Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 999: Mặc Cảnh Thâm hộc máu



Mặc Cảnh Thâm nghiến răng nghiến lợi, gọi tên cô, chỉ có hai chữ, lại dường như là dùng hết cả sức lực.

“Haha… Cảnh Thâm, tôi biết anh chắc chắn sẽ tức giận, sẽ mắng tôi không có tự trọng. Nhưng phải làm sao đây? Tôi đã làm rồi, không cứu vãn được…”

Cô ra vẻ kiên cường nhún vai, cười nhẹ nhàng.

Nhưng không ai biết, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thân thể run bần bật, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ, là loại đau khổ mà lời nói không thể nào hình dung được.

Đau đớn từ thân thể truyền đến lục phủ ngũ tạng, trong lòng lạnh lẽo, làm cho ngực cô co rút một trận, hô hấp không thông.

“Đã làm sao?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn anh ta, nhíu mi, tay giơ lên nhéo cằm cô: “Mộ Thiển, vậy cô lấy Mặc Cảnh Thâm tôi vì cái gì? Nếu là như vậy, cô cần gì phải để Thượng Quan Uyển Nhi tới cứu tôi? Vì sao lại diễn trò ở cạnh bên tôi? Cô biết không, hiện tại mỗi một giây tôi nhìn thấy cô đều sẽ nhớ đến bộ dáng không thể tưởng tượng nổi của cô cùng Bạc Dạ? Cô muốn tôi phải làm sao bây giờ, hả? Cô nói cho tôi? Nói cho tôi?”

Vẫn là âm thanh nhẹ nhàng như cũ, cũng vì khoảng cách Mộ Thiển rất gần, thế nên cô nghe được rất rõ ràng.

Mộ Thiển chưa từng thấy Mặc Cảnh Thâm như vậy, như là vừa nhẫn nhịn vừa phát điên, giãy giụa, dường như chỉ cần một chút vô ý, lập tức có thể kích phát hận ý từ đáy lòng anh, trong nháy mắt bộc phát ra sát ý kinh người.

“Tại sao không nói, cô nói cho tôi biết? Nói cho tôi?”

Anh nhéo cằm Mộ Thiển, lực đạo càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh, làm Mộ Thiển đau đến vặn vẹo khuôn mặt, cố ngăn lại nước mắt đang trào lên.

“Mẹ kiếp, cô nói thật cho tôi!”

Mặc Cảnh Thâm một phát đẩy Mộ Thiển ra.

Mộ Thiển lảo đảo thân mình như sắp ngã, tựa lên cửa xe mới ổn định lại.

Mặc Cảnh Thâm tiến lại, dương tay lên đánh một cái tát qua.

Một giây kia, Mộ Thiển nhắm hai mắt lại nhận lấy, chờ đợi cái tát của Mặc Cảnh Thâm.

Loảng xoảng.

Chờ đợi, không chờ được cái tát đau đớn kia, lại nghe thấy âm thanh kính vỡ vụn.

Cô mở mở mắt ra liền thấy kính ôtô bên cạnh bị Mặc Cảnh Thâm một quyền đánh vỡ, mà nắm tay kia của anh chỉ cách mặt cô có mấy cm.

Lấy lại lý trí, cuối cùng Mặc Cảnh Thâm kìm chế lại cơn giận, không xuống tay với Mộ Thiển.

Bạc Dạ đứng một bên nhìn hai người yêu nhau sâu đậm lại đang tra tấn nhau, ngay cả một người ngoài như anh ta cũng cảm thấy đau lòng.

Muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại chậm chạp không hành động.

Còn có một người đau lòng giống anh ta là Hàn Triết.

Một bên là sếp, người anh ta bên cạnh hơn hai mươi năm; một bên là cô gái yêu sếp sâu đậm, nguyện ý vì sếp mà không tiếc trả giá mạng sống.

Hiện tại hai người cứ như vậy mà tra tấn lẫn nhau, ngay cả một chút tình cảm đều có thể làm cho đối phương trở nên tổn thương sâu nặng.

Mặc Cảnh Thâm một tay chống nạnh một tay day day huyệt thái dương, rồi lại nhìn Mộ Thiển, hỏi: “Tôi muốn biết, rốt cuộc cô có từng yêu tôi không?”

Có từng yêu anh không?

Từng yêu, yêu sâu đậm, yêu đến mức có thể trả giá tất cả.

Đáp án rất động lòng, nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.

Cô hít hít mũi, môi đỏ như lửa giương lên ý cười: “Tôi thích anh, nhưng… Hình như cũng có chút quyến luyến thân thể Bạc Dạ. Cho nên, anh nói xem, tôi rốt cuộc yêu ai?”

Mộ Thiển lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Lúc đầu bên cạnh Bạc Dạ là kế hoạch để gạt Mặc Cảnh Thâm.

Chỉ là cũng không thể đoán trước được chuyện sẽ phát triển, ngược lại mất khống chế.

Cô cho rằng, thời điểm Mặc Cảnh Thâm hiểu lầm, cô chắc là sẽ không thực sự đau lòng, bởi vì Mộ Thiển biết, cô không sợ bị Mặc Cảnh Thâm hiểu lầm, bị hiểu lầm còn tốt hơn để Mặc Cảnh Thâm sau khi biết được chân tướng sẽ không chịu điều trị.

Nhưng mà, cô đã xem trọng chính mình rồi.

Sự thật chứng minh, cái gọi là chuyện xấu xí’ kia bị vạch trần, lúc cô đối mặt với Mặc Cảnh Thâm mới là cái loại đau đến khắc cốt ghi tâm, đau đớn tựa hồ muốn chết đi.

Đã vậy, cô còn phải cố giả bộ bình tĩnh.

Thử hỏi, có mệt hay không?

Mệt, rất mệt.

Trước giờ Mộ Thiển chưa từng nghĩ tới cuộc đời cô lại lận đận nhiều chông gai như vậy, vì sao cậu chủ Ẩn tộc cũng chỉ là một cái thân phận mà thôi, lại làm cho cuộc đời cô lâm vào quá nhiều trắc trở chập chùng.

“Haha, không biết sao?”

Mặc Cảnh Thâm cười, nụ cười đầy ý chế giễu châm chọc, anh lảo đảo ra sau một bước, thân thể như bị rút hết sức lực, di chuyển bước chân suýt nữa thì ngã quỵ…

Mộ Thiển vô thức duỗi tay muốn đỡ anh, lại bị Mặc Cảnh Thâm hất ra: “Lấy bàn tay dơ bẩn của cô ra, đừng chạm vào tôi! Mộ Thiển, tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng cô thật sự làm tôi quá ghê tởm!”

Anh bây giờ chỉ còn lại cảm xúc phẫn nộ, vốn tưởng rằng cho Mộ Thiển cơ hội, cô nhất định sẽ trân trọng mà giữ lấy.

Nhưng ai biết, không phải là như thế.

Cho đi nhiều cơ hội, cũng không thắng được hiện thực tàn khốc.

Cô gái mà anh yêu chân thành lại ghét bỏ anh vô dụng, cho nên…tìm đến người đàn ông khác, cùng anh ta âm thầm qua lại.

“Đúng vậy, rất ghê tởm. Nhưng hiện tại sự thật cũng đã xảy ra, không thể thay đổi. Cảnh Thâm…”

“Đừng gọi tôi là Cảnh Thâm, cô không xứng!”

Vừa mới đây, Mặc Cảnh Thâm trong lúc tức giận liền gọi thẳng tên cô, mà hiện tại Mộ Thiển thân mật gọi anh Cảnh Thâm, lại khiến cho anh khó chịu, chán ghét.

“Được.”

Hay cho một câu “cô không xứng”!

Thật sự từng chữ đâm sâu vào tim.

Mộ Thiển nhíu mày, mặc kệ hốc mắt đã ngấn lệ, cô cũng không muốn để Mặc Cảnh Thâm thấy, chỉ nói một câu: “Quên nói với anh, từ lúc Bạc Dạ rời đi đến giờ, tôi vẫn luôn cùng anh ấy giữ liên lạc thường xuyên, chẳng qua là anh không biết mà thôi. Lúc ở đảo Vô Danh, tôi và Bạc Dạ là do một tay anh huấn luyện thành, còn huấn luyện ra thành tích tốt như vậy, ít nhất phải đến nửa năm anh mới phát hiện.

Tôi lúc trước vẫn luôn nghĩ làm thế nào để nói chuyện này với anh đây, nhưng nếu bây giờ anh đã biết, vậy thì không còn gì tốt hơn. Trong hôn lễ, anh chuyển quyền sở hữu tài sản cho tôi đứng tên, tôi một chút cũng không lấy, đều trả lại cho anh. Mộ Thiển tôi cũng không thiếu chút tiền đó. Chỉ là về con, tôi hy vọng anh đừng để bọn chúng biết quá nhiều, xem như đây là yêu cầu cuối cùng của tôi.”

Buông xuống một câu cuối cùng, Mộ Thiển xoay người liền bước đi.

Một giây khi vừa quay lưng về phía Mặc Cảnh Thâm, nước mắt liền tuôn rơi ào ạt, thấm ướt một mảng khăn quàng cổ màu đỏ.

Gió lạnh đến thấu xương, lạnh đến làm người ta run bần bật, cho dù bên ngoài đã bộc áo lông vũ thật dày vẫn không cách nào thấy ấm nổi.

Mùa đông này có lẽ là mùa đông lạnh nhất trong đời Mộ Thiển.

Cô lên xe, khởi động, rời đi.

Bạc Dạ nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, mấy lần muốn nói ra chân tướng sự thật cho Mặc Cảnh Thâm biết nhưng cuối cùng, vẫn phải nhịn xuống.

Anh ta không hy vọng tất cả những gì Mộ Thiển trả giá trở thành ném đá xuống sông.

Xoay người lên xe, khởi động xe đuổi theo Mộ Thiển.

Trong lúc nhất thời, nơi này chỉ còn lại có hai người Mặc Cảnh Thâm và Hàn Triết.

Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc.

Tuyết đột nhiên trở nên lớn hơn, rơi xuống trên người anh, chỉ trong chốc lát liền đắp lên một tầng trắng mỏng.

Hàn Triết đứng đến chân đều tê cứng, định tiến lên nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm, chợt nghe thấy phụt một tiếng, Mặc Cảnh Thâm thân mình đột nhiên đổ về phía trước, phun ra một ngụm máu tươi.

Vết máu văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.

“Sếp, sếp, anh làm sao vậy?”

Hàn triết lập tức bước đến đỡ lấy Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm ngã vào trong lòng ngực anh ta, chìm vào hôn mê.