Mặc Nhận

Chương 4: Chủ thượng



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 04: Chủ thượng

Nhưng mà, Sở Ngôn chẳng ngờ một giấc này Mặc Nhận ngủ tận ba ngày. Rõ ràng mạch tượng đã ổn định, vết thương cũng bắt đầu khép miệng, nhưng người vẫn không tỉnh lại, thậm chí không có chút phản ứng nào với thế giới bên ngoài, giống như là thật sự rơi vào hôn mê rồi.

Tình trạng kỳ lạ này Đường chủ Dược đường cũng bó tay, Sở Ngôn càng lúc càng lo âu, để Mặc Nhận ở luôn trong tẩm điện của mình, không rời một bước. Ngay cả Bạch Hoa công tử thỉnh gặp mặt cũng năm lần bảy lượt tìm lý do thoái thác.

... Cứ như vậy, không chỉ nhóm hạ nhân trong Trung Càn Điện lo sợ, ngay cả đại thị nữ Thu Cẩn cũng hoang mang như rơi vào trong mộng.

Sở Ngôn mặc kệ.

Hắn lòng như lửa đốt, chỉ muốn Mặc Nhận sớm tỉnh lại một chút.

Hắn gấp gáp đến gần như là lo âu, chờ đợi Mặc Nhận mở mắt ra, nhìn hắn, nói chuyện với hắn, gọi hắn một tiếng "chủ thượng".

Không thì muốn nói cái gì thì nói, tức giận với hắn cũng được, chống đối hắn cũng được, giờ phút này cái gì hắn cũng có thể bao dung.

Hắn chỉ muốn mau chóng tìm một bằng chứng, hoặc là một sự xác nhận ——

Người này còn sống, đang ở ngay bên cạnh hắn.

Chỉ thế mà thôi.

Thời điểm quá trưa, Sở Ngôn dựa vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi, giữa mày đã hiện lên vẻ ủ rũ không thể che giấu.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ gỗ lê chạm khắc, rọi vào đầu giường, theo thời gian chậm rãi chênh chếch, dần dần chiếu đến sườn mặt của người nằm trên giường.

Mặc Nhận vốn đang mê man khẽ nhíu mày, theo bản năng muốn tránh.

Ý thức của y vẫn luôn chìm nổi trong biển đen hỗn độn, giống như một nắm tro tàn bị gió thổi tan ở nơi vực sâu vô tận buốt giá.

Y kẹt trong khoảng không tối tăm như vậy, bất động, không biết chuyện của mình, cũng không phân biệt được buồn vui.

Cho đến khi, có một tia sáng le lói chiếu qua.

Đó là thứ gì?

Ấm áp mà tươi sáng, vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc...

Giống với ánh mặt trời mùa hạ của hai mươi năm về trước.

Là ánh sáng mà y không xứng có được.

Ám vệ đã định trước là không thấy ánh sáng.

... Mặc Nhận cũng không còn nhớ rõ xuất thân của mình. Ám đường cố tình khiến cho lũ trẻ quên đi thứ đó. Y chỉ biết mình mồ côi, lúc nhỏ được Cửu Trọng Điện nhặt về, cũng không biết là phúc hay họa.

Ở nơi Ám đường không thấy ánh mặt trời, y cùng những đứa trẻ khác được dạy võ công, sau đó tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt quyền sống, giống như bầy thú ở rừng sâu không có phương hướng, chỉ biết đỏ mắt cắn xé nhau đến khi máu tươi đầm đìa.

Nhưng có một ngày, cánh cửa nặng nề của Ám đường ầm ầm mở ra. Y cùng mười mấy đứa trẻ khác được đưa ra ngoài, lần đầu tiên được đắm mình dưới ánh mặt trời, lại gặp được một thiếu niên nhỏ tuổi rực rỡ hơn cả mặt trời.

"Điện chủ đã cho phép ta tùy ý lựa chọn thị vệ tùy thân. Trong Cửu Trọng Điện này, ta muốn người nào thì sẽ lấy người đó."

Thiếu niên kia mắt phượng sắc bén, đuôi mày đen nhánh, ung dung ngồi bắt chéo chân trên ghế cao, ngữ điệu dứt khoát, cố ý ngang ngược: "Chẳng lẽ Ám đường của ngươi không thuộc Cửu Trọng Điện?"

Sở Ngôn lớn hơn y chỉ một, hai tuổi, từ khi đó đã có dáng dấp kiêu ngạo tuấn mỹ, lộ ra sự sắc sảo của mình. Đường chủ Ám đường đổ mồ hôi lạnh mà cúi đầu, khàn giọng nói: "Tứ công tử, lời này thật sự đau lòng, thuộc hạ trăm triệu lần không dám!"

"Đã vậy," Sở Ngôn một tay chống má, hừ lạnh một tiếng, ống tay áo màu mực thêu hoa văn mây vàng càng làm nổi bật cổ tay trắng trẻo của đứa trẻ, bắt nắng mà sáng lên lấp lánh, "Sao còn không gọi ám vệ của các ngươi ra đây cho ta nhìn?"

... Mặc Nhân sau này mới biết Điện chủ Cửu Trùng Điện khi đó là cha ruột của Sở Ngôn —— dưới gối có bốn vị công tử hai vị tiểu thư, mà mẹ đẻ của Sở Ngôn là vị có xuất thân thấp kém nhất, tính tình nhu nhược nhất.

Sở Ngôn thiên phú kinh người, tư chất võ học không một người anh em nào sánh được, càng khiến người ta kiêng kị. Cửu Trọng Điện chủ là một võ si theo đạo vô tình, không hề để tâm đến chuyện con cái thiếp thất minh tranh ám đấu gay gắt —— công tử tiểu thư vì tranh giành vị trí Điện chủ tương lai của Cửu Trọng Điện mà tàn sát lẫn nhau, kỳ thật tình hình trong Ám đường và đại điện cũng không khác nhau là bao.

Mà Sở Ngôn thế đơn lực mỏng, tuổi còn nhỏ, mẫu thân tính tình nhu nhược nhẹ nhàng, không giúp được cái gì, mỗi ngày hắn đều bị vây trong hiểm cảnh trùng trùng. Trời sinh hắn ngang bướng cố chấp, không cam lòng phó mặc sống chết, cũng không cúi đầu nhận mệnh mà còn cùng các huynh trưởng tranh đoạt mấy phen.

Thế nên, hắn rất cần một ám vệ của riêng mình.

"Nhưng... Chuyện này không hợp quy củ, nếu điện chủ trách tội, thuộc hạ thực sự khó xử."

Đường chủ Ám đường sắc mặt nghiêm nghị, trầm ngâm một lát, sau đó vẫy tay gọi một đám tiểu hài tử đến, "Nếu Tứ công tử nhất định muốn, không bằng... chọn một đứa nhỏ chưa vào hàng ngũ chính thức, xóa bỏ xuất thân ám vệ mà đưa về."

"Cũng được." Sở Ngôn tâm tình tốt lên, vui vẻ đáp ứng, "Gọi chúng lên đi, bổn công tử khảo thí một phen."

"Vâng." Đường chủ Ám đường khom người lui sang một bên, nhưng nhìn bóng dáng đứa trẻ ngồi trên ghế chủ tọa kia, không khỏi thở dài một hơi.

Ám vệ... đều là đao kiếm để giết người, là tai mắt thăm dò, là lá chắn bảo hộ, không phải một con người bằng xương bằng thịt, càng không biết phải hầu hạ chủ nhân như thế nào.

Không ai muốn chọn một ám vệ làm thị vệ tùy thân, bởi nó không khác gì chọn một khối sắt lạnh lẽo để may thành y phục.

Chỉ là, Tứ công tử cũng không còn cách nào khác.

Theo lý mà nói, các vị công tử tiểu thư muốn có ám vệ, tối thiểu cũng phải mười ba tuổi mới có tư cách. Chỉ có Tứ công tử là không thể chờ, tình cảnh của hắn quá hung hiểm, nếu không có người hộ thân, chỉ sợ chưa đến mười ba tuổi đã chết không đối chứng.

—— Không có ai chọn một khối sắt lạnh lẽo để may thành y phục, trừ phi hắn bốn bề thọ địch, lúc nào cũng cần một bộ khôi giáp bảo mệnh.

Thế nên Tứ công tử mới dùng đến kế sách này, dùng danh nghĩa chọn thị vệ để đến Ám đường thu ám vệ.

Sở Ngôn "khảo thí" rất đơn giản. Hắn mang đến một thanh bảo kiếm dài, toàn thân đen nhánh, ném nó xuống trước mặt mười mấy đứa trẻ.

"Kiếm này tên một chữ 'Mặc', do truyền nhân của Hồ thị danh giá đích thân rèn, chém sắt như chém bùn, còn có thể ẩn thân trong bóng tối."

Tiểu thiếu niên áo đen tôn quý mỉm cười, một tay chỉ trường kiếm kia.

"Các ngươi dốc hết bản lĩnh ra mà tranh đoạt. Kẻ cuối cùng cướp được kiếm, kiếm theo ngươi, ngươi theo bổn công tử."

Mấy chữ ít ỏi kia vừa dứt, đám trẻ tức khắc đứng thẳng người, lao vào đánh nhau. Có thể thoát khỏi khổ ải của ám vệ, từ đây đi theo công tử cao quý, nói đây là cơ hội ngàn năm có một cũng không ngoa.

Chỉ có Mặc Nhận vẫn không nhúc nhích —— kỳ thật khi đó y cũng không phải là Mặc Nhận —— y quỳ một bên, không nhịn được mà trộm nhìn vị Tứ công tử tôn quý quá mức tuấn mỹ này.

Y chưa từng gặp qua ai bắt mắt như vậy, phảng phất quanh thân đều có ánh sáng. Tiểu công tử này dáng vẻ lẫn dung mạo đều quá xuất chúng, y không thể rời mắt.

Không thể rời mắt, cho nên cứ nhìn mãi.

... Ánh mắt của ám vệ nhỏ tuổi này không chút che giấu, người bình thường bị nhìn chằm chằm đều cảm thấy mất tự nhiên, đừng nói tới Sở Ngôn một thân võ công cực kỳ nhạy cảm.

Sở Ngôn nhướng mày nhìn sang, cố tình không nói gì.

Ám vệ đều không phải kẻ lắm chuyện, mà tiểu hài tử đang quỳ kia còn trầm mặc hơn, chỉ nhìn chằm chằm Tứ công tử bằng vẻ mặt vô cảm.

Bọn họ cứ như vậy mà nhìn nhau... Nhìn nhau.

Định lực của ám vệ, người bình thường khó mà sánh được, cuối cùng vẫn là Sở Ngôn mất kiên nhẫn trước, ho khan một tiếng, sắc mặt rất vi diệu.

Mặc Nhận lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn xung quanh. Phần lớn đám trẻ đã bị đánh sấp ngửa trên đất, một thiếu niên săn chắc tay cầm lấy chuôi của thanh trường kiếm đen nhánh, vẻ mặt kích động, quỳ bái trước mặt Sở Ngôn.

Vậy là Mặc Nhận bình tĩnh đứng lên, bình tĩnh bước qua, bày tư thế chiến đấu. Qua mấy chiêu, y một chưởng bổ vào gáy thiếu niên kia, đánh người bất tỉnh, cướp lấy kiếm.

"..."

Sở Ngôn đen mặt.

"Ngươi cho rằng, dùng phương pháp thủ thắng như vậy, bổn công tử sẽ chấp nhận?"

Mặc Nhận nâng thanh kiếm bằng cả hai tay, quỳ dưới thềm ngọc. Tiểu ám vệ hạ mắt, bình tĩnh nói: "Tứ công tử không nói là không thể. Ảm vệ chỉ nhìn kết quả, không luận quá trình, có thể đánh bại địch là được."

Sở Ngôn sửng sốt, đột nhiên ngửa đầu cười thành tiếng, liên tục vỗ tay khen ngợi. Đường chủ Ám đường có chút bất đắc dĩ mà giải thích: "Đây là một tiểu tử hoang dã, nhập điện chưa lâu, tính tình cũng ương bướng, Ám đường chưa dạy dỗ thỏa đáng, Tứ công tử đừng trách móc."

Sở Ngôn nét cười chưa tan, trên cao nhìn xuống mà chỉ vào y: "Không sao, chọn y đi! Ta thích như vậy."

Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía tiểu ám vệ, giọng điệu càng có định lực hơn: "Ngươi... theo ta đi, làm thị vệ tùy thân của ta, làm kiếm của ta."

Mặc Nhận đột nhiên cảm thấy cõi lòng lay động. Khi đó y tuổi còn nhỏ, vẫn còn ngây thơ, quỳ xuống khấu đầu đáp: "Vâng."

Sở Ngôn rất hứng thú mà nghiêng người về trước, vẻ mặt rạng rỡ mà nhìn y: "Có tên không?"

"Hồi Tứ công tử, không có tên."

"Hôm nay bổn công tử lấy kiếm ban danh cho ngươi —— Mặc Nhận. Từ nay về sau, ngươi là thanh kiếm sắc bén* của ta."

*Mặc Nhận 墨刃 nghĩa là mũi kiếm màu mực

"Tạ Tứ công tử ban danh."

Y lại lần nữa dập đầu.

Không ngờ Sở tiểu công tử lại mỉm cười lắc đầu: "Đã nhận chủ, sau này không gần gọi Tứ công tử gì đó nữa. Muốn gọi..."

Mặc Nhận nghi hoặc ngẩng đầu. Gió mùa hạ lướt qua mặt, trong ánh mặt trời diễm lệ chói mắt, y thấy tiểu chủ nhân mới của mình cũng đang vuốt cằm do dự, thoáng chốc thần thái bừng sáng, mười phần vui vẻ, nói: "—— Ừm, gọi chủ thượng!"

Vậy là Mặc Nhận bình tĩnh mà dập đầu ba cái.

Y nói: "Bái kiến chủ thượng."

Một sớm nay nhận chủ, cả đời nguyện trung thành.

"Cả đời" của y vậy mà ngắn ngủi, loáng cái đã đi xong rồi. Chỉ có sâu trong trái tim không còn đập nữa là sót lại một chút máu đỏ chưa khô, níu giữ phần nhiệt huyết sau cuối, là chấp niệm cùng tưởng niệm đối với Sở Ngôn.

... Đoạn thời gian cuối cùng của đời trước cũng có người hận rèn sắt không thành thép, mắng y sao lại tận trung với một chủ nhân ngu ngốc như vậy.

Y nói, y là một thanh kiếm đã nhận chủ, được chủ thượng ban tên, được chủ thượng rèn đúc, dù bỏ mình cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu. Nếu chủ thượng muốn vứt kiếm, y chấp nhận số phận của mình, lý nào một thanh kiếm lại phản bội chủ nhân?

Lời nói kia chỉ có một nửa sự thật.

Y cam nguyện dùng hết một thân tâm huyết của mình mà trung thành với Sở Ngôn không chỉ vì năm đó một lần quỳ, một lời thề, hay một cái tên.

Mà còn vì trước khi Bạch Hoa mỹ lệ kia xuất hiện, Sở Ngôn cũng từng tán thưởng y, gần gũi với y, yêu quý y như vậy.

Mặc Nhận cơ hồ đã quên bản thân mình từng được chủ thượng tín nhiệm đến nhường nào. Y từng là thị vệ tùy thân duy nhất bên cạnh Điện chủ, một bước sau chủ thượng kia từng là vị trí chỉ thuộc về y.

Vị trí cận kề chủ thượng, độc nhất vô nhị. Vị trí đó, y vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được nữa...

Cửu Trọng Điện lưng dựa Thiên Lam Sơn, vào mùa xuân, hoa lê dưới chân núi nở rộ, mênh mang như tuyết. Sở Ngôn từng kéo y đến dưới hoa thử kiếm, đánh đến sảng khoái vui vẻ, sau đó thân thiết nắm cổ tay y mà thấp giọng cười: "Xem nào, cô năm đó nhặt được báu vật."

Cũng là hắn chăm chăm nhìn y nhấc tay pha trà, đột ngột hỏi một câu: "A Nhận, võ công ngươi tốt như vậy, mỗi ngày đều bị cô quấn lấy bắt hầu hạ bên người, ngươi có bất mãn không?"

Y còn chưa kịp cuống quýt phủ nhận, hắn lại lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc cô vẫn thích ngươi, dùng người khác không quen, làm sao mà thả ngươi đi được... Thôi ngươi chấp nhận đi."

Chủ thượng thấy y là báu vật.

Chủ thượng vẫn thích y.

Chủ thượng quen dùng y, luyến tiếc y.

Là năm tháng trưởng thành sớm chiều bên nhau.

Làm sao có thể không nhớ, làm sao có thể thôi canh cánh trong lòng...

Kẻ sĩ vì tri kỷ của mình mà chết.

Y cam tâm tình nguyện.

Chỉ tiếc đến thời khắc cuối cùng, y không thể gọi người kia một tiếng...

Hô hấp trong cơn mê man hơi loạn.

Cánh môi tái nhợt yếu ớt khẽ run.

"Chủ... thượng..."

Sở Ngôn ngủ không sâu, rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh.

"—— A Nhận!?"

————————

Lời tác giả: Sở điện chủ EQ = 0, kiếp trước nói "thích" không phải là thích trong yêu đương đâu!!