Mặc Nhận

Chương 41: Máu bẩn



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 41: Máu bẩn

Thủy Kính Lâu.

Đã gần canh ba, đèn đuốc trong Thủy Kính Lâu vẫn sáng như ban ngày. Đệ tử Thủy Kính Lâu bận rộn đi tới đi lui, có người ôm điển tịch, có người đang lật sách, trên mặt ai nấy đều có vẻ nôn nóng.

Ảnh Điện cùng Thủy Miểu Nhi đang khẩn cấp kiểm tra đối chiếu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Suy đoán của Mặc Nhận quá mức động trời, các nàng không khỏi căng thẳng.

Hiện tại chưa thể khẳng định mùi hương trên người Bạch Hoa là như thế nào, nhưng với những manh mối từ Nam Cương, Vu Hàm Giáo, độc hương, Thủy Miểu Nhi lập tức xâu chuỗi lại, cùng Ảnh Điện tra cứu thông tin tình báo của mình...

Càng đào sâu, tin tức thu được càng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Mặc Nhận sắc mặt xanh xao, rũ mắt ôm kiếm, im lặng đứng một bên chờ kết quả. Đôi môi nhợt nhạt của y mím thành một đường thẳng, giữa mày như kết băng, đệ tử Thủy Kính Lâu lỡ đi ngang qua y đều không khỏi lạnh người, không dám liếc nhìn y một cái.

Ảnh Điện thật sự lo lắng. Cả Cửu Trọng Điện đều biết Mặc Nhận có bao nhiêu chấp nhất với an nguy của Điện chủ, nàng nhịn không được bước đến, thấp giọng khuyên một câu: "Mặc thị vệ, đừng lo lắng quá..."

Còn chưa nói hết câu, nàng nhìn thấy sắc mặt của Mặc Nhận, bất đắc dĩ ngậm miệng.

Tình hình này thật sự là vô pháp khuyên nhủ.

Nếu Điện chủ thật sự bị Bạch Hoa hạ cổ độc, chiếu theo tính tình của Mặc thị vệ, y đoan chắc sẽ ôm hết trách nhiệm về mình. Y cảm thấy mình không thể bảo hộ Điện chủ chu toàn, chỉ hận không thể tự thiên đao vạn quả chính mình...

Tình báo của Thủy Kính Lâu không hổ là độc nhất vô nhị trong giang hồ, một lúc sau, hết thảy manh mối đều được chắp nối lại với nhau.

Lần lượt từng người báo cáo lên, bức tranh hoàn chỉnh dần dần hiển lộ.

Thủy Miểu Nhi tự mình cầm đèn, ánh nến dao động trên nền giấy trắng mực đen, mỗi chữ đều kinh hồn tán đảm. Chỉ nhìn qua một lượt, đồng tử của nàng co lại, tay che môi, âm thầm nuốt một tiếng kinh hô ngược trở vào.

Đây là...

Đột nhiên một bàn tay vươn đến từ bên cạnh, giật lấy bản báo cáo. Môi Mặc Nhận khẽ run, toàn bộ câu chữ đều đập vào mắt y.

Tức khắc trời đất quay cuồng, sét ầm ầm đánh xuống từ hư không. Thị vệ lảo đảo một bước, cắn răng đỡ cạnh bàn...

=========

Không biết từ lúc nào tinh nguyệt đã bị mây mờ che lấp, khiến nỗi bất an trong lòng người dày đặc thêm một tầng.

Sở Ngôn một mình chạy đến Thủy Kính Lâu, chợt một trận gió thổi đến, cái lạnh khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn không ngừng thở dốc. Sau lưng và trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Với tu vi nội công của Chủ Trọng Điện chủ, một đường vận khinh công như bay này không đến mức làm hắn chật vật —— tình trạng này là do hắn tự dọa bản thân mình mà ra.

Sau khi nghe Ảnh Vũ trình báo, lửa giận cùng kinh hoảng khiến lý trí hắn ầm ầm sụp đổ, thậm chí còn có một cảm giác nản lòng thoái chí ập đến, ép cho Sở Ngôn không thở nổi.

... Đã nhiều ngày như vậy, hắn thật sự dốc hết tâm tư cùng sức lực đối đãi với Mặc Nhận.

Sở Ngôn tự cảm thấy mình đã rất bình tĩnh khắc chế, khắc chế đến mức tức giận cũng không dám nặng lời, tình cảm gì cũng không dám thổ lộ ra ngoài; cũng cảm thấy mình dễ xúc động đến cực đoan, cực đoan đến mức suýt nữa moi tim mình ra.

Nhưng vòng tới vòng lui, vẫn là như vậy.

Chỉ cần hắn hơi lơ là săn sóc, chỉ cần hắn không kiềm chế được mà lộ ra một chút không vui, đều có thể khiến người kia không nói một lời chạy đi tự phạt... Tự phạt!!

Huyệt thái dương của Sở Ngôn đau nhức, hận không thể tức đến hộc máu... Giá mà hắn thật sự có thể tức đến hộc máu, nói không chừng A Nhận sẽ đau lòng mà chịu ngoan ngoãn nghe lời vài ngày ——

Không, khả năng cao là y tự tăng mức phạt cho mình, ăn thêm mấy viên dược hình.

Tiếc rằng hiện tại hắn không có thể gian để cân nhắc xem có nên hộc máu hay không. Dù suy nghĩ có đang hỗn loạn thế nào, tim phổi đang bị thiêu đốt đến mức nào, hắn cũng không thể dừng lại, chỉ mong mau chóng đến nơi trước khi khổ hình bắt đầu, kịp kéo tên thị vệ cứ làm hắn lo lắng không thôi kia trở về.

Cửa lớn của Thủy Kính Lâu đã hiện lên trước mặt. Sở Ngôn không chút trì hoãn, điều chỉnh hô hấp một chút, chuẩn bị trực tiếp dùng khinh công xông vào.

Lại không ngờ đúng lúc này, từ trong màn đêm bên ngoài lầu các truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Chủ thượng."

Sở Ngôn cả kinh, dừng động tác, quay đầu nhìn lại.

Liền nhìn thấy thân người mảnh khách trong bộ y phục đen quen thuộc, cúi đầu bước ra khỏi bóng đêm.

Mặc Nhận ôm trường kiếm trong ngực, cúi đầu bước đến trước mặt Sở Ngôn, nhẹ nhàng quỳ một gối: "... Thuộc hạ ở đây."

Không biết tại sao, giọng nói của y khàn khàn, còn có chút run rẩy.

"Ngươi ——" Sở Ngôn nhất thời choáng váng. Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt, nhận thấy không có dấu hiệu đau đớn bất thường nào.

Điện chủ nháy mắt sáng tỏ: Hay thật, xem ra là hắn nhảy thẳng vào cái hố thị vệ nhà mình đào sẵn rồi!

Lúc này, hết thảy lo lắng cùng nóng nảy trong lòng hắn đã bị một gáo nước lạnh dập tắt, chỉ còn tàn tro rơi đầy trên đất.

Độc mỗi lửa giận là nghẹn trong miệng, Sở Ngôn cắn răng hít thở mấy hơi, vung tay muốn mắng mà không biết phải bắt đầu từ đâu: "Ngươi... ngươi như vậy... Ngươi thật là... càn quấy!"

Mặc Nhận chỉ quỳ, không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên.

Y như vậy càng làm Sở Ngôn tức tối hơn, phất tay áo quát tháo: "Đứng dậy trả lời cô! Mặc thị vệ lá gan càng lúc càng to rồi, phải không? Ảnh Vũ nói thỉnh tội gì đó đều là lừa cô?"

Tứ phía là bóng đêm tĩnh lặng, tiếng gõ mõ điểm canh từ xa xa nương theo gió truyền lại, như gõ vào lòng ai đó.

Mặc Nhận im lặng một lúc, khi sự kiên nhẫn của Sở Ngôn gần như cạn sạch, y mới rốt cuộc thấp giọng đáp: "Thuộc hạ... lo lắng chủ thượng ở cùng Bạch Hoa... chung một gian phòng, mới bày ra hạ sách này."

"Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ thượng. Nếu người vẫn chưa đến, thuộc hạ..." Y dừng một chút, chậm chạp lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ.

Dù là trong đêm tối, Sở Ngôn liếc mắt cũng nhận ra đó chính là "sám thống". Sở Ngôn trong đầu "oành" một tiếng, lập tức hiểu những lời Mặc Nhận còn chưa nói.

—— Nếu chủ thượng vẫn chưa đến, thuộc hạ tất nhiên nuốt món dược hình này.

"Ngươi..." Hô hấp của Sở Ngôn càng lúc càng nặng nề, ngón tay thon dài thò ra khỏi tay áo tối màu, chế trụ cằm thị vệ, nhấc lên một chút, "A Nhận, ngươi rõ ràng biết cô không muốn ngươi đau."

Khóe mắt của Điện chủ đỏ lên, lửa giận không biết khởi xuất từ đâu lan khắp miệng lưỡi, thiêu đến huyết khí nóng bừng: "Cô không tin ngươi không biết... Nếu ngươi không biết thì đã không dùng thủ đoạn thông minh cỡ này để lừa cô."

Mặc Nhận bị buộc phải ngẩng đầu, lực siết trên cổ khiến y hô hấp có chút khó khăn.

Mây mờ che trăng, ngõ vắng không đèn, trong mắt Điện chủ không thấy được gương mặt nhợt nhạt của thị vệ. Y chỉ có thể gian nan mở miệng nói: "Thuộc hạ... thuộc hạ... biết rõ."

Gió lại nổi lên, thổi lơi vài sợi tóc, ánh mắt tối màu của thị vệ trẻ tuổi có hơi thất thần. Giọng nói của Mặc Nhận đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và yếu ớt hơn rất nhiều, xen vào một chút run rẩy mơ hồ: "Thuộc hạ biết rõ... chủ thượng trước nay chưa từng... muốn A Nhận đau."

"Được lắm." Sở Ngôn vẫn chưa nhận ra người trước mặt mình có gì khác thường, hắn giận đến bật cười, mà ý cười không lan nổi lên khóe mắt, "Vậy là xem ra trong lòng Mặc thị vệ quy củ lớn hơn trời, so với ý nguyện của cô còn lớn hơn, có phải thế không!?"

"Ngươi thà bắt cô phải lo lắng hãi hùng cũng muốn tự mình định đoạt, có phải thế không!?"

Mặc Nhận không biện bạch, ba hồn bảy phách của y tựa hồ đã bay biến, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Ngôn, thanh âm phát ra khỏi miệng yếu ớt như thể đang mê man: "... Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần."

Sở Ngôn cắn răng trừng y, chợt cười lạnh một tiếng: "Mặc thị vệ, mấy ngày nay cô quá yêu chiều ngươi."

Lửa giận nháy mắt bùng nổ, hắn đẩy mạnh Mặc Nhận một cái: "Hóa ra ngươi lợi dụng chút tâm tư này của cô, ngay cả chủ nhân mà ngươi cũng dám tính kế!?"

Mặc Nhận không ngờ Sở Ngôn sẽ động thủ, bị xô ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng rên cực nhẹ nghẹn trong cổ họng.

Âm thanh này cực nhỏ, bị y đè lại hết mức, nếu không phải Cửu Trọng Điện chủ nội lực thâm hậu, e rằng đã không thể nghe ra.

Sở Ngôn cả người chấn động, lập tức bừng tỉnh.

... Sao lại thế này?

... Hắn... đang làm gì vậy?

Hắn trì độn mà cứng đờ, mắt phượng khó khăn chớp mở vài lần.

Bấy giờ ý thức của hắn mới chập chạp quay về với chủ, trong tầm nhìn dần hiện rõ hẻm nhỏ Trường Thanh Thành không một bóng người, còn có...

Thị vệ áo đen bị chính hắn đẩy ngã trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn, đang gian nan ngồi dậy ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin mà nhìn hắn.

Sở Ngôn phát run, cả người lạnh toát: "Cô...!"

Hắn bị chính hành động bốc đồng vừa rồi của mình dọa cho sợ hãi, đầu óc trống rỗng, không rõ vừa xảy ra chuyện gì. Hắn làm sao có thể nói với A Nhận những lời này? Hắn sao có thể mắng y? Sao có thể đẩy y? Tại sao hắn lại trở nên thô bạo, xốc nổi vô lý đến mức này...

"A Nhận, cô..." Sở Ngôn hốt hoảng đi tới đỡ người trước mặt, ngón tay chạm vào vạt áo đen kia run rẩy không ngừng, "Cô, ta... ta vừa rồi nói hươu nói vượn, ngươi..."

Hắn run run chạm lên mặt thị vệ, hoảng loạn đến mức không thể nói một câu rõ ràng: "Ngươi, ngươi sao rồi, đau ở đâu? Vừa rồi có bị thương không? Cô hồ đồ, cô hồ đồ..."

Không thể, không thể như thế này... Chính hắn hiểu rõ mình nợ Mặc Nhận mấy đời không trả hết, sao có thể vô lý nổi giận với y, sao có thể tổn thương y như vậy?

Cái gì mà "mấy ngày nay quá yêu chiều ngươi", cái gì mà "lợi dụng tâm tư của cô", A Nhận khó khăn lắm mới có thể bắt đầu tin tưởng vào phần tình cảm này, hắn lẽ ra phải mừng rõ như điên mới đúng ——

Hắn, hắn nhất định là bị ma xui quỷ khiến mới có thể nói ra những lời như vậy!?

Lời khốn nạn như vậy, A Nhận làm sao chịu được...

Mặc Nhận được Sở Ngôn ôm lên, nửa người y tựa vào hắn, không nói lời nào. Điện chủ vừa lo vừa sợ, lời nói ra cơ hồ là cầu xin: "A Nhận, ngươi... ngươi nhìn ta, nói một câu đi... được không?"

Mặc Nhận rốt cuộc gọi một tiếng: "... Chủ thượng."

Gương mặt thị vệ giấu trong màn đêm, không thấy rõ biểu cảm, giờ phút này được Sở Ngôn cẩn thận nâng lên.

Lại phát hiện đôi môi mỏng của y đang run rẩy đến không thể khống chế, gương mặt bình thường đã xanh xao lúc này không còn chút huyết sắc nào... Mà hốc mắt y đã ươn ướt.

Sở Ngôn trong lòng vỡ vụn, phảng phất như lầu cao nháy mắt sụp đổ, trước mắt từng mảng từng mảng tối dần.

Khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được thế nào là rét buốt thấu xương, tuyệt vọng hệt như cái ngày mà bình trà trong rừng lê bị đánh đổ, hắn phát hiện ra Mặc Nhận cũng sống lại trở về.

Hết rồi. Kết thúc rồi.

Không còn gì cho mai sau nữa.

Không, có lẽ nên nói giữa hắn và A Nhận, chỉ sợ là... chẳng còn mai sau.

Mặc Nhận từng bị hắn phụ bạc cả đời, rơi vào kết cục thảm thiết như vậy, Sở Ngôn trong lòng hiểu rõ, đã là người thì ai cũng không tránh khỏi khúc mắc với chuyện này.

Đêm nay hắn lại vô cớ không khống chế được cảm xúc, nói lời cay nghiệt, còn động tay động chân, đừng nói Mặc Nhận đã có sẵn bóng ma tâm lý, ngay cả chính hắn cũng không nhịn được mà căm ghét chính mình ——

Không chừng là bản tính khó dời, không có thuốc nào cứu được.

Sống lại bao nhiêu lần đi nữa, chỉ e là giãy giụa vô ích mà thôi.

... Trong lúc thất thần, Sở Ngôn cũng không phát giác được ngón tay Mặc Nhận đang siết chặt thanh trường kiếm của mình.

Chỉ nghe thị vệ thấp giọng nói: "Chủ thượng, thứ cho A Nhận mạo phạm."

Khỏi nói, trong tiềm thức Sở Ngôn vẫn luôn biết chắc Mặc Nhận không bao giờ đả thương hắn, lúc này tinh thần hắn lại đang vô cùng hỗn loạn, ngay cả khi người nọ thật sự rút lưỡi kiếm gác lên cổ hắn, hắn căn bản cũng không phản ứng kịp.

Vậy nên hắn trơ mắt nhìn Mặc Nhận xoay ngược vỏ kiếm, hắc quang xẹt qua, liên tiếp điểm lên một loạt đại huyệt trước ngực hắn!

Nháy mắt, một cơn đau nhức dữ dội bất thường ập đến.

"...!" Sắc mặt Sở Ngôn lập tức trắng bệch, yết hầu cảm nhận được một dòng chất lỏng tanh ngọt cuộn lên.

Hắn muốn dằn xuống như không thể, há miệng sặc ra mấy ngụm máu lớn vấy lên người Mặc Nhận.

"Khụ khụ..." Ngay sau đó cả người hắn rũ xuống, tay chân lẫn cột sống đều mềm như sợi mì, không còn chút sức lực nào.

Sở Ngôn kinh ngạc phát giác ra cả người mình nghiêng ngả sụp xuống, lại lập tức được Mặc Nhận vươn tay ôm lấy.

Thế này... là thế nào...

Trước mắt tối đen một mảng. Sở Ngôn căn bản không phản ứng kịp với những gì vừa xảy ra, gian nan nâng cánh tay lên, chỉ cảm thấy nặng như rót chì.

Giữa năm ngón tay run rẩy vô lực của hắn, máu đen tràn ra, nhỏ tí tách xuống nền đất.

Đây là...

Mặc Nhận buông kiếm, nắm lấy cổ tay Điện chủ ấn xuống. Y mặc kệ tay mình dính đầy máu: "Chủ thượng đừng nhìn, người không cần nhìn."

Sở Ngôn ngơ ngác: "Ta..." Một chữ này vừa trượt đến miệng, phế phủ hắn một lần nữa quặn đau, không kiềm được mà lại hộc ra một ngụm máu bẩn, mắt nổ đom đóm, liên tục thở dốc.

Có gì đó chạm nhẹ lên tóc hắn, là ngón tay.

"... Chủ thượng."

Thị vệ của hắn run rẩy ôm lấy hắn, đau lòng nhắm mắt, một bàn tay y đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc của hắn, tựa như nâng niu che chở một thứ trân bảo bị tàn phá, một vật quý giá mà y đánh mất rồi lại tìm được.

"Chủ thượng... người không sai, không phải lỗi của chủ thượng... A Nhận lẽ ra phải biết sớm hơn..."

Thanh âm đứt quãng nghẹn ngào, người nọ lặng lẽ áp trán đến gần, Sở Ngôn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở không đều của Mặc Nhận phất bên má mình.

Hàng mi của thị vệ không biết đã ướt tự lúc nào, trong mắt y hàm chứa khổ sở cùng tự trách khôn kham: "Là lỗi của thuộc hạ..."

Y cắn răng, dùng mu bàn tay cùng tay áo lau đi vệt máu trên khóe môi Sở Ngôn, từng chút từng chút, như thể làm vậy có thể thay chủ thượng xóa đi những thứ dơ bẩn chướng mắt.

"Là thuộc hạ không bảo vệ được người. A Nhận đã không... bảo vệ được người."

"..."

Sở Ngôn đứt quãng thở gấp, tựa vào vai Mặc Nhận, ý thức trở nên mơ hồ. Mọi chuyện đêm nay như thể một cơn ác mộng hoang đường.

Hồi lâu sau, hắn mới bình ổn lại hơi thở, ngước mặt nhìn thị vệ của mình, hoang mang hỏi một câu: "Ta... ta làm sao vậy?"

——————————

Lời tác giả:

Nội tâm Sở Ngôn: Hận không thể hộc máu cho A Nhận xem. Cuối cùng thật sự hộc máu không dừng nổi, nghĩ lại vừa thảm vừa buồn cười.

Nhưng mà Điện chủ phát hỏa, trong lúc mất khống chế gọi "Mặc thị vệ" nghe rất ngọt ngào. Tôi quả thực đam mê cách gọi họ + chức danh, hễ nghe là cảm thấy tăng thêm 200% thiện cảm!!!