Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 28: Phía trên có người



Cố Phồn muốn mở cửa hàng, bước quan trọng nhất là đi Cục Quản lý Dược phẩm xin giấp phép hành nghề, cũng chính là phải có được giấy chứng nhận chính thức cô đủ điều kiện sản xuất và bán thuốc.

Rắc rối chính là rắc rối, Cố Phồn còn rất hiểu bước này, nếu không ai cũng tùy tiện dám bán thuốc, lỡ như thuốc xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?

Có tiểu đội Tinh Hà hỗ trợ, cửa hàng nhỏ dưới chân núi trong ngày cũng đã được cải tạo, sau đó Tinh Hà đi cùng Cố Phồn đến Cục quản lý Dược phẩm.

Đầu tiên, cô phải chứng minh mình là dị năng giả hệ mộc.

Sau đó, cô phải luyện chế các loại đan dược mà cô muốn bán ngay tại chỗ.

Hai bước này tương đối đơn giản, bước thứ ba, Cục Quản lý Dược phẩm phụ trách kiểm tra dược tính của những viên thuốc này, nếu như toàn bộ dược phẩm đạt tiêu chuẩn, họ sẽ cấp giấy chứng nhận tư cách hành nghề cho Cố Phồn.

“Xin hỏi khi nào tôi có thể nhận được giấy chứng nhận?”

“Khoảng mười lăm ngày làm việc, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Cố Phồn đã sống một trăm năm đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mười lăm ngày thật dài.

Tinh Hà an ủi cô: “Mười lăm ngày làm việc cũng coi như nhanh, có thể trong thời gian này chuẩn bị nhiều đan dược, tiệm thuốc vừa mới khai trương, nhất định sẽ có lượng lớn khách hàng nghe tin mà đến.”

Cố Phồn gật gật đầu.

Trở lại núi Phượng Hoàng, Cố Phồn khóa cửa tiệm thuốc lại, trước cửa treo một tấm bảng đen nhỏ để thông báo cho khách hàng do một số nguyên nhân thủ tục, tiệm thuốc dự kiến sẽ chính thức khai trương vào ngày mười tháng chín.

Khoảng cách ngày mười tháng chín còn có hơn hai mươi ngày làm việc, như vậy chắc là đủ rồi.

Làm xong tất cả những chuyện này, Cố Phồn đến phòng luyện đan để luyện đan, cô đã có đủ đan dược để bán, hiện tại cô luyện chế chính là những viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, lần trước Lục Nhai đưa cô quá nhiều Thanh Lân Thảo, vòng ngọc trữ vật của Cố Phồn cũng không dễ cất, luyện xong sớm một chút, cũng dễ đem tinh hạch không gian có dung lượng lớn kia sớm trả lại cho Lục Nhai.

Cố Phồn luyện đan được hai ngày, buổi sáng hôm nay lại nhận được cuộc gọi của bảo vệ, nói có một vị tự xưng là tổng giám đốc của “Dược phẩm Giang Nam” muốn gặp cô.

Họ Thịnh?

Cố Phồn biết họ này.

Căn cứ Giang Nam có năm gia tộc lớn, đó là Lục, Lý, Hạ, Vương, Thịnh, khi năm đại gia tộc đặt chân ở căn cứ Giang Nam, trong mỗi gia tộc có một thậm chí đến hai cường giả cấp S, các cường giả lấy công kích phòng ngự làm chủ thành lập đội quân riêng cùng nhau canh giữ bốn phía liên hợp bảo vệ an toàn căn cứ, chỉ có gia tộc nhà họ Thịnh vì am hiểu chữa trị lực công kích yếu nên không có thành lập quân đội mà thành lập tập đoàn y dược Thịnh thị, trên danh nghĩa có nhiều bệnh viện, viện điều dưỡng, tiệm thuốc, cơ hồ nắm giữ tất cả các công nghệ trị liệu tiên tiến nhất của căn cứ.

Hiện giờ người đứng đầu nhà họ Thịnh là một cường giả tam hệ mộc, hỏa, kim cấp A, thực lực chiến đấu cũng không thể khinh thường.

Thấy tiểu đội Tinh Hà quen thuộc với tình hình gia tộc họ Thịnh hơn, Cố Phồn lập tức liên lạc với Tinh Hà.

Rất không khéo, hôm nay Tinh Hà ra ngoài, trong tiểu đội chỉ còn lại Thanh Đằng và Thái Sơn ít nói ở lại biệt thự.

Cố Phồn cảm thấy đi gặp một người Thịnh gia có địa vị không nhỏ, mang nhiều bạn bè sẽ an toàn hơn.

Mặc dù Thái Sơn, Thanh Đằng ít nói, vừa nghe Cố Phồn có việc, họ liền tới biệt thự số một.

Ba người lên xe, Thái Sơn đảm đương tài xế, lái xe chậm rãi, Thanh Đằng vừa thao tác máy tính bảng vừa giới thiệu cặn kẽ cho Cố Phồn: “Chủ nhân nhà họ Thịnh là Thịnh Thụy Hoa, năm nay năm mươi tám tuổi, đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn, ngày thường rất ít lộ diện. Thịnh Thụy Hoa có mười bảy người con, ba người trông số họ là dị năng giả cấp A, lần lượt đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bệnh viện Giang Nam, Dược phẩm Giang Nam và Viện điều dưỡng Giang Nam. Hôm nay tới đây là con trai thứ bảy của ông ta tên là Thịnh Hi, hai mươi bảy tuổi, một dị năng giả song hệ mộc và hỏa.”

Cố Phồn: “Chờ một chút, cậu nói Thịnh Thụy Hoa có mười bảy người con?”

Thanh Đằng: “Không có gì đáng ngạc nhiên, dị năng giả cùng một người bình thường kết hợp, đứa trẻ sinh ra nhất định là dị năng giả, chỉ là thuộc tính dị năng và cấp độ có mức độ ngẫu nhiên nhất định, bình thường mà nói, cấp bậc dị năng của cha mẹ càng cao, xác suất sinh ra con cái cấp cao càng lớn. Theo mình được biết, tộc trưởng của bốn gia tộc khác cũng không cố tình khống chế số lượng con cháu, lấy Lục thiếu làm ví dụ, anh ấy có hơn hai mươi chú bác, sáu bảy anh chị em, bởi vì năng lực không bằng anh ấy, ngày thường ít có tin tức, nhưng trên thực tế bọn họ đều đảm nhiệm chức vụ nhất định trong quân đội Lục gia.

Cố Phồn:….

Thái Sơn hiếm khi chủ động mở miệng, nói: “Kỳ thật bọn họ sinh thêm con là chuyện tốt, đối với căn cứ cũng là chuyện tốt, đáng tiếc cấp S con cái quá ít, trong thế hệ trẻ của bốn gia tộc lớn chỉ có cha con Lục thiếu, cha của Lục thiếu còn hy sinh.”

Thanh Đằng: “Quên nói cho cậu, người bình thường ở căn cứ theo chế độ một vợ một chồng, những dị năng giả bất kể giới tính có thể nhiều vợ hoặc nhiều chồng, mục tiêu đều là vì gia tăng số lượng dị năng giả.”

Cố Phồn suy nghĩ một chút, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ở Tu Chân Giới cũng tồn tại hiện tượng này, chỉ là mục đích không có nói trắng ra như ở căn cứ mà thôi.”

“Tại sao cậu không lập gia đình?” Cố Phồn bỗng nhiên tò mò thái độ hôn nhân của tiểu đội Tinh Hà.

Thanh Đằng lạnh lùng: “Mình không muốn tự tìm gánh nặng cho mình.”

Thái Sơn: “Cậu mới mười bảy, muốn tìm cũng không được.”

Cố Phồn: “Vậy sao cậu cùng đám Tinh Hà không tìm?”

Thái Sơn nói: “Ngoại trừ Liên Doanh, bốn người chúng tôi đều là tán hộ xuất thân cô nhi, thậm chí không biết họ của gia đình mình, thói quen đơn độc không muốn thành gia đình.”

Thanh Đằng: “Tính những dị năng giả trong căn cứ, không phải ai cũng muốn có con, ngay cả Liên Doanh cũng không muốn, anh họ của cậu ấy hình như vẫn luôn một mình, không nghe nói liên hôn với gia đình nào.”

Nhắc tới Lục Nhai, trong đầu Cố Phồn liền hiện ra khuôn mặt lạnh như băng của Lục Nhai, tuyết trên đỉnh núi Tiên Nữ cũng không lạnh bằng anh, Cố Phồn cũng rất khó tưởng tượng anh cũng sẽ cùng cô gái nào đó ôm ấp tạo người.

Sau khi phổ cập xong tình trạng hôn nhân ở căn cứ, chủ đề quay trở lại trên người Thịnh Hi, tổng giám đốc của Dược phẩm Giang Nam.

Thanh Đằng: “Chắc là vì thuốc của cậu mà tới, cậu ở thành phố An bộc lộ tài năng, bây giờ lại muốn mở tiệm thuốc, tin tức chắc chắn đã lan rộng.”

Cố Phồn cũng nghĩ như vậy, không có lợi không dậy sớm, Thịnh Hi tám phần là muốn mua thuốc của cô.

Đã đến chân núi.

Trước tiệm thuốc chưa mở của Cố Phồn có một người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp, dị năng giả hệ mộc và thủy làn da luôn rất tốt, đặc biệt là dị năng giả hệ mộc, phần lớn khí chất ôn hòa, dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm, mà vị Thịnh Hi này, đỉnh mày cao, mắt hẹp dài, tô thêm một chút sắc bén trong ôn hòa của anh ta, khí chất càng thêm mê người.

Thanh Đằng dường như rất lo lắng Cố Phồn bị vẻ bề ngoài của đối phương hấp dẫn, nhỏ giọng nói: “Lục Nhai có một em gái mười bảy tuổi cùng cha khác mẹ đã đính hôn với Thịnh Hi, chỉ chờ sang năm trưởng thành hai người sẽ cử hành hôn lễ.”

Cố Phồn: “…… Yên tâm, Tinh Hà đẹp hơn anh ta nhiều, mình đối với Tinh Hà không có ý gì, sao có thể coi trọng anh ta.”

Hơn nữa cô có thể lau người cho Lục Nhai mà mặt không đổi sắc, Thịnh Hi so với Lục Nhai càng thua kém về mọi mặt.

Xe dừng bên cạnh tiệm thuốc, ba người lần lượt xuống xe.

Thịnh Hi mỉm cười nhìn ba người họ, theo thứ tự xưng hô nói: “Thái Sơn tiên sinh, Thanh Đằng tiểu thư, Cố tiểu thư?”

Thanh Đằng hừ một tiếng: “Anh hỏi thăm rõ ràng thật đấy.”

Thịnh Hi khen: “Tiểu đội Tinh Hà ở căn cứ Giang Nam chúng ta là nhân tài kiệt xuất, tôi đã sớm nghe thấy, chỉ là không nghĩ tới Thanh Đằng tiểu thư đây lại trẻ như vậy.”

Thanh Đằng không giỏi giao tiếp, khoanh tay đứng bên trái Cố Phồn, phòng bị nhìn chằm chằm Thịnh Hi.

Cố Phồn đi thẳng vào vấn đề: “Thịnh tiên sinh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thịnh Hi cười nói: “Cố tiểu thư thật sảng khoái, vậy tôi cũng không vòng vo nữa, là như thế này, tôi từ người quen nghe được Cố tiểu thư sẽ luyện chế một lô đan dược, dược hiệu đều kỳ lạ, không giấu Cố tiểu thư, Dược phẩm Giang Nam chúng tôi rất hứng thú với đan dược của cô, không biết chúng ta có cơ hội hợp tác hay không? Cố tiểu thư yên tâm, điều kiện hợp tác chúng tôi sẽ cung cấp cho cô thành ý lớn nhất.”

Cố Phồn tựa hồ có chút hứng thú: “Anh nói hợp tác như thế nào?”

Thịnh Hi nói: “Lấy một ví dụ, Cố tiểu thư độc quyền cung cấp đan dược cho chúng tôi, chúng tôi sử dụng con đường của tập đoàn để tiêu thụ, thu được lợi nhuận Cố tiểu thư chiếm bảy phần, chúng tôi chiếm ba phần. Để tôi giới thiệu với Cố tiểu thư một chút, tập đoàn chúng tôi ở ba căn cứ lớn đều có chi nhánh, có thể đảm bảo đạt được lợi ích tối đa. Đương nhiên, nếu Cố tiểu thư đồng ý sẵn sàng đem phương thức luyện chế đan dược mở ra cho chúng tôi, chúng tôi phụ trách luyện dược, dựa theo doanh thu chia phần và còn trả thêm phí sáng chế độc quyền cho Cố tiểu thư.”

Cố Phồn: “Chỗ này của tôi có một loại thuốc mọc tóc, có thể cải thiện triệu chứng rụng tóc của mọi người, tôi tự bán với giá năm mươi điểm một viên, giao cho các anh, các anh định giá bao nhiêu?”

Thịnh Hi cười càng ôn hòa hơn: “Cố tiểu thư có lẽ đánh giá thấp giá trị thuốc mọc tóc rồi, chưa rõ giá trị của thuốc mọc tóc, lương trung bình một năm của người bình thường trong căn cứ là một ngàn điểm, nhưng chứng rụng tóc đặc biệt là ở thanh niên và trung niên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hạnh phúc cả đời của một người, lúc này xuất hiện một loại thuốc mọc tóc không có tác dụng phụ, để cho bọn họ trả giá gấp ba bốn năm tiền lương một năm bọn họ cũng chỉ cảm thấy rẻ.”

Cố Phồn nhíu mày.

Thịnh Hi thấy vậy, lập tức nói: “Đương nhiên giá cụ thể nhiều ít chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

Cố Phồn nói: “Các anh định giá quá cao, trước khi tôi tới căn cứ ông nội đã dặn dò làm người phải phúc hậu, lợi nhuận một viên thuốc mọc tóc là hai mươi điểm, một mình tôi kiếm cũng vừa đủ, nếu tôi bán cho các anh, các anh sẽ lỗ vốn, lợi ích của tôi cũng bị ảnh hưởng, cho nên rất xin lỗi, tôi không chấp nhận kiểu hợp tác này?”

Thịnh Hi cười cười: “Không biết Cố tiểu thư tính toán chi phí hao tổn như thế nào?”

Cố Phàm cười đáp: “Đây là bí mật, tôi có thể không nói sao?”

Nụ cười của Thịnh Hi hơi cứng lại.

Cố Phồn đưa ra một vấn đề: “Tôi rất tò mò, làm sao Thịnh tiên sinh đây biết thuốc mọc tóc của tôi đối với cơ thể con người không có tác dụng phụ?”

Thịnh Hi lập tức nói: “Người nhà bệnh nhân của tôi đã sử dụng thuốc của Cố tiểu thư, tôi bởi vì tò mò nên cẩn thận hỏi thăm một chút.”

Cố Phồn: “Chỉ là hỏi thăm, cũng không có tự mình kiểm nghiệm qua, Thịnh tiên sinh tới tìm tôi nói chuyện hợp tác, anh không sợ dược hiệu có vấn đề sao?”

Các cơ ở khóe mắt Thịnh Hi khẽ run lên.

Thật ra anh hai mươi tuổi bắt đầu tiếp nhận kinh doanh Dược phẩm Giang Nam, tung hoành thương trường bảy năm, sớm đã là một tay lão luyện, chỉ là Cố Phồn còn quá trẻ, thoạt nhìn không thể so với Thanh Đằng lớn hơn bao nhiêu, lại là một tán hộ mới đến, nghe nói tháng trước vừa thi lấy bằng lái xe, vừa gặp mặt, Thịnh Hi không quá coi trọng Cố Phồn, chỉ cho rằng cô là một cô nhóc thân mang tài hoa nhưng không hiểu lõi đời.

“Nếu không thể hợp tác, chúng ta đi thôi.”

Thanh Đằng nắm tay Cố Phồn đi về phía xe của họ.

Thịnh Hi đuổi theo bị Thái Sơn mặt không chút thay đổi ngăn cản.

Thịnh Hi mỉm cười dừng lại, ưu nhã lấy ra một tấm danh thiếp, nhìn Cố Phồn giải thích: “Cố tiểu thư đừng quyết định sớm, đây là danh thiếp của tôi, cô suy nghĩ thêm một chút, nếu đổi ý có thể liên lạc với tôi.”

Cố Phồn suy nghĩ một lúc, cười gật gật đầu.

Thái Sơn tiếp nhận danh thiếp, ngồi vào ghế lái.

Bỏ lại Thịnh Hi ba người họ quay trở lại đường cũ.

Thanh Đằng hỏi Cố Phồn: “Vừa rồi cậu có ý gì, có phải cậu nghi ngờ nhà họ Thịnh đã lấy được thuốc của cậu rồi không? Ừm, người nhà quân nhân mấy ngày trước đến mua thuốc có lẽ có liên quan đến anh ta.”

Cố Phồn nhìn tiệm thuốc dưới chân núi, lắc đầu nói: “Anh ta nhiệt tình như vậy, tôi nghi ngờ anh ta nắm giữ nhiều tin tức hơn, rất có khả năng Cục quản lý Dược phẩm có người của bọn họ.”

Cô muốn bán mỗi loại dược đều phải giao cục quản lý năm viên, nhưng kiểm nghiệm dược thật sự cần năm viên sao?

Có lẽ, Cục quản lý Dược phẩm có người đem cho Thịnh gia một phần hoặc trực tiếp trực tiếp gửi một bản sao kết quả kiểm tra dược tính cho Thịnh gia.

Cục quản lý Dược phẩm nói quá trình này sẽ mất mười lăm ngày làm việc, nhưng cụ thể khi nào kiểm nghiệm hoàn tất thì chỉ có nhân viên nội bộ mới biết.

Kết quả kiểm tra dược tính khẳng định đã bị tiết lộ, tiếp theo, có thêm hai công ty dược phẩm tiếp cận Cố Phồn, muốn hợp tác với cô.

Tinh Hà nói: “May mắn cậu không có để lộ Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, nếu không quân đội cũng sẽ tìm tới.”

Cố Phồn lại nghĩ tới Lục Nhai, Lục Nhai đã tìm tới cô, chỉ là không có áp dụng biện pháp ép buộc gì, vẫn chỉ là dụ dỗ mời chào.

“Trong năm gia tộc lớn, nhà họ Thịnh với bốn nhà khác đều có liên hôn, duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, cho nên tập đoàn Giang Nam là công ty dược phẩm đứng đầu trong căn cứ, nhưng thực tế hai nhà cũng đều có cài người riêng, thế lực không thể khinh thường, cậu có thể từ chối hợp tác nhưng tốt nhất không cần kéo căng mối quan hệ quá mức.”

Cố Phồn nằm trên sô pha, có chút phiền não.

Cô chỉ nghĩ quân đội sẽ coi trọng các loại như Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, Ích Cốc Đan, các loại đan dược này hữu dụng đối với quân đội, quên còn có những công ty trong căn cứ chỉ chuyên kiếm tiền.

Phong Hỏa: “Phồn Phồn đừng quá lo lắng, căn cứ thực hiện pháp trị, nếu cậu không muốn hợp tác, họ cũng không thể ép buộc.”

Tinh Hà: “Bọn họ quả thật không thể ép Cố Phồn hợp tác, nhưng họ có thể quay lại phá hủy công việc kinh doanh của Cố Phồn, miễn là một trong những điều kiện như giấy phép kinh doanh, giấy phép vệ sinh các loại giấy chứng nhận, chỉ cần một khâu trong đó bị vướng, tiệm thuốc của Cố Phồn sẽ không mở nổi.”

Mạnh Liên Doanh: “Tàn nhẫn như vậy?”

Tinh Hà: “Đây chỉ là suy đoán, phải xem bọn họ có phải thật sự chịu từ bỏ vụ làm ăn này hay không.”

Nhưng mà, suy đoán của Tinh Hà lại trở thành sự thật.

Cuối tháng tám, Cục quản lý Dược phẩm thông báo cho Cố Phồn, xét thấy căn cứ trước nay không có chứng thực phương diện luyện đan, Cục quản lý Dược phẩm sẽ không cấp cho Cố Phồn giấy phép hành nghề.

Loại lý do phủ quyết này, Cố Phồn cũng không thể khiếu nại.

Phong Hỏa khuyến khích Mạnh Liên Doanh: “Nếu không, cậu xin Lục thiếu giúp một chút? Phồn Phồn đầu tiên là giúp anh ta đánh chết Phong Hùng, sau lại phục vụ không ít cho quân đội Lục gia, loại giấy phép hành nghề này, Lục thiếu muốn can thiệp chỉ cần một câu.”

Mạnh Liên Doanh nhìn về phía Cố Phồn: “Phồn Phồn, cậu nghĩ như thế nào?”

Cố Phồn: “Thịnh Hi em rể tương lai của anh ấy, anh ấy có thể giúp tôi?”

Mạnh Liên Doanh không phục: “Thịnh Hi là em rể tương lai, tôi còn là em họ của anh ấy, anh ấy thật sự dám thiên vị tên họ Thịnh kia, tôi cùng anh ấy một đao kết thúc!”

Phong Hỏa nhỏ giọng nói thầm: “Lục thiếu ngày thường đối với cậu cùng một đao kết thúc cũng không sai biệt lắm.”

Mạnh Liên Doanh một cước đạp qua.

Mạnh Liên Doanh ngồi xuống bên cạnh Cố Phồn, liên lạc với Lục Nhai.

Lục Nhai dường như đang bận, Mạnh Liên Doanh dưới sự vây quanh nhìn chằm chằm của đồng bọn gọi lần thứ ba, cuối cùng cũng được kết nối.

Lục Nhai: “Có việc gì?”

Mạnh Liên Doanh tươi cười: “Anh họ, anh còn nhớ chuyện Phồn Phồn muốn mở tiệm thuốc không, dược của cô ấy linh như vậy, Cục quản lý Dược phẩm không cấp giấy phép hành nghề cho cô ấy, anh nói xem có đáng giận không?”

Bên kia là một mảnh trầm mặc.

Mạnh Liên Doanh vội vàng nói: “Anh, anh giúp một chút đi, lên tiếng với bên Cục quản lý Dược phẩm, ngày khai trương của Phồn Phồn đã dán hết rồi, không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ mua đâu?”

Lục Nhai: “Cô ấy khi nào khai trương?”

Phong Hỏa vội vàng trả lời: “Ngày mười tháng chín, không còn mấy ngày nữa.”

Lục Nhia: “Biết rồi.”

Kết thúc liên lạc.

Mạnh Liên Doanh thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn đồng bọn: “Em rể tương lai cái gì, ở trước mặt mình đứng qua một bên đi.”

Phong Hỏa: “Ừm, thời điểm mấu chốt cậu vẫn có ích.”