Mặc Nhận

Chương 55: Kiếm của người



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 55: Kiếm của người

"Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Yến Lạc nhìn một cái Bạch Hoa thật sâu, xoay người đi.

Giáo chủ tựa dường như có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đưa lưng về phía người yêu gã đến sâu đậm, chân bước một bước.

Một trận gió thổi qua.

Lá cây đong đưa, như tiếng gầm gừ của một loài dị thú, che giấu một tia kiếm ý.

—— Cơ hội chỉ trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm sắc trượt khỏi vỏ kiếm đen nhánh.

Nháy mắt, lưỡi kiếm vô thanh giấu mình trong bóng đêm mênh mông.

Kiếm này sinh ra là để ám sát, nhanh như lôi điện, ma mị như ảnh, chém rách màn đêm tĩnh lặng.

Bước chân Yến Lạc khựng lại, đồng tử co rút, quay đầu thốt nhiên quát lên: "Ai!?"

Đáp lời gã là một đạo kiếm quang.

Một khắc phong lôi kích động, hai bóng người đan xen. Máu che tầm mắt, vài giọng máu đỏ tươi bắn ra, rơi xuống ngọn cỏ.

Sương đêm như biển, mây che khuất ánh trăng.

"Hự... Khụ!"

Yến Lạc hai mắt trợn trừng, một bên đầu gối đập xuống đất. Trên vai trái gã chôn một mũi kiếm, máu nhanh chóng lan rộng.

Một thanh kiếm giấu trong tay áo trượt ra, cản lại lưỡi kiếm đang cố gắng đoạt mạng gã.

Mặc Nhận bình tĩnh, giấu mặt trong bóng tối, hai chân đạp lên thân cây, mượn lực vọt lên. Một kiếm rồi nội lực ngoại lực đều toàn vẹn, trực tiếp ép Yến Lạc khụy xuống, gã chắc chắn trọng thương.

Nhưng chung quy... vẫn không thể một kích tất sát.

Đối với sát thủ ẩn nhẫn chờ thời, lần ra tay đầu tiên luôn là lần nắm chắc nhất. Kiếm ra khỏi vỏ lại không đoạt được mạng đối phương, cơ hồ đã thất bại một nửa.

"Chủ nhân!!"

Bạch Hoa hoảng sợ hét lên. Yến Lạc vì đau mà gầm lên một tiếng, tăng thêm lực đạo lên thanh kiếm trong tay, hai kiếm chạm nhau bắn ra tàn lửa nhỏ: "Đáng chết! Ngươi là ai!?"

Mặc Nhận không chút chần chừ, rút Mặc kiếm ra, kéo theo một đường máu.

Y dụng lực một chút, người đã thoái lui mấy trượng, chặn đường Yến Lạc, kiếm hoành trước mặt, lạnh lùng đáp: "Kẻ giết ngươi."

" —— Trộm cướp phương nào dám lỗ mãng!"

Hai kẻ của Minh Chủ Phủ bị một màn tập kích bất ngờ này dọa cho toát mồ hôi lạnh, đồng thời gầm lên, rút kiếm phi về phía Mặc Nhận.

Mặc Nhận vốn chờ bọn chúng ra tay, lúc này nhấc kiếm đón đánh, thân hình phảng phất tan trong đêm trường.

Yến Lạc thở dốc một hơi, đè vai đứng dậy, mũ áo choàng đã rơi xuống hoàn toàn.

Bạch Hoa khóc lóc nhào tới, hốt hoảng dùng tay bịt miệng vết thương trên vai gã, bị gã đẩy ra. Gã nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Hoa! Phế vật nhà ngươi, đây lại là chuyện gì!!"

"Chủ nhân, chủ nhân, ta... Hoa Nhi bất cẩn..."

Hốc mắt hắn đỏ bừng, thanh âm ngoan độc phát ra từ kẽ răng: "Mặc Nhận... Chủ nhân, e là y đã nghe chúng ta nói chuyện, không thể để y sống."

Nói rồi hắn lấy ra một pháo hiệu từ cổ tay áo, định bắn lên lại thoáng do dự ——

Làm sao đây... Nếu người của Cửu Trọng Điện cũng đang tìm tung tích của mình và Mặc Nhận, bắn pháo hiệu khác nào lạy ông tôi ở bụi này?

Nếu không thể nhanh chóng giết chết Mặc Nhận, phe mình và phe địch bên nào sẽ đến nhanh hơn?

Trong lúc hắn chần chừ, kiếm ý chấn động khắp khoảnh rừng, đàn quạ hốt hoảng đập cánh.

Có tiếng trầm đục vang lên, là hai thi thể ngã xuống nền đất.

Mặc Nhận hoành kiếm ngang mày, bước qua vũng máu. Trên đầu mây tan, ánh trăng ló dạng, vầng sáng tỏa xuống khiến y trông như một sát thần.

Ánh mắt của y thoáng dừng trên người Bạch Hoa, nhàn nhạt nói: "... Không ngờ bộ mặt thật của Bạch Hoa công tử là như thế này. Ở Cửu Trọng Điện ngụy trang mấy năm, vất vả rồi."

Y xưa nay đối địch đều không nhiều lời. Kiếm bất động, lại mở miệng châm chọc đối phương, đây là lần đầu tiên.

"..." Trán Bạch Hoa lấm tấm mồ hôi, trong tay áo đã nắm một thứ khác.

Yến Lạc nhìn Mặc Nhận một lúc lâu, đột nhiên vặn vẹo mà cười, chỉ vào y, nói: "Là ngươi. Ta nhận ra ngươi, là con chó của Sở Ngôn khi đó... Nhiều năm như vậy, vẫn trung thành tận tụy đi theo chủ nhân sao?"

Hắn khàn giọng cười nhạo một tiếng: "Nhưng có vẻ... hơn một năm nay chủ nhân đối xử với ngươi không tốt lắm."

Mặc Nhận cười lạnh: "Tiểu nhân đê tiện, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ mà thôi."

Trong mắt Yến Lạc hiện lên khinh thường: "Hừ, nếu Sở Ngôn ở đây, may ra có thể đấu lại ta. Cỡ như ngươi? Không có cửa."

Mặc Nhận nhạt giọng: "Làm sao biết ta không đấu lại ngươi?"

Yến Lạc phá ra cười như điên: "Mới hôm trước trên đài, không phải chúng ta đã thừa biết kết cục sao!?"

"Chủ nhân!" Bạch Hoa đột nhiên cao giọng cắt ngang, "Đừng nhiều lời vô nghĩa! Y muốn câu giờ, ngài đi mau!"

Hắn nói xong vung tay, vô số đạn bi từ tay áo bắn ra rơi xuống nền đất, lập tức nổi lên một tầng khói mờ.

Mặc Nhận phản ứng cực nhanh, đoán là khói độc, lập tức bế khí.

Liền thấy Bạch Hoa đút cho Yến Lạc một viên thuốc, quay đầu lạnh lùng nói với y: "Mặc Nhận, đây là độc yên bí chế của ta, bế khí cũng vô dụng, ngươi trúng độc rồi."

Hắn lấy pháo hiệu bắn lên không trung: "Hôm nay tạm tha cho ngươi. Ta khuyên ngươi nên thức thời rút lui, tìm một nơi điều tức trừ độc, may ra giữ được tính mạng... Nếu khăng ở lại đây, không quá mười lăm phút, ngươi sẽ thất khiếu đổ máu đến chết."

Ánh mắt Mặc Nhận hơi trầm xuống, tay cầm kiếm siết chặt lại.

... Bạch Hoa không nói dối, y có thể cảm giác được khí độc thấm qua mắt, tai, mũi, qua từng tấc da thịt mà chui vào cơ thể, như giòi bám vào xương. Kinh mạch y bắt đầu đình trệ, phế phủ nặng nề, một cơn đau như tằm ăn rỗi đang bắt đầu gặm nhắm nội tạng y.

"Chủ nhân, đã phát tín hiệu, thỉnh ngài mau cùng người của chúng ta rời đi..."

Bạch Hoa nói nhanh, đột nhiên thanh âm nghẹn lại, trợn tròn hai mắt.

Hắn thấy Mặc Nhận vẫn đứng đó, nụ cười mang theo sự lạnh lẽo và khinh thường.

Mặc Nhận nâng kiếm, bước lên một bước.

Lại một bước. Lại một bước.

Bước chân đạp lên cành lá, phát ra âm thanh loạt xoạt.

Sắc mặt Yến Lạc khẽ biến, từ ống tay trái xuất ra một kiếm, chĩa về phía Mặc Nhận: "Cút ngay, hoặc là chết!"

Theo động tác của Yến Lạc, sát khí nồng nặc phát ra tứ phía, không khí tựa hồ ngập tràn mùi máu.

"... Các ngươi cảm thấy," Mặc Nhận đột nhiên mở miệng, thần sắc bình thản, âm thanh mát lạnh, cũng đồng nghĩa với việc y không hề bế khí, "Ta rất sợ chết à."

Bạch Hoa biền sắc: "Ngươi... ngươi điên rồi! Ta cho ngươi biết, hiện tại chỉ cần ngươi vận công, độc tố sẽ lập tức lan khắp toàn thân... Ngươi cam tâm chết ở đây, không thể nhìn Sở Ngôn một lần cuối sao!?"

Mặc Nhận ngoảnh mặt làm ngơ.

Sau đó lập tức trở kiếm đâm về phía Yến Lạc!

Sinh tử đều đã bị vứt ra sau đầu, y toàn lực vận chuyển nội tức, không khí quanh thân rung động, vạt áo xé toạc gió đêm.

Bóng trăng trượt trên lưỡi kiếm, kiếm ý cực thịnh, phảng phất cả trăng tỏ cùng đêm mờ đều luân phiên hóa thành kiếm khí của y —— một kiếm thà gãy chứ không ngừng, có đi không có về.

Một tiếng gầm phát ra từ cổ họng Yến Lạc, kiếm trong tay gã ngang nhiên nghênh chiến.

Hai thanh kiếm va vào nhau, vang lên một tiếng giòn tan, kim tinh thoáng quét qua mũi kiếm bén nhọn, thân kiếm phản chiếu khuôn mặt bọn họ, ánh lên đôi mắt sôi trào sát ý!

Không rõ là ai xuất kiếm lại thu kiếm trước, không rõ ai ra hư chiêu rồi lại chuyển thành thực chiêu, chỉ thấy kiếm quang lóe lên từng đợt, kình khí chấn bốn bề, trong nháy mắt đã giao nhau mấy chục chiêu sinh tử.

Gió nổi lên, ngọn cỏ rạp mình, đột nhiên bị cắt làm đôi.

Trên nền đất lưu lại vết tích ngổn ngang, những tảng đá bị kiếm khí hất lên, chấn vỡ thành ba bốn khối đá nhỏ.

Một mảng rừng hoang nhất thời đã giăng đầy kiếm khí ngang dọc.

Bạch Hoa bị kình khí đẩy lui mấy bước, lưng đập vào thân cây, rên lên một tiếng. Hắn đỡ cây, kinh ngạc phát hiện cổ tay mình đã rách mướp. Hắn không khỏi khẩn trương, ngước lên nhìn đến người đang giao chiến: "Chủ nhân...!"

Kiếm khí đình trệ, hai người tách ra.

Hô hấp của Yến Lạc thô nặng, trên người có không ít vết thương sâu, máu đã thấm ra đầy y phục của gã. Nhưng gã nheo mắt nói: "Xem ra, ta và ngươi đến đây thôi."

Đối diện, Mặc Nhận cũng một thân thương tích. Nhưng không giống với Yến Lạc, thời khắc này mặt y trắng bệch, môi đã nổi lên sắc tím bất thường. Khóe môi y khẽ động, cả người đột nhiên run lên, sặc ra một ngụm máu đen!

"Khụ..." Một búng máu vừa phun ra, ánh mắt Mặc Nhận đã tan rã, hai chân không còn sức lực, ngã khụy về phía trước như một con rối đứt dây.

Thanh kiếm đen cắm sâu vào đất, đôi tay nhợt nhạt của y níu chặt, nhưng ngay cả nửa thân trên cũng đã khó mà duỗi thẳng.

Thắng bại đã phân, sinh tử lạc định, dường như phải thật sự dừng lại ở đây.

Yến Lạc xoay người, vẻ mặt thâm hiểm bắt lấy cổ tay Bạch Hoa: "Đồ vô dụng, liên tiếp hỏng việc... Đã đến nước này rồi, ngươi đi với ta."

Bạch Hoa cả kinh: "Chủ nhân!"

Yến Lạc hừ lạnh: "Năm đó Sở Ngôn là vì bảo hộ thị vệ của hắn. Nếu Mặc Nhận chết, Cửu Trọng Điện há có thể bỏ qua? Ngươi sống hay chết không có ý nghĩa gì nữa, về Nam Cương, chuẩn bị khai chiến."

Gã vừa nói vừa kéo mạnh Bạch Hoa, chân vận khinh công, nói mấy câu đã đi mấy chục bước.

Bạch Hoa hốt hoảng: "Không được, ta không có võ công, sẽ liên lụy ngài. Chủ nhân đã bị thương, không thể mang ta theo..."

Yến Lạc: "Câm miệng! Người ở Trường Thanh Thành đã chạy đến đây, ngươi không kịp ẩn nấp, chết trước mắt cả đám bọn chúng, ta càng thêm phiền toái..."

Một câu này chưa nói hết, Yến Lạc nhận ra sau lưng có tiếng gió, một cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo ập đến!

Gã biến sắc, đẩy Bạch Hoa ra, trong tình thế cùng hung cực hiểm mà chặn đợt tập kích.

Keng! ——

Mặc Nhận bị gã một kiếm đánh bay, đập mạnh vào thân cây, phun ra một búng máu ngồi sụp xuống.

Y ho dữ dội, máu trong miệng đã chuyển thành màu đen thấm lên vạt áo, rơi khắp nền đất. Nhưng tay y trước sau vẫn nắm chặt thanh kiếm đen.

"Ngươi..." Yến Lạc xanh mặt, nhìn kẻ chỉ còn một tàn hơi mong manh, vậy mà lại loạng choạng đứng lên, lần nữa chĩa kiếm về phía gã.

Rõ ràng kịch độc đã lan ra toàn thân...!

Mặc Nhân nặng nề thở dốc, nâng gương mặt không còn chút huyết sắc, đôi mắt đã tan rã, nhưng ánh kiếm vẫn đọng ở trong đó.

"... Còn chưa xong đâu."

Trước mắt... tối đen...

Không thể nhìn rõ bóng dáng của Yến Lạc và Bạch Hoa nữa.

Mặc Nhận nâng cổ tay. Trong tay y là kiếm.

Không hiểu vì sao, y rõ ràng đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, lại có thể cảm thấy cõi lòng mình cực kỳ bình thản.

Y cảm giác được Sở Ngôn đang ở rất gần, trực giác của y luôn đúng, ước chừng chỉ cách có vài dặm thôi.

Còn y... sẽ chết ở đây.

Vì y là kiếm của người. Y hiển nhiên luôn luôn sắc bén, vì người mà tiêu trừ hết thảy chông gai, diệt trừ hết thảy kẻ địch.

Y hiển nhiên đến chết không lùi bước, đến chết không gì chặn được, đến chết không hề hối hận.

Mặc Nhận xuất kiếm.

Y biết, đây là lần cuối cùng,

Kỳ thật... Mặc Nhận lẳng lặng hồi tưởng, kỳ thật suốt cả hai đời, y đã làm rất nhiều chuyện không giống với những chuyện một thanh kiếm thường làm.

Y múa kiếm, pha trà, cùng chủ thượng ngắm hoa lê; y hầu hạ chủ thượng thay đồ, dùng bữa, hầu hạ chủ thượng tắm rửa nghỉ ngơi.

Kiếm lẽ ra phải cứng rắn vô tình, nhưng khi y làm thị vệ tùy thân, quá cứng rắn sẽ cấn đau chủ thượng, cho nên y cũng học cách nhu thuận, tuy rằng học không tốt lắm.

Chủ thượng của y kén cá chọn canh, rất khó hầu hạ, lần nào cũng phải dốc hết sức mới có thể dỗ dành... Mà có đôi khi, y dốc hết sức rồi vẫn không dỗ nổi.

Nhưng y thật sự đã tận lực rồi.

Một kiếm này mang theo tư thái thanh thản xuyên phá màn đêm, mũi kiếm thấu đến tận cùng. Yến Lạc trợn mắt, căng thẳng vung kiếm.

Mặc Nhận mơ hồ cảm giác được, đây là một kiếm hoàn mỹ nhất suốt cả hai đời của y.

Y tràn đầy tự tin có thể cùng Yến Lạc đồng quy vu tận.

Yến Lạc chết rồi, Bạch Hoa không đáng ngại nữa. Vu Hàm Giáo là rắn đã mất đầu, chỉ còn là một đám ô hợp, Điện chủ của y báo được đại thù, từ đây ——

"..."

Trong một chớp mắt, suy nghĩ của y đột nhiên trống rỗng

Từ đây... thế nào?

Y muốn Điện chủ thế nào?

......

Bên ngoài cửa đông Trường Thanh Thành, vài bóng người lướt nhanh trong đêm.

"Chủ thượng... Chủ thượng! Ám vệ rơi lại phía sau rồi, ngài chậm lại một chút!"

Thu Cẩn trán mướt mồ hôi, nàng không chịu nổi nữa há miệng gọi lớn, mà thân ảnh trước mặt không chậm lại chút nào.

Thị nữ gọi hai tiếng bất thành, đành ngậm miệng.

Ít lâu trước, phát hiện ra Bạch Hoa hôn mê đã biến mất, Mặc Nhận để lại tấm Cửu Vân Ngọc Bài chỉ phương hướng, nàng sợ đến suýt hồn phi phách tán, lúc này lòng như lửa đốt, chỉ cầu Mặc đại ca đừng xảy ra chuyện gì.

Mà chủ thượng lại càng, chủ thượng lại càng...

Bọn họ vội vàng thu xếp ám vệ, truyền tin cho Thủy Kính Lâu và Húc Dương Kiếm phái xin tiếp viện...

Nhưng Sở Ngôn toàn lực vận khinh công, hiện tại không ai có thể theo kịp, chỉ còn Thu Cẩn, Ảnh Điện và Ảnh Vũ là miễn cưỡng bám theo dư ảnh của chủ thượng. Trước mắt bọn họ mờ đi, sau đó mọi thứ đột nhiên rõ ràng, bọn họ nhận ra mình đang theo một lối mòn dẫn vào cánh rừng hoang vắng.

Bên trong sương mù lượn lờ, Ảnh Điện nhìn kỹ phát hiện ra có gì không đúng, vội vàng kinh hô: "Điện chủ, không thể đi tiếp, phía trước là khói độc chưa tan, để thuộc hạ... Điện chủ!?"

......

Khoảnh khắc xuất ra một kiếm đó, Mặc Nhận trong đầu trống rỗng.

Y dường như nghe được tiếng Sở Ngôn từ xa gọi tên mình.

Tên này, là đặt theo danh kiếm.

Mất máu quá nhiều cùng với độc tố ăn mòn khiến ý thức y không rõ ràng nữa.

Mặc Nhận không biết trong tiềm thức y rốt cuộc lưu giữ chuyện gì, mà trong tâm trí, một ý niệm cuối cùng vẫn là "Điện chủ của y".

Y xuất kiếm, đụng phải một lực đạo cường hãn, kiếm phong va vào nhau, ánh trăng tán loạn lan tràn phản chiếu lên khóe mắt; máu cùng máu tương giao, kẻ đối diện rên lên một tiếng.

Y nghe được giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, đau đớn tột cùng.

"—— A Nhận!!!"

Đinh ——

Mặc Nhận thoát lực, từ giữa không trung rơi xuống. Y mở to mắt, bàn tay trước sau cố chấp nắm chặt trường kiếm lúc này buông lơi, chuôi kiếm thoát ly khỏi năm ngón tay, bị tung lên cao.

Tầm nhìn khi rõ khi mờ, y thấy Yến Lạc tung người bỏ chạy, máu tươi rơi một đường, huyết sắc cùng ánh trăng tụ về một chỗ.

Mà Sở Ngôn đến rồi cùng không truy đuổi, lại vươn tay về phía y, thần sắc gần như là điên cuồng tuyệt vọng.

Y còn thấy Mặc kiếm.

Y ngẩn ngơ... nhìn thanh trường kiếm đen tuyền rời tay mình, dưới ánh trăng nứt ra từng chút một, cuối cùng vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Mỗi mảnh vỡ đều như phản chiếu ra vẻ mặt mờ mịt của y.

Khi rơi xuống, y nghe được tiếng gió bên tai đang thổi loạn tóc mình. Mặc Nhận chợt hoảng hốt thất thần, tựa hồ không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

Vào chính khoảnh khắc cuối cùng... Đúng vậy, ở ngay sát na mà y và Yến Lạc đã định là cùng chết.

Kiếm của y...

Trật rồi.