Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1000: Cách xấu nhất là hiệu quả nhất



Lúc này, Mộ Thiển cùng Bạc Dạ đã lái xe rời đi, hai người căn bản không biết đến tình hình của Mặc Cảnh Thâm, ngược lại là Mộ Thiển có chút kích động, lái xe trên đường với tốc độ rất nhanh, giống như đang giải tỏa hết những kìm chế trong lòng.

Mộ Thiển lái xe với tốc độ rất nhanh, liên tục đạp chân ga, điên cuồng chạy trên đường cái, lúc thì rẽ trái, lúc lại rẽ phải.

Bởi vì mặt đường có băng, rất trơn và nguy hiểm.

Bạc Dạ đi theo sát phía sau hết sức lo lắng, liên tục gọi điện cho Mộ Thiển, điện thoại của Mộ Thiển không ngừng kêu lên chỉ là không có ai bắt máy.

Bíp bíp bíp…

Bạc Dạ điên cuồng ấn còi xe, nhưng bất kể còi có kêu to cỡ nào, chiếc xe con phía trước cũng không có ý định giảm tốc độ.

“Đáng chết!”

Bạc Dạ giận dữ tăng tốc trực tiếp vượt qua Mộ Thiển tiến về phía trước, vững vàng chặn trước xe của Mộ Thiển.

Kít.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe con, Mộ Thiển đã có phản ứng, lúc này mới ấn chân phanh, nhưng lúc này đã quá muộn.

Ầm một tiếng, chiếc xe con va chạm mạnh đột ngột, cô không may đụng phải.

Cơ thể Mộ Thiển chao đảo, đầu óc quay cuồng, sau đó mới nhìn thấy chiếc xe con phía trước có người đẩy cửa rồi bước xuống.

Là Bạc Dạ.

Cô như người mất hồn, giống như một con rối, ngồi bên trong xe một lúc lâu không nói gì.

Cốc, cốc, cốc.

Bạc Dạ bừng bừng lửa giận gõ cửa kính bằng thủy tinh của xe cô, Mộ Thiển sửng sốt một lúc lâu mới ấn cửa kính xe hạ xuống.

Một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, làm Mộ Thiển tỉnh táo lại vài phần.

Bạc Dạ thò tay vào bên trong xe, thô lỗ mở cửa xe con ra, tới gần Mộ Thiển, cúi người thay Mộ Thiển cởi bỏ dây an toàn, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn cô, quát lên một tiếng: “Xuống xe!”

Đúng vậy, chính là quát lên một tiếng, âm thanh rất lớn, mơ hồ mang theo một chút âm rung.

Anh ta, thật sự tức giận.

Người đàn ông cứng rắn đem cô gái trên xe kéo ra ngoài, sau đó nắm cánh tay của cô ra phía chỗ phó lái, ầm một tiếng đóng sầm cửa xe lại.

Sau đó, người đàn ông ngồi vào phía ghế lái, cài dây an toàn, khởi động xe chậm rãi rời đi.

Xe của Bạc Dạ bị Mộ Thiển đâm đến biến dạng, nhưng chỉ là hơi biến dạng nhẹ, không có gì đáng lo, cho nên Bạc Dạ cũng không bị thương.

“Em bị điên có phải không?”

Trên xe, anh ta cùng Mộ Thiển hai người căng thẳng một lúc lâu, không ai nói gì, cuối cùng là Bạc Dạ không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, quát lớn một tiếng.

Phải biết rằng, khi đối mặt với Mộ Thiển, Bạc Dạ đau lòng còn không kịp, sao có thể quát cô cơ chứ?

Nhưng lúc này đây, Bạc Dạ thật sự tức giận, vô cùng tức giận.

“Hiện tại mặt đường đều có băng, em có biết là tốc độ xe vừa rồi có thể sẽ chết người không? Nếu em chết, Mặc Cảnh Thâm không lâu sau cũng sẽ chôn cùng em!”

Cô chết, như vậy khoảng cách Mặc Cảnh Thâm đến với cái chết, còn có thể xa sao?

Mộ Thiển dựa người vào lưng ghế phó lái, ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt đã sớm lăn dài trên hai má, nhưng những giọt nước mắt ấm áp cũng không che được trái tim đã lạnh như băng của cô.

Giống như người mất đi linh hồn, cô vô cùng đau đớn, không nói gì.

Bạc Dạ một bên lái xe, vừa nói: “Chuyện phát sinh hôm nay đã sớm nằm trong dự tính, em hoàn toàn không cần phải…phản ứng thái quá như vậy. Mộ Thiển, đây chính là lựa chọn của em, em không nên phản ứng quá khích như vậy.”

Chuyện vừa rồi làm cho Bạc Dạ thật sự sợ hãi, anh ta thật sự lo lắng cho Mộ Thiển nghĩ không thông suốt, sẽ làm chuyện dại dột.

“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi…”

Mộ Thiển đắm chìm trong bi thương ở trong lòng liên tục lắc lắc đầu, giải thích với Bạc Dạ: “Tôi biết, tôi biết những gì anh nói, đối với anh… Thật sự không thể khống chế được, tôi cũng không muốn nghĩ như vậy…”

Mộ Thiển không nghĩ rằng chính mình lại ị mất khống chế, cũng không muốn nghĩ mình giống như kẻ điên, nhưng vừa rồi cô thật sự bị điên rồi.

Bị dày vò rất khổ sở.

Cái mùi vị này, đến chết Mộ Thiển cũng không muốn thử lại lần thứ hai.

Trong xe, một lần nữa lại rơi vào im lặng.

Bạc Dah nắm chặt tay lái xe, nơi đó còn có chút ẩm ướt, bởi vì tay Mộ Thiển bị thương chảy máu, vừa rồi lại không ngừng lái xe, đè lên miệng vết thương, lại một lần nữa bị chảy máu.

Anh ta nhíu chặt mi tâm, lo lắng hiện rõ trên mặt, thở dài một tiếng: “Mộ Thiển, hứa với anh, bất kể là chuyện gì, có thể đối xử tốt với bản thân mình được không?”

Thực sự vì Mộ Thiển mà muốn vỡ tim.

Muốn giúp đỡ Mộ Thiển, nhưng Bạc Dạ không biết phải làm thế nào.

Nếu anh ta có thể cứu Mặc Cảnh Thâm, sẽ không để Mộ Thiển một mình chống đỡ nhiều đến như vậy.

Không thể không nói, nội tâm Mộ Thiển mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ yếu ớt, quả nhiên là một người phải chịu đựng rất nhiều áp lực.

“Tôi biết rồi, sẽ không như vậy nữa.”

Mộ Thiển nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, cổ họng nghẹn lại, tim đau nhói.

Cô đặt tay trên ngực mình, chỗ này như có bàn tay to nắm lấy, không thở được.

“Tôi làm sao có thể có suy nghĩ nông cạn được chứ? Bạc Dạ, anh suy nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi chết, Cảnh Thâm phải làm sao bây giờ? Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ?”

Hai đứa bé không thể nào không có mẹ, cũng không thể không có cha được.

Trên người cô có quá nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng, làm sao có thể dễ dàng tìm đến cái chết được.

Chẳng qua vừa rồi tâm trạng suy sụp, muốn phát điên, buông thả cảm xúc một chút.

Hiện tại tâm trạng cũng đã phát tiết xong, cô lấy lại được bình tĩnh, chỉ tiếc là nội tâm bị giày vò mới kéo dài lâu.

Bạc Dạ không nói gì nữa.

“Tiếp theo, em định làm thế nào?”

Đã muốn cùng Mặc Cảnh Thâm trở mặt, cô bây giờ phải tính toán chuyện sau này.

“Có kế hoạch gì chứ? Cho dù là trở mặt, Cảnh Thâm cũng sẽ tiếp tục điều trị.”

Chỉ cần Mặc Cảnh Thâm không bao giờ biết được chân tướng, như vậy anh sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị. Bởi vì Mộ Thiển biết, anh là người đàn ông có hi vọng sống vô cùng mạnh mẽ, cũng có ý thức trách nhiệm cao, nếu không phải vì đứa nhỏ, anh cũng sẽ không kiêng dè cơ thể của mình.

Nhưng tình cảm của Mặc Cảnh Thâm đối với cô quá sâu đậm, lúc này thật sự làm tổn thương anh.

Chỉ sợ… Anh sẽ bị chìm đắm trong đau khổ, không thể thoát ra khỏi bóng ma.

“Rốt cuộc biện pháp là cái gì, chết tiệt!”

Bạc Dạ rất chán nản, đánh một cái lên vô-lăng xe.

Ngoài miệng thì oán trách, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, không thể lựa chọn đường sống nào khác, phương pháp này tuy tệ nhất, nhưng lại là có ích nhất.

Mặc dù Mộ Thiển không nói, nhưng Bạc Dạ cũng biết, theo tính khí của Mặc Cảnh Thâm, nếu biết người âm thầm cung cấp máu cho anh chữa bệnh là Mộ Thiển, anh nhất định sẽ từ chối điều trị.

Cho dù là chết, đối với người đàn ông kia mà nói, có là gì chứ?

Bạc Dạ lái xe, mang theo Mộ Thiển đi đến biệt thự.

Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên Mộ Thiển đi đến biệt thự của Bạc Dạ, tất cả đều rất quen thuộc, nhưng khi tới cửa biệt thự, Mộ Thiển chậm chạp không bước xuống.

Bạc Dạ biết tâm trạng Mộ Thiển không tốt, một mực ngồi bên trong xe cùng cô.

Hai người mở điều hòa, ở bên trong xe ngồi trong chốc lát.

“Mộ Thiển, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện phát sinh hiện tại không phải là một chuyện tốt. Không ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, anh ta sẽ không phát hiện em vì anh ta mà làm chuyện này, anh ta mới có thể yên tâm điều trị. Nếu em ở cạnh anh ta, mỗi ngày mười lăm âm lịch, bệnh của em phát tác, lúc đó làm sao có thể né tránh được Mặc Cảnh Thâm? Đây đều là vấn đề, em hiểu không?”

Anh ta hít một hơi, cửa kính xe hạ xuống vài phần, anh ta khó chịu châm một điếu thuốc lá, im lặng hút.

Tiếp theo lại nói: “Đôi khi, phải nhìn mọi chuyện theo chiều hướng có lợi, bây giờ chuyện này cũng không quá xấu, em cũng không nên bi quan như vậy.”