ngươi!" Gã phu xe sau lưng xanh mặt, hét ầm lên: "Làm càn! Xe ngựa nhà nào ăn gan hùm mật gấu!"

La lối ồn ào như vậy lại không nhận được một lời hồi đáp nào. Thị nữ vung roi, tốc độ cỗ xe gỗ đen chỉ tăng chứ không giảm, chạy thẳng vào cổng thành, không hề lưu lại tên tuổi mặt mũi.

Lần này, mọi người xung quanh ồn ào như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.

Người có chút kiến thức đã bắt đầu suy đoán kẻ cuồng vọng khí phách vừa rồi là nhân sĩ phương nào, dám cho Minh Chủ Phủ hít khói —— tuy nói mấy năm gần đây Minh Chủ Phủ càng lúc càng sa sút, nhưng dù sao vẫn có tên tuổi, phần lớn các thế lực gia hồ vẫn nể mặt ba phần.

Phu xe đang giận đến biến sắc, thầm chửi rủa trong lòng, đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông từ thùng xe sang trọng truyền đến: "Sao vậy? Tam Nhi?"

Giọng nói kéo dài, the thé, mang theo thái độ coi thường, khiến người nghe khó chịu.

Quần chúng xung quanh nhìn nhau, một ông chú trung niên trông có vẻ là người có kiến thức uyên bác nói nhỏ: "À, là 'chó đầu vàng' Tề Thiên! Minh Chủ Phủ lại phái gã tiểu nhân này đi làm sứ giả! Trường Thanh Thành sắp có họa rồi..."

Phu xe kia vội chạy ghé vào trước cửa xe thì thầm mấy câu, người trong xe lại cất giọng the thé mà cười một cách khinh thường: "Hừ... Còn tưởng chuyện gì, chỉ là con cháu ngu ngốc nhà nào không được giáo dưỡng tốt hoặc một kẻ thô lậu đến từ lùm cỏ có mắt không tròng thôi."

Người này nói chuyện không tiết chế, lời nói chua ngoa. Trong đám đông có người cũng xuất thân từ "lùm cỏ" bị lời mỉa mai này chọc giận, chỉ là không dám nói gì.

Tề Thiên kia lại hạ giọng: "Hừ, bọn chúng có thể khoái trá nhất thời là vì cảm thấy vào thành rồi sẽ không bị chúng ta tìm ra!... Tam Nhi, ta hỏi ngươi, ngươi có nhớ hình dáng xe ngựa và mặt mũi phu xe không?

Gã tên Tam Nhi vội cúi đầu khom lưng: "Nhớ rõ ạ! Xe đen, ngựa trắng, cùng tiểu mỹ nhân váy vàng."

Thanh âm trong xe lập tức trở nên ngoan độc: "Được! Vào thành tìm ngay cho ta! Trước nay chưa thấy kẻ nào dám xem nhẹ mặt mũi Tề gia ta, để xem ngày mai bọn chúng có quỳ gối trước mặt cầu xin ông đây khoan dung không!"

"Đi thôi, vào thành!"

......

Lại nói, ở khách điếm bên này, Mặc Nhận và Ảnh Vũ đã thu xếp thêm hai gian phòng, không bao lâu sau đã thấy Điện chủ tay trong tay với Bạch Hoa, vừa đi vừa nói chuyện với Thu Cẩn.

Công bằng mà nói, Bạch Hoa dung nhan thật sự xinh đẹp, lại là vẻ đẹp khác với mày kiếm mắt phượng của Sở Ngôn. Hắn có dáng vẻ mị hoặc nhu hòa, một đường thấp thỏm mà nhẹ nhàng dựa vào Sở Ngôn, người bên đường có kẻ đã ngắm hắn đến ngẩn ngơ.

Mà Sở Ngôn nhập vai một hồi đã thích ứng với sự thân mật giả tạo này, cho đến khi bước vào khách điếm, lập tức va phải ánh mắt trầm tĩnh của Mặc Nhận.

... Điện chủ trong lòng lập tức hoảng lên, bất giác mà buông tay ra.

Lại thấy Mặc Nhận chủ động nghênh đón, cúi đầu gọi một tiếng "Chủ thượng", ánh mắt sau đó chuyển sang mỹ nhân áo trắng, trên mặt hiện lên một chút miễn cưỡng, rốt cuộc vẫn thấp giọng chào hỏi: "... Bạch Hoa công tử."

—— Mấy chữ này tựa như chất chứa hết thảy ẩn nhẫn cùng không cam lòng, nhưng vì thể diện của chủ thượng mà đành phục tùng,

Sở Ngôn vốn đang chột dạ, không khỏi cảm thấy ngực mình vừa bị khoét đi một miếng thịt. Hắn nhất thời không rõ đó là cảm xúc thật của Mặc Nhận hay y chỉ đang diễn. Bạch Hoa đang định mở miệng đáp lại đã bị Sở Ngôn kéo vào trong, lên tiếng cắt ngang: "Các ngươi lui xuống hết đi. Cô muốn nói chuyện với Hoa Nhi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy."

Mặc Nhận hơi giật mình, lập tức nhận ra chủ thượng đang muốn bảo vệ y nên mới không cho Bạch Hoa cơ hội mở miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Y thuận theo đáp một tiếng: "Thuộc hạ cáo lui." Sau đó y cùng Thu Cẩn và Ảnh Vũ lui xuống.

Y vừa định vào phòng, Thu Cẩn đã vội bước lên mấy bước, thấp giọng gọi: "Mặc đại ca, chờ một chút."

Mặc Nhận quay đầu lại, thấy Thu Cẩn vẻ mặt do dự. Nàng mang theo một bụng nghi vấn suốt chuyến đi, lúc này rốt cuộc đã có thể truy vấn: "Mặc đại ca, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Bạch Hoa công tử có vấn đề thật sao? Vậy chủ thượng vì sao lại..."

Mặc Nhận cụp mi, khẽ lắc đầu: "Một lời khó nói hết. Ngươi biết được bao nhiêu?"

Thu Cẩn cười khổ: "Trước khi xuất phát, Đường chủ Hình đường đã dặn dò ta để ý kỹ Bạch Hoa, lại giao cho ta một mật tin gửi đến chủ thượng. Chỉ có bấy nhiêu thôi, còn lại đều là ta đoán mò."

"Ngươi đoán không sai."

Đồng tử Thu Cẩn co lại, che miệng, nhỏ giọng hô lên: "Bạch Hoa thật sự là ——"

Mặc Nhận thong thả gật đầu, nói: "Thời cơ chưa đến, biết trong lòng thôi, không được nói ra."

"Vậy chủ thượng ——"

"Chủ thượng biết."

"Vậy... Vậy là tốt rồi." Thu Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi lạnh trên tráng, lại đột nhiên cười rộ lên, "Phải rồi, trước đây đại ca một mực nghi ngờ Bạch Hoa, chọc cho chủ thượng tức giận, suốt ngày chịu phạt, bọn ta nhìn thấy mà đau lòng. Hiện tại ngươi đoán trúng rồi, sau này chủ thượng sẽ càng thêm tin tưởng ngươi."

Nàng nghĩ thầm, mấy ngày trước bầu không khí giữa chủ thượng và Mặc đại ca thật sự kỳ quặc, hóa ra là vì chuyện này.

Mặc Nhận bâng quơ cười: "... Ừm, chủ thượng hiện tại đối xử với ta rất tốt."

Đôi mắt sâu thẳm của y chợt sáng lên, như có ánh sao lấp lánh, "Cực kỳ tốt, ta thật sự rất biết ơn."

Đúng vậy, chủ thượng bây giờ ưu ái y rất nhiều. Đối với Mặc Nhận... như thế này đã quá đủ rồi.

Quá khứ tăm tối và đẫm máu đã lùi vào ký ức... như một cơn ác mộng dai dẳng mà thôi. Vì chủ thượng mà quên đi thì có hề gì?

Thu Cẩn chớp mắt, đột nhiên nghiêng người nhỏ giọng nói: "Mặc đại ca, ngươi hình như... hơi khác."

——————————

Lời tác giả:

Công việc của Mặc thị vệ: Hầu hạ chủ thượng tắm gội thay quần áo, giúp chủ thượng chải đầu vấn tóc. Bình thường pha trà đón khách, kiêm nhiệm dỗ dành chủ thượng khi cần. Được chủ thượng coi trọng, yêu chiều vô biên.

Công việc của Thu thị nữ: Hộ tống vị công tử đang được chủ thượng sủng ái đi đường, âm thầm bôn ba truyền tin tình báo cho chủ thượng. Bình thường đánh ngựa lái xe. Mỗi ngày còn phải phân tâm tám trăm lần để lo lắng cho vị thị vệ phía trên.

Hình như có gì đó sai sai, hai người thật sự không cân nhắc đến việc thay đổi phân công nhiệm vụ cho nhau sao??