Mặc Nhận

Chương 59: Sau này



Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 59: Sau này

"Chủ thượng!?"

Mặc Nhận sửng sốt, vội vàng nâng đèn tiến đến, "Người sao lại..."

Để ức chế độc tố, y đã bị Lâm Quân phong bế toàn bộ nội lực, không khác gì một người bình thường, không phát giác ra được Sở Ngôn đã đứng đó từ lúc nào.

Chẳng lẽ chủ thượng vẫn luôn ——

"..." Sở Ngôn trầm mặc. Có lẽ vì bị Mặc Nhận nhìn đến mất tự nhiên, hắn im lặng quay mặt đi.

Kiếp trước kiếp này, ở nơi này đã phát sinh quá nhiều bi kịch, hắn... hắn sao còn dám cho Mặc Nhận một mình đi đến Hình đường.

Nhưng không ngờ A Nhận sẽ nói với Bạch Hoa những lời như vậy.

A Nhận gọi hắn là "Điện chủ của ta", A Nhận chế giễu Yến Lạc và bảo vệ hắn, A Nhận nói với Bạch Hoa về đời trước, sau đó nói...

"Chủ thượng không giết ta."

"Cuối cùng ta tự chết."

Nhưng hắn biết, người này rõ ràng rất đau đớn.

Rõ ràng lúc A Nhận vừa sống lại, y lúc nào cũng nơm nớp lo âu sợ hãi, quỳ bên chân hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt của một con thú bị vây trong những vết thương chất chồng.

Thậm chí, cách đây nửa ngày, người này hôn mê trên đường về còn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng từ đời trước, không thoát ra được.

Nhưng giờ phút này, khi Mặc Nhận nói lời đó với Bạch Hoa bằng vẻ mặt thản nhiên như vậy, ánh mắt điềm tĩnh như vậy, trong giọng nói thậm chí còn nghe ra thái độ kiêu ngạo.

Ước chừng mấy ngày này Sở Ngôn đã đau lòng quá nhiều, suy sụp quá nhiều, hình như nước mắt đã cạn, tim cũng vỡ nát hết rồi, vậy nên khi nghe đến đây, hắn không còn cảm giác được cơn đau như lục phủ ngũ tạng bị giày xéo nữa. Chỉ cảm thấy mờ mịt, có một loại mờ mịt hư ảo quấn lấy hắn.

Nhất thời, Sở Ngôn không cảm giác được mình đang còn sống, thậm chí không có cảm giác mình từng sống qua một kiếp đời.

Tựa như hết thảy chỉ là một giấc mộng dài đằng đẵng, hoặc là một cơn ảo giác, chỉ cần tan vỡ, toàn bộ bi kịch kia đều không còn tồn tại.

Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Mặc Nhận cầm đèn vội vàng bước tới, ánh sáng chiếu lên đường nét mặt mày thanh tú như họa.

Trong Hình đường âm u, ánh đèn kia xua tan bóng tối, đem ba hồn bảy phách của Sở Ngôn trở về, cho hắn biết đây vẫn là nhân gian.

"Chủ thượng..." Mặc Nhận lo lắng gọi: "Lâm Đường chủ nói người vẫn còn độc trong người."

Sự lo lắng còn xen lẫn một chút trách cứ mơ hồ, đại ý là: Chủ thượng lại tùy hứng, sao người không ngoan ngoãn ở lại Dược đường giải độc?

Sở Ngôn thầm nghĩ: So với ngươi thì này có tính là gì.

Nhưng hắn không thể nói thành lời, chỉ im lặng cầm lấy đèn trong tay Mặc Nhận.

Mặc Nhận mím môi, nhưng rồi chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay Sở Ngôn.

Y cụp mắt, nhỏ giọng nói: "A Nhận đưa người về Dược đường giải độc... Được không?"

"A Nhận?" Sở Ngôn ngẩn ra một chút, vô thức miết lấy bàn tay trong tay mình.

Hắn mất mấy giây mới có thể phản ứng lại, sau đó có chút dở khóc dở cười. Điện chủ vừa thương lại vừa đau lòng, nâng tay Mặc Nhận lên, nhẹ giọng hỏi: "Cũng là Thu Cẩn dạy ngươi sao?"

Theo cách nói chuyện thông thường của Mặc Nhận, rõ ràng nên là một câu nhạt nhẽo như: "Thỉnh chủ thượng cho phép thuộc hạ hầu người về Dược đường giải độc."

"... Chủ thượng nhìn ra." Mặc Nhận cúi đầu né tránh, vài sợi tóc rơi bên sườn mặt.

Hiện tại y không còn nội lực, cả Mặc kiếm cũng nát, theo bản năng cảm thấy không thể tự xưng là "thị vệ tùy thân" hay "kiếm của chủ thượng" được nữa, vậy nên phải tìm một thân phận khác.

"Ôi, ngươi đúng là..." Sở Ngôn bất đắt dĩ khép áo choàng trên người Mặc Nhận lại một chút. Thứ này vốn là của hắn, nhưng thấy thị vệ mặc hợp như vậy, hắn không muốn thu lại.

Sau đó hắn lướt qua y, nhìn đến người áo trắng trong nhà lao, trầm giọng: "Bạch Hoa, nghe nói ngươi có lời muốn nói với cô."

Lúc Mặc Nhận xoay đèn ra, Bạch Hoa hiển nhiên đã sớm thấy Sở Ngôn.

Lúc này hắn không buồn ngụy trang nữa, xé đi lớp da mặt dịu dàng yếu đuối, thản nhiên cong mày: "Chao ôi, là Sở đại ca à? Đường đường là Cửu Trọng Điện chủ, sao còn phải đứng ở góc tường nghe lén?"

Sở Ngôn lười so đo miệng lưỡi với hắn, vẻ mặt không đổi, chỉ nói: "Gian kế của các ngươi đã bại lộ, tử cục của Yến Lạc và Vu Hàm Giáo đã định."

"Phải không?" Bạch Hoa nhàn nhạt nhìn hắn.

"Nhưng, nếu ngươi đưa thuốc giải ra, cô có thể..." Yết hầu Sở Ngôn lên xuống một nhịp, hắn trầm mặc một lúc, nói phần còn lại, "Bỏ qua chuyện cũ."

Mặc Nhận kinh hãi: "Chủ thượng!?"

Y xông lên chắn trước mặt Sở Ngôn, vội vàng đến suýt thì quỳ sụp xuống: "Chủ thượng, trăm ngàn lần không thể ——"

Đối diện, Bạch Hoa phá ra cười: "Sở đại ca, mới rồi ngài không nghe Hoa Nhi nói gì sao?"

Hắn híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cách một hàng song sắt, phát ra tiếng nói du dương: "Thứ chủ nhân muốn chính là thứ Bạch Hoa muốn, ta muốn mạng của ngươi."

"Sở Ngôn, niệm ba năm tình cảm dối trá, ta để lại cho ngươi chút mặt mũi... Ngươi tự sát đi!"

Mặc Nhận lập tức lạnh mặt bước lên, nhưng bị Điện chủ giơ tay cản lại: "A Nhận."

Lại thấy Sở Ngôn nheo mắt phượng, im lặng nhìn Bạch Hoa một chút, sau đó mở miệng nói: "Kiếp trước..."

Hắn đã nghe Mặc Nhận và Bạch Hoa nói chuyện, vậy nên bây giờ Sở Ngôn nói thẳng "kiếp trước".

"—— Cô tự sát."

Bạch Hoa cùng Mặc Nhận đồng thời đổi sắc.

Bạch Hoa chỉ là có chút ngạc nhiên mà nhướng mày; Mặc Nhận tái mặt, gương mặt y chẳng còn bao nhiêu huyết sắc, lúc này hoàn toàn trắng bệch.

Đây là lần đầu tiên y nghe chủ thượng chính miệng đề cập đến kết cục của mình.

Sở Ngôn hừ cười: "Không biết sau đó Yến Lạc có thỏa mãn không, nhưng gã bắt ngươi ở Cửu Trọng Điện làm khùng làm điên suốt mười năm, đúng là không phải thứ tốt đẹp gì."

Bạch Hoa: "..."

"Đổi cái khác đi." Sở Ngôn bình tĩnh khoanh tay, "Cô có đồng ý thì A Nhận cũng không chịu."

"Chủ thượng!!"

Mặc Nhận nhất thời phát hoảng, như thể chỉ cần y gật đầu, chủ thượng sẽ lập tức vui vẻ giao mạng ra...!

Y khó thở, ngực một trận đau đớn, nhịn không được che miệng: "Khụ khụ khụ..."

Sở Ngôn bất đắc dĩ mà ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Xem, đã giận rồi kìa... Rồi rồi, A Nhận xin bớt giận, là cô nói bậy."

Mặc Nhận ho đến choáng váng, vừa nãy mới dễ chịu một chút, bây giờ lại bị thái độ của Điện chủ làm cho lửa giận công tâm, trước mắt đều tối sầm.

Bạch Hoa bên kia lại thản nhiên tự đắc, lười biếng nói: "Ừm... Không thì ngươi tự nguyện đến trước mặt chủ nhân của ta dập đầu ba cái sủa tiếng chó cũng được. Nhưng mà, Mặc thị vệ hẳn cũng không đồng ý đâu?"

Mặc Nhận giương mắt nhìn lên, hô hấp hỗn loạn: "Chủ thượng..."

Sở Ngôn vỗ về trấn an y: "Rồi rồi, cô biết. Chủ thượng của ngươi cũng không phải thứ phế vật đến mức đi nghe theo sắp đặt của một tù nhân."

Đại khái tư thế này quá thích hợp, hắn thuận thế cúi đầu hôn lên khóe môi Mặc Nhận một cái, khiến y ngây ra, quên mất mình đang cằn nhằn chủ thượng.

"Cũng thế." Sở Ngôn nhàn nhạt đáp lời Bạch Hoa, sau đó hướng ra đằng sau phân phó: "Dương Nhất Phương, cho hắn nếm trọng hình đi, nhớ chừa mạng lại."

"Dụng hình ba ngày, sau đó truyền tin cho Minh Chủ Phủ... Minh Chủ Phủ biết, Yến Lạc tất nhiên biết."

"Nói với gã, cô cố tình dùng hắn đổi người."

......

Mặc Nhận theo Sở Ngôn quay về Dược đường.

Kể cũng kỳ lạ, Mặc Nhận cảm thấy rõ ràng là mình thành công khuyên chủ thượng quay về, nhưng dọc đường Sở Ngôn cứ đỡ lấy y, bận tâm thân thể y nên cố tình đi rất chậm.

Về đến Dược đường, Mặc Nhận nhìn Sở Ngôn ngồi xuống giường, Lâm Quân buông màn xuống, bắt đầu thi châm. Thị vệ ngồi bên ngoài chờ, thỉnh thoảng nhíu mày ho nhẹ, chịu đựng từng cơn đau đớn lạnh lẽo mà phế phủ truyền đến.

... Dược đường tất nhiên đốt đủ lò sưởi, nhưng cái lạnh trong người y không liên quan gì đến nhiệt độ bên ngoài, y có thể cảm giác được độc tố đang lao xao khắp nơi trong cơ thể mình.

Sống không quá mùa đông này.

Mặc Nhận ngẩng đầu nhìn ra ngoài của sổ, an tĩnh suy nghĩ.

Không kịp nhìn thấy hoa lê năm sau nở ở nam Thiên Lam Sơn bên ngoài Cửu Trọng Điện.

Đã phải cùng chủ thượng vĩnh viễn chia ly.

Mặc Nhận rũ mi, ngón tay đặt trên đầu gối hơi co lại.

Y nghĩ: Thôi, không thể tham lam đoạn thời gian quá đẹp. Y đã biết được chân tướng, y đã có thể buông bỏ quá khứ.

Mới rồi chủ thượng còn ôm y, hôn y, kề cận với y như vậy, hết thảy những chuyện này đời trước y còn không dám mơ tưởng. Y lời rồi, nên biết đủ.

Phía sau tấm màn truyền đến tiếng thở trầm thấp của Sở Ngôn, giống như đang đè nén cơn đau, hô hấp dần dần hỗn loạn. Lâm Quân nói gì đó, thanh âm rất nhẹ, mà hiện giờ y không có nội lực, không nghe rõ đang nói gì.

Mặc Nhận cắn răng.

Chủ thượng của y... dường như đang rất đau.

"... A Nhận."

Cách màn truyền đến giọng nói suy yếu của Sở Ngôn, Mặc Nhận theo bản năng bước vội đến, lại nghe Điện chủ nói: "Cô không sao... Ngươi nghe lời, về Trung Càn Điện trước đi."

Mặc Nhận chợt dừng bước.

Y hiểu, chủ thượng sợ y ở đây sẽ lo lắng...

Màn bị vén lên, Sở Ngôn lộ mặt ra.

"A Nhận? Nghe không..." Tóc Điện chủ lòa xòa trên vai, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt lại rất dịu dàng, "Còn muốn cô dỗ mới chịu về sao?"

Lâm Quân thấp giọng: "Điện chủ, thi châm không thể đình trệ quá lâu."

Mặc Nhận hơi giật mình, vội nói: "Chủ thượng bảo trọng, thuộc hạ lập tức cáo lui!"

Sở Ngôn: "Lâm Quân, gọi người đưa y về."

Mặc Nhận không dám làm Sở Ngôn bận tâm nữa, vội rời khỏi Dược đường. Một tiểu đồng từ Dược đường chạy đến muốn đỡ y, mà y còn đi nhanh hơn nó.

Về đến Trung Càn Điện lại đụng phải Thu Cẩn. Cô nàng liền ấn y lên giường, lải nhải nửa ngày bắt y nghỉ ngơi.

Mặc Nhận không nằm xuống, thấp giọng nói: "Thu Cẩn, sau khi ta chết..."

Thu Cẩn không thèm nghe, dựng gối đỡ sau đầu y, lại nhét cho y một cái lò sưởi tay, nói: "Mặc đại ca đừng nói nhảm, ngươi chưa tới nỗi nào đâu."

Mặc Nhận lắc đầu: "Nhanh thôi. Không chừng không qua khỏi mùa đông."

Thu Cẩn lập tức nổi giận, nhấc váy bỏ ra ngoài, hừ giọng nói: "Mặc đại ca, đừng có lại kêu Thu Cẩn theo chủ thượng này nọ, cả thiên hạ này không ai thay thế được ngươi, ngươi đi rồi, ta thấy có khi Điện chủ cũng đòi đi theo đó."

Mặc Nhận quát: "Thu Cẩn! Không được nói bậy!"

Nhưng mới mắng một câu, cả người y đã hao hết sức lực, lại một trận đầu váng mắt hoa: "Khụ, khụ khụ..."

Thu Cẩn ra đến cửa rồi lại vòng về, đỡ y nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng,

Mặc Nhận không quen được hầu hạ như vậy, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng ý niệm này vừa nổi lên, cả người y đã mềm oặt.

Y chìm vào giấc ngủ... hoặc nên nói là mê man. Không biết qua bao lâu, dường như có người đến bên mép giường, nằm xuống ôm lấy y. Nhiệt độ cơ thể quen thuộc nhanh chóng xua tan cái lạnh châm chích mà độc tố gây ra.

Đến khi Mặc Nhận tỉnh lại đã là chạng vạng.

Chiều hôm buông xuống, y vẫn nằm trên giường trong Trung Càn Điện. Sở Ngôn ôm y, đem cả người y ủ ấm trong lồng ngực hắn.

Quá trình trừ độc dường như rất khổ sở, sắc mặt Điện chủ vô cùng mệt mỏi, đã ngủ rất sâu.

"..." Mặc Nhận an tĩnh nhìn Điện chủ một lúc lâu, lặng lẽ vươn tay nắm tấm chăn tùy tiện đắp ngang hông Sở Ngôn kéo lên.

Y nghĩ: Sau khi y chết...

Ai sẽ hầu hạ bên cạnh chủ thượng của y?

Ai sẽ được người ôm vào lòng?

Y chết rồi, chuyện sau này không cách nào biết được.

Mặt trời về tây, mây tía trôi xuôi ánh lên chút bi thương. Thân hình, bóng dáng của hai người bọn họ quyện vào nhau.

Chút ánh sáng lửng lơ thoáng qua kia dường như đọng lại ở đầu giường.