Mặc Nhận

Chương 56: Mạng treo chỉ mành



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 56: Mạng treo chỉ mành

Một mảnh lại một mảnh, Mặc kiếm vỡ nát rơi trên mặt đất.

Vô cớ mà có chút bi thương.

Mặc Nhận hoảng hốt cảm thấy đó là chính mình, là bản thân y vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống nền đất lạnh, quanh thân là huyết bùn, cỏ dại cùng ánh trăng mờ ảo như sương.

Nhưng y không rơi xuống đất, y được Sở Ngôn ôm vào lòng. Sắc mặt chủ thượng thật khó coi, hai tay ôm y đều phát run, như thể chủ thượng mới là người trúng độc.

Ngay sau đó, miệng mũi y đều bị Sở Ngôn dùng tay áo che lại, y nghe được giọng nói khàn khàn của chủ thượng bên tai: "Bế khí."

"..." Mặc Nhận ánh mắt tan rã, há miệng thở gấp, hô hấp rối loạn. Độc tố lan ra khắp kinh lạc tạng phủ, y đã không thể nào bế khí.

Sở Ngôn cắn răng, vội vàng ôm y rời khỏi phạm vi khói độc, ngồi xuống tại chỗ, đỡ đầu Mặc Nhận tựa lên vai mình, tịnh chỉ vận công điểm huyệt để cầm máu phong độc.

... Nhưng căn bản không thể phong được.

Mặc Nhận ở quá lâu trong khu vực có độc, lại luôn toàn lực vận chuyển nội tức, độc tố lan ra toàn thân, còn biết phong vào đâu?

Mà cũng không rõ là vì độc, hay là vì vết thương trên người Mặc Nhận quá sâu, máu cứ chảy mãi không ngừng.

Cánh môi Sở Ngôn không khống chế được mà phát run... Chất lỏng sền sệt ấm nóng vấy đầy tay hắn nhanh chóng lạnh đi, xung quanh đều là mùi máu, sinh mệnh của người trong lòng hắn đang bị rút đi rất nhanh.

Hắn đến muộn... Hắn đến quá muộn.

"Chủ thượng..."

Mặc Nhận cố hết sức thở dốc, ngón tay co giật. Y được Sở Ngôn ôm chặt vào lồng ngực, độc tố khiến tứ chi y dần trở nên vô lực.

Gió thổi qua cánh rừng hoang vắng, cành lá xào xạc uốn mình. Bóng đêm càng lúc càng dày nặng, đè ép người ta hô hấp không thông.

"Đừng lộn xộn, không sao... Không sao đâu, cô ở ngay đây, đừng sợ."

Sở Ngôn ôm y, cảm thấy người này quá lạnh, liền gấp rút cởi áo ngoài của mình bọc lại, nắm lấy ngón tay lạnh băng của Mặc Nhận.

Hốc mắt hắn đỏ lên, một mặt cắn răng truyền nội lực cho y, một mặt thấp giọng thì thầm: "Ngươi... ngươi tại sao không chịu nghe lời, đã kêu ngươi đến tìm cô, sao không nói tiếng nào đã một mình chạy xa như vậy..."

"Cô tìm ngươi mãi, Thu Cẩn Ảnh Vũ đều vội gần chết. Sao lại thế này, hả? Chính mình nói xem có nên bị phạt hay không?"

Yến Lạc đã thoát thân, Bạch Hoa cách đó không xa rút dao găm trong tay áo định tự sát lại bị Thu Cẩn phóng ngân châm đánh rơi dao, nhanh tay điểm huyệt đánh ngất. Thị nữ bình thường không lộ ra công phu, lúc này mới biết thân thủ linh hoạt như vậy.

Ảnh Vũ hai mắt đỏ ngầu muốn truy đuổi Yến Lạc bị Thu Cẩn gọi về: "Tiểu Vũ, không thể đuổi theo! Bọn chúng bắn pháo lệnh chắc chắn có tiếp ứng bên kia."

Ảnh Vũ giận dữ: "Nhưng mà... còn đại ca!"

Rất nhanh, hô hấp Mặc Nhận đã cực kỳ mong manh. Y ho ra máu, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, cổ mềm như bông mà dựa lên vai Sở Ngôn, không hề nhúc nhích.

Sở Ngôn kinh hoảng, vội vàng đỡ mặt Mặc Nhận, bàn tay hắn cảm nhận được da thịt lạnh băng: "A Nhận...! Ngươi khó chịu ở đâu, ngươi... đừng ngủ, đừng ngủ... nói chuyện với cô..."

Ảnh Điện quỳ xuống bên cạnh, đỡ cổ tay Mặc Nhận thăm mạch, sắc mặt càng lúc càng u ám.

Độc quá mạnh... Nàng cũng thuộc dạng lăn lộn với độc dược nhiều năm, lại chưa từng gặp qua loại độc nào hung hãn như vậy. Mặc thị vệ lại có thể chống đỡ đến lúc này, thậm chí mới vừa rồi còn xuất ra một chiêu đoạt mạng, y rốt cuộc làm thế nào...

Giờ phút này, Mặc Nhận không còn một chút dáng vẻ sát thần tắm máu nào, chỉ suy yếu và nghe lời... Là kiểu phục tùng mà y luôn dành cho chủ thượng.

Sở Ngôn nói y đừng ngủ, nói y trò chuyện, y thật sự cưỡng chế tinh thần mình tỉnh táo lại, mi mắt run rẩy nâng lên, nhỏ giọng gọi: "Chủ thượng..."

Mắt y gian nan tìm một tiêu điểm, giống như một ngọn đèn mờ lay lắt trong cơn mưa to gió dữ, lúc nào cũng chực tắt.

Sở Ngôn cúi xuống hôn lên trán y, thanh âm phát run: "Cô đây, cô ở đây, A Nhận đừng sợ, cố gắng một chút sẽ không sao nữa."

"Một kiếm... kia..." Mặc Nhận nghiêng đầu vào ngực Điện chủ, yếu ớt cất lời.

Ý thức y không rõ ràng, suy nghĩ hỗn độn, cũng không biết mình đang hàm hồ nói cái gì, trong lời nói nghe ra được sự mất mát, còn có chút ấm ức: "Hẳn đã có thể... đâm trúng, nhưng mà... chủ thượng gọi ta..."

"Ừ, ừ... Đều do cô không tốt. Cô biết A Nhận lợi hại nhất, ngươi..."

Sở Ngôn hít sâu chống đỡ một phen, rốt cuộc âm giọng vẫn không khỏi nghẹn lại.

Một kiếm kia... hắn tận mắt nhìn thấy, là sát chiêu hoàn mỹ nhất, viên mãn nhất. Nếu không phải Mặc Nhận thu tay ở khoảnh khắc cuối cùng, Yến Lạc hẳn sẽ chết, nhưng hắn cũng chỉ có thể ôm lấy một thi thể.

Sở Ngôn lần nữa nhìn đến thị vệ thương tích đầy mình, gần như đang hấp hối, hắn cảm thấy toàn thân đau chết đi được, nhưng vẫn ép mình vươn tay ra vuốt tóc Mặc Nhận. Hốc mắt Sở Ngôn chua xót, nhớ đến quãng thời gian rất lâu về trước, tìm lại khẩu khí mà hắn từng khen ngợi khi Mặc Nhận hoàn thành nhiệm vụ trở về: "Ngươi... ngươi làm rất tốt..."

Thị vệ tựa hồ được trấn an, vẻ mặt dịu đi một chút. Mi mắt y không ngừng run rẩy, ánh mắt mơ hồ nhìn về tàn kiếm rơi trên mặt đất cách đó không xa, âm thanh nhẹ như lông hồng: "Kiếm... của ta..."

Sở Ngôn vội nói: "Trở về sẽ đúc lại cho ngươi, được không?"

Mặc Nhận ậm ừ trong họng, chỉ còn có thể phát ra hơi thở yếu ớt. Ánh sáng trong mắt y tan dần, mí mắt lần nữa khép lại.

Sở Ngôn gấp gáp ôm y vào lòng, rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt. Cằm hắn cọ lên trán y, nghẹn ngào gọi: "A Nhận, đừng ngủ. Đây là lệnh... Không được ngủ."

Ám vệ rốt cuộc tụ họp đầy đủ, Thu Cẩn cùng Ảnh Vũ xử lý xong tàn cục, giao Bạch Hoa đã hôn mê cho ám vệ, cũng vội vàng chạy đến.

Ảnh Vũ tuổi nhỏ, nhìn thoáng qua thảm trạng của Mặc Nhận đã không nhịn được mà bật khóc, nắm lấy tay y gọi: "Đại ca! Đại ca cố gắng chống đỡ! Tiểu Vũ tới rồi, ngươi tỉnh lại được không..."

Thu Cẩn vốn dĩ có thể trấn định, nhưng Ảnh Vũ khóc lóc như thế nàng cũng không cầm cự nổi, nén nước mắt hỏi Ảnh Điện: "Tứ hộ pháp, thế nào?"

"Đã cầm máu rồi, nhưng độc tính quá mạnh, phải ngăn độc trước đã..." Ảnh Điện hấp tấp lấy thuốc giải độc tùy thân ra, đưa viên thuốc vào trong miệng Mặc Nhận, nhưng y đã không còn phản ứng nữa, không thể đút thuốc vào, "Mặc thị vệ... mau tỉnh lại uống thuốc."

"Đưa cô." Sở Ngôn không chút nghĩ ngợi đoạt lấy viên thuốc, cắn giữ trong miệng, đỡ cổ Mặc Nhận, tự mình ép thuốc vào miệng y.

Khoang miệng Mặc Nhận toàn là máu, lưỡi lạnh băng vô lực, không hề giống với cảm giác với khi triền miên trong hẻm mưa.

Ảnh Điện kinh hoảng: "Điện chủ, không được, ngài cũng sẽ trúng độc!"

Sở Ngôn không để tâm, dùng phương thức này buộc người đã hôn mê nuốt giải dược, sau đó mới nghiêng người ép mình phung ra một ngụm máu đen. Hắn nặng nề hỏi Ảnh Điện: "Như vậy... sẽ không sao nữa?"

Thiếu nữ áo lam ảm đạm cúi đầu, âm giọng chua xót: "... Ảnh Điện vô năng, độc tố thấm quá sâu, thuốc này chỉ có thể tạm thời ức chế."

Ảnh Vũ biến sắc, đỏ mắt nói: "Tạm ức chế là thế nào!? Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"

Ảnh Điện: "Cứ như vậy, Mặc thị về không chịu được mấy ngày... Thỉnh chủ thượng lập tức phái người hộ tống Mặc thị vệ hồi điện, Dược đường và Lâm Đường chủ có lẽ sẽ có biện pháp."

Sở Ngôn cảm thấy lồng ngực mình bị giáng một búa, đập cho hắn không thở nổi: "Ngươi nói, không chịu được mấy ngày... là mấy ngày?"

Ảnh Điện rũ mắt: "Nếu tốt... ba bốn ngày, tình huống xấu nhất... một hai ngày."

Sở Ngôn trong đầu ong ong, trước mắt tối sầm.

Ảnh Vũ quỳ trước mặt Sở Ngôn, vội nói: "Điện chủ! Xin để Tiểu Vũ đưa đại ca trở về!"

Thiếu niên sụt sịt mấy cái, khẩn cầu: "Thuộc... thuộc hạ biết sự việc ở Trường Thanh Thành nghiêm trọng, Điện chủ không cần cấp thêm nhân thủ cho thuộc hạ, một mình thuộc hạ nhất định sẽ đưa đại ca bình an trở về!"

Thu Cẩn cũng quỳ xuống: "Điện chủ, Vũ hộ pháp còn nhỏ, thỉnh ngài cho phép Thu Cẩn đi!"

"..."

Sở Ngôn nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Một hơi này, chính là buộc hắn ép xuống ngàn vạn cảm xúc, bứt ra một chút trấn định từ sống lưng mình.

Hắn là Cửu Trọng Điện chủ, là chủ thượng của A Nhận, lúc này chính hắn phải quyết đoán.

Sở Ngôn nâng tay áo lau đi nước mắt trên mặt.

Hắn cẩn thận bế mặc Nhận lên, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói với mọi người xung quanh: "Các ngươi không cần tranh giành... Nhanh chóng chỉnh đốn toàn bộ nhân mã, lập tức hồi điện."

Ảnh Vũ cùng Thu Cẩn sửng sốt. Thu Cẩn chần chừ nói: "Chủ thượng, ngài hồi điện? Còn Trường Thanh Thành..."

Thị nữ nghiêng đầu nhìn về phía nhóm ám vệ: "Hai kẻ bị Mặc đại ca giết ước chừng là thủ hạ của Minh Chủ Phủ. Chủ thượng lúc này rút đi, không biết Tề Thiên kia sẽ làm to chuyện thế nào."

"Phái người đưa thi thể đến chỗ Thủy Miểu Nhi, mọi chuyện về sau nói nàng và Từ Phòng Xuyên xử lý. Chúng ta áp giải Bạch Hoa." Sở Ngôn trầm giọng nói, "Hiện tại A Nhận mới là chuyện khẩn cấp."

"Còn Minh Chủ Phủ... thích làm cái gì thì làm." Sở Ngôn nói đến đây, ánh mắt nhìn đến Mặc Nhận cả người toàn máu nằm yên trong tay mình. Sát khí thoáng hiện lên giữa mày Điện chủ, giọng nói liền lạnh đi: "Võ lâm minh chủ là cái thá gì, dám đụng vào, cô cho chúng có đi không có về."

......

Đêm đó, tình thế ở Trường Thanh Thành đại biến. Thủy Kính Lâu cùng Húc Dương Kiếm phái ra mặt, lên án Minh Chủ Phủ cấu kết độc giáo Nam Cương, ý đồ làm loạn Trung Nguyên;

Tề Thiên tất nhiên phủ nhận, trái lại nói Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn cùng nam sủng Bạch Hoa mới là kẻ thật sự là cấu kết độc giáo, hai cao thủ Minh Chủ Phủ bắt gặp nên bị giết người diệt khẩu.

Cửu Trọng Điện lại ngay lúc này mà suốt đêm phóng ngựa hồi điện.

Tề Thiên mừng như điên, tự cho rằng mình bắt được sơ hở, lập tức truyền tin cho Minh Chủ Phủ.

Không đến một canh giờ sau, Võ lâm minh chủ Hoàng Thiên Hữu phát binh, phái gần trăm võ giả tinh nhuệ đi ngăn chặn nhóm người Cửu Trọng Điện, yêu cầu Điện chủ Sở Ngôn lập tức đến Minh Chủ Phủ đối chất.

Ngoài dự đoán, Húc Dương Kiếm phái thuộc hàng cổ phái, xưa nay không tranh với thế tục; cùng với Thủy Kính Lâu luôn giữ vị thế trung lập, trong chuyện này nhất loạt đứng về phía Cửu Trọng Điện, không tiếc đối địch với Minh Chủ Phủ.

Hoàng Thiên Hữu lần nữa phát lệnh, cáo buộc Húc Dương Kiếm phái đại sư huynh Từ Phòng Xuyên cùng Thủy Kính Lâu chủ Thủy Miểu Nhi là đồng phạm của Sở Ngôn, cùng âm mưu cấu kết Nam Cương...

Cứ như vậy, khi nhiều người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một trận hỗn chiến đã bắt đầu nổ ra trong màn đêm nặng nề.