Mặc Nhận

Chương 47: Chịu trách nhiệm



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 47: Chịu trách nhiệm

Từ Phòng Xuyên còn chưa nói xong, Tề Thiên đã xua tay cười đáp: "Ôi chao, xem Từ thiếu hiệp nói kìa. Không dám nhận hai từ 'chỉ giáo', chẳng qua chúng ta đã mang danh Minh Chủ Phủ, suy cho cùng không thể để cho vụ án cùng hung cực ác này chìm xuống, đúng không?"

Khóe mắt Từ Phòng Xuyên giật giật, vừa tức vừa buồn cười, thầm mắng: Trên giang hồ có vô số án mạng không tìm được hung thủ, Minh Chủ Phủ đã xử được bao nhiêu vụ? Lần này chẳng qua thừa cơ chèn ép các môn phái có liên can hòng lập uy mà thôi, còn nói đến danh chính ngôn thuận như thế... da mặt phải dày hơn cả cổng thành.

Lại nghe Tề Thiên nói tiếp: "Ta biết Từ thiếu hiệp cùng Sở Điện chủ đều là rồng phượng giữa người phàm, nhất định sẽ xử lý công bằng nghiêm chính, không biết hai vị có ý kiến thế nào về vụ án này?"

Lời này không có chút thiện chí nào. Húc Dương Kiếm phái và Cửu Trọng Điện đều là nghi phạm, mọi người nghe vậy liền dáo dát nhìn quanh, bắt đầu nổ ra những tiếng đàm luận to nhỏ.

Sở Ngôn không hề hoang mang, vỗ nhẹ tay Mặc Nhận bảo y lùi ra sau. Bản thân hắn thì thản nhiên bước lên hai bước: "Tề sứ giả nói đúng một chuyện, đại sự bậc này, thân là Cửu Trọng Điện chủ, cô đương nhiên phải đặt công chính làm đầu."

Hắn bình thản nhướng mày: "Minh Chủ Phủ làm chủ chuyện này quả thật không còn gì tốt hơn, cô tất nhiên muốn trao đổi rõ ràng với Tề sứ giả, không dám có bất kỳ chủ ý ích kỷ nào."

Ý cười trên mặt Tề Thiên không khỏi hơi cứng lại, đây không phải là lời mà Cửu Trọng Điện chủ "trẻ tuổi lỗ mãn thích bao che người mình" nên nói ra. Gã nhất thời không hiểu dụng ý trong lời này, chỉ đành phụ họa một câu: "Phải, đúng vậy, Sở Điện chủ quả nhiên có chính khí..."

Ánh mắt Sở Ngôn chuyển xuống dưới đài, lạnh lùng gọi: "Cửu Trọng Điện Nhị hộ pháp?"

Mọi người nhìn theo hướng nhìn của hắn, không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ thấy Ảnh Vũ đứng xa xa dưới đài, hướng về phía Sở Ngôn hành lễ, thanh niên áo trắng bên cạnh hắn chính là Bạch Hoa đang có vẻ sợ sệt bất an trước mắt bao nhiêu người. Hắn bước từng bước nhỏ theo Ảnh Vũ lên đài.

Lúc này, quái nhân áo đen đứng sau Tề Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cho Bạch Hoa một ánh nhìn lạnh lẽo, sau đó dời mắt.

Mọi người kinh ngạc chỉ trỏ, muôn mặt nhìn nhau:

"A người này... có phải là tiểu mỹ nhân mà Cửu Trọng Điện chủ yêu thích không?"

"Đúng rồi, hôm nọ còn nhìn thấy ở khách điếm."

"Sở Ngôn gọi hắn lên làm gì?"

Đột nhiên bị đưa ra trước mặt bàn dân thiên hạ, Bạch Hoa hiển nhiên mất bình tĩnh, cúi đầu ghé sát vào người Sở Ngôn, ánh mắt run rẩy, yếu ớt nhỏ giọng: "Sở đại ca... thế này là thế nào?"

"Hoa Nhi chớ sợ," Sở Ngôn tám gió thôi không động phẩy tay áo, "Chư vị ở đây đều là các lộ anh hùng chính đạo trong giang hồ, cô cũng ở ngay đây, chỉ cần ngươi thành thật sẽ không có ai làm khó ngươi."

Hắn phất tay áo một cái, vừa vặn bàn tay áp sau lưng Bạch Hoa, thuận thế mà nhẹ nhàng đẩy Bạch Hoa đến trước mặt Tề Thiên.

"..."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sắc mặt Bạch Hoa xanh mét, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, dưới đáy lòng đột nhiên trỗi dậy cảm giác bất an... Sở Ngôn có ý gì, sao có thể đẩy mình ra đây? Chẳng lẽ dự cảm bất thường mấy ngày nay đã thành thật, có gì đó đã chệch hướng?

Chẳng lẽ Sở Ngôn... đã biết được chuyện gì?

Không, không thể nào. Với tính khí của Sở Ngôn, nếu phát hiện nhân tình của mình có tâm tư không sạch sẽ, nhất định đã một kiếm giết chết.

Hắn lại hoảng sợ nghĩ thầm: Hay là Túy sinh mộng tử mất tác dụng? Nhưng hôm qua còn thấy Sở Ngôn bạo nộ kia mà, còn phạt nặng Mặc Nhận...

Từ từ! Nếu thật sự phạt nặng, Mặc Nhận sao có thể ở đây?

Rốt cuộc là y cố đang nén đau, hay là Sở Ngôn không hề nặng tay?

Hơn nữa, y phục của Mặc Nhận hiện tại... Sở Ngôn thật sự có ý gì?

Mà Sở Ngôn lúc này xoay người, hướng về phía đám đông đang chỉ trỏ Bạch Hoa, nhàn nhạt nói: "Đây là luyến sủng của bổn Điện chủ, tên Bạch Hoa."

Bạch Hoa trong lòng cứng đờ. Trước đây... Sở Ngôn không bao giờ gọi hắn là luyến sủng trước mặt người khác...

Lại nghe Sở Ngôn cố tình dừng một chút để lôi kéo sự chú ý của mọi người, sau đó mới mím môi một cái, nói tiếp: "Ngọc bài của Cửu Trọng Điện xuất hiện tại hiện trường vụ án lần này chính là thứ bị hắn đánh mất."

Lời này như hòn đá ném xuống hồ nước, nháy mắt gợi lên tầng tầng sóng vỗ!

Bất kể là Bạch Hoa, Tề Thiên, hay là Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Miểu Nhi, hay là các phe phái không rõ nội tình, ai nấy đều chấn kinh biến sắc.

Người không biết, đương nhiên là kinh ngạc trước thông tin này; người đã biết, lại khinh ngạc vì không ngờ Sở Ngôn có thể nói thẳng những lời này giữa thanh thiên bạch nhật!

"Sở đại ca! Ta..." Sắc mặt của Bạch Hoa đã trắng hơn cả y phục của hắn, toàn thân phát run, "Ta thật sự không phải cố ý làm mất tín vật... Đêm qua ngài còn nói tin tưởng Hoa Nhi."

Sở Ngôn không chút hoang mang, nhướng mày nói: "Nói gì vậy, cô tất nhiên tin tưởng ngươi —— Nhưng hôm nay Minh Chủ Phủ tiếp nhận vụ án này, người làm chủ chính là vị Tề sứ giả trước mặt ngươi, ngươi chỉ cần hỏi gì đáp nấy, ăn ngay nói thật là được."

Dứt lời, Sở Điện chủ thành khẩn vung tay: "Tề sứ giả, mời hỏi."

"..."

Thủy Miểu Nhi che miệng, giấu nhẹm nụ cười suýt nữa thì bật thành tiếng.

Từ Phòng Xuyên cũng mím môi che giấu ý cười trong lòng. Hắn chẳng thể ngờ Sở Ngôn còn có thể xuất một chiêu như thế này!

Bạch Hoa có ý xấu, Minh Chủ Phủ có mưu đồ? Thế thì cho hai người các ngươi một cơ hội xuất đầu lộ diện cùng nhau trước mặt tất cả mọi người, để xem các người muốn âm thầm quấy phá lẫn nhau, hay là muốn vui vẻ chào nhau trước đám đông đang nhìn chằm chằm?

"'Chuyện này..."

Giữa đài, Tề Thiên trợn trừng mắt, giống hệt một con vịt bị bóp cổ.

Hắn xoa xoa hai tay vào nhau, cười nói: "Sở Điện chủ, đây là việc riêng của ngài, Tề mỗ nhúng tay vào có vẻ... có vẻ không thích hợp lắm."

Nói đến đây, mồ hôi đã rịn trên chóp mũi gã. Gã thầm nghĩ tình huống này sao lại hoàn toàn khác với... lời của Hoàng Minh chủ và vị kia nói?

Đã nói Sở Ngôn kiêu ngạo từ trong máu, đối với Bạch công tử là yêu chiều tận xương, chỉ cần gã khiêu khích vài câu là có thể dễ dàng đẩy hắn rơi vào bẫy. Như sao gã có cảm giác chỉ mới nhẹ nhàng nói vài câu, gã đã tự đẩy mình vào hố?

Biểu cảm trên gương mặt Tề Thiên xoay chuyển rất khẽ, lại bị Sở Ngôn thu hết vào đáy mắt. Hắn nheo mắt, thầm nghĩ: Rõ rồi, Minh Chủ Phủ quả nhiên không sạch sẽ, hẳn là có cấu kết với thế lực Nam Cương đứng sau lưng Bạch Hoa.

Còn cái gã dị nhân áo choàng đen kia —— Hừ, mặt mũi phổ thông, biểu cảm cứng nhắc, tám phần là đeo mặt nạ da người —— vậy mà lại có phản ứng với Bạch Hoa, nhìn chỗ nào cũng thấy sai trái, gã tuyệt đối không phải chỉ là một hộ vệ cao thủ bình thường.

Chủ ý của Sở Ngôn cũng đơn giản. Hắn biết thân phận gian tế của Bạch Hoa, độc hương Túy sinh mộng tử cũng đã nhìn thấu, bản thân Bạch Hoa không còn là mối đe dọa nữa. Sở dĩ hắn còn cùng tiểu gian tế diễn trò mấy ngày nay chính là muốn chờ một cơ hội tốt, dùng Bạch Hoa làm mồi nhử, một khi đã khuấy động lòng sông thì phải câu ra cá lớn.

Mặc Nhận và Thu Cẩn nhìn thì chỉ đang lặng lẽ hầu hạ một bên, nhưng đã sớm dùng toàn lực đề phòng, căng dây thần kinh mà nghe ngóng động tĩnh tứ phía, chỉ cần phát giác ra một chút bất thường là có thể lập tức phản ứng.

Sở Ngôn thản nhiên nói: "Tề sứ giả không cần câu nệ. Ngài cũng nói chúng ta phải ưu tiên công chính. Bạch Hoa hiện tại là nhân chứng chứ không phải người bên gối của cô, chuyện này cô hiểu được."

Trong đám đông, người không hiểu rõ nội tình cũng bị hắn thuyết phục, sôi nổi gật đầu:

"Vị Sở Điện chủ này quả thực hiểu lý lẽ."

"Vì nghĩa diệt thân, không tồi không tồi."

Mắt thấy thế cục không ổn, Bạch Hoa khẽ cắn môi, chậm rãi nói: "Tề sứ giả..."

Hắn nâng gương mặt diễm lệ, hốc mắt hơi đỏ lên, long lanh như có sóng nước chực trào, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng. Tiếng nói mong manh yếu ớt, tràn ngập bất an: "Thỉnh Tề sứ giả không cần cố kỵ, Bạch Hoa tuy chỉ là một nam sủng, không hiểu chuyện giang hồ, nhưng chỉ cần có chỗ nào hữu dụng, ta nếu biết tất đáp, hễ đáp tất sẽ đáp rõ ràng."

Không ai nhìn ra được mỹ nhân tuyệt sắc nhu mì này đang cay đắng chửi ầm trong bụng: Tề Thiên này thật quá ngu ngốc! Đã ám chỉ đến nước này rồi sao còn chưa chịu nói gì?

Chỉ cần dẫn câu chuyện thành "Bạch Hoa chỉ là một nam sủng, không hiểu chuyện giang hồ, Sở Ngôn đê tiện đẩy người bên gối ra chắn tên", thau nước bẩn này vẫn có thể hất trở lại Cửu Trọng Điện.

"Ừm, khụ khụ..."

Bên này, Tề Thiên hắng giọng một chút, lần nữa bày ra tư thế sứ giả của Minh Chủ Phủ. Tròng mắt hắn đảo tới đảo lui, cuối cùng hướng về phía Bạch Hoa, hất cằm, liều mạng nói: "Ừm, vậy ngươi... ngươi nói một chút đi!! Cửu Vân Ngọc Bài mà Sở Điện chủ cho ngươi, vì sao lại rơi ở hiện trường hung án?"

... Ngu xuẩn!

Bạch Hoa hận không thể tức đến ngất luôn.

Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể trả lời. Bạch Hoa đang định mở miệng, đột nhiên có một giọng nói nghèn nghẹn cắt ngang: "Sở Điện chủ tính toán cũng khéo thật, chẳng lẽ ngươi muốn đem hết thảy tội lỗi đổ lên người một nam sủng, còn mình thì phủi sạch liên hệ?"

Thanh âm này không lớn, nhưng được rót nội lực vào, chấn thẳng vào tai người khác.

Sở Ngôn theo lời nói quay sang, thấy gã áo choàng đen sau lưng Tề Thiên nâng cằm, nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

——————————

Lời tác giả: Ngẫm lại thì Bạch Hoa công tử sống cũng không dễ dàng gì, một mình hắn phải đơn thương độc mã đấu trí đấu dũng với cả đám người Cửu Trọng Điện lão luyện (trừ Ảnh Vũ).

Ảnh Vũ:???

Minh Chủ Phủ là đồng đội heo, chủ nhân của hắn thì là một kẻ cặn bã... Quá thảm quá thảm.