Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 40: Chiến



Đoạn phát thanh trấn an lòng người không ngừng phát ở căn cứ, nhưng căn cứ vẫn loạn thành một đoàn.

Người bình thường ở trước mặt quái thú giống như cá trên thớt gỗ, không thể chống đỡ.

Bị quái thú cắn xé đến chết so với hồng thủy cuốn trôi, biển lửa thiêu đốt càng làm cho người ta sợ hãi vô số lần.

Mười khu phòng cháy nổ tổng cộng chỉ có thể chứa năm trăm vạn người, cho dù có người nguyện ý bỏ mạng cho những người được căn cứ lựa chọn thì vẫn có càng nhiều người muốn xông vào khu phòng cháy nổ, vì chính mình tìm đường sống.

Căn cứ đã sớm ứng phó với tình huống này, sắp xếp cảnh sát phụ trách cứu viện, đối tượng chủ yếu là phụ nữ và trẻ em.

Dị năng giả vòng trong cùng gia đình đâu vào đấy tiến vào khu phòng nổ số một, vòng hai liên tục hỗn loạn, trăm vạn quân nhân dị năng ở vòng tư đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đón đánh quái thú.

Hai vị nguyên soái Lục Thắng, Vương Thú dẫn theo năm mươi vạn đại quân canh giữ tường thành bên trong căn cứ, một khi quái thú xâm nhập căn cứ, bọn họ sẽ là tuyến phòng thủ đầu tiên.

Hai nguyên soái Lý Chấn, Hạ Đào dẫn theo năm mươi vạn đại quân canh giữ vòng tư làm tuyến phòng thủ thứ hai.

Lục Nhai, Vương Lợi Xuyên, Hạ Tinh, Lý Uy bốn người trẻ tuổi thống lĩnh năm vạn quân nhân xuất ngũ chiêu mộ khẩn cấp cùng với mười vạn quân nhân bình thường thành lập tổ vũ khí nóng dự phòng canh giữ ở bên ngoài vòng hai, tuyến phòng thủ cuối cùng cho một ngàn năm trăm vạn người vòng hai.

Như Lục Thắng đã nói, không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không vứt bỏ căn cứ Giang Nam, càng sẽ không từ bỏ ngàn vạn nhân dân trong căn cứ.

Cố gắng hết sức lên kế hoạch chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm đen như mực không chút thay đổi, chỉ có trăm vạn quân nhân sẵn sàng đón địch, chỉ có hỗn loạn bên trong căn cứ còn đang kéo dài.

Nửa đêm không giờ, thời điểm mọi người đều nên ngủ ngon thì toàn bộ căn cứ Giang Nam lại không một ai có thể nhắm mắt lại.

Khu vực phòng cháy nổ số một.

Bên trong mỗi khu phòng cháy nổ lại chia làm năm phân khu lớn, Cố Phồn hiện tại cùng con cháu nhà họ Lục, Vương, Lý, Hạ, Thịnh tập trung một chỗ.

Thị trưởng Thịnh, Thịnh Hi đều có mặt ở đó, nhưng trước mặt hai người có một ông lão hơn bảy mươi đang đứng, đó chính là Thịnh Hạc Khánh, một dị năng giả cấp A tam hệ.

Ngay từ lúc nhìn thấy Thịnh Hi, Lục Dao liền đỏ mắt nhào tới bên cạnh Thịnh Hi, Thịnh Hi ôm Lục Dao an ủi.

Trong năm gia tộc lớn, ngoại trừ nhà họ Thịnh, bốn gia chủ khác đều ở bên ngoài chuẩn bị chiến đấu.

Tuy nhiên, bốn gia tộc lớn khác cũng đều để lại một số cường giả cấp A bảo vệ con cháu nhà họ.

Trên bức tường phía bắc phân khu chứa mười vạn người, treo một màn hình điện tử cực lớn, ống kính không ngừng quét qua năm vòng của căn cứ nên mọi người đều nhìn thấy quân nhân sẵn sàng đón địch không lùi bước chút nào, cũng nhìn thấy hai ngàn vạn người bình thường như kiến ngồi chảo nóng tranh nhau giành giật sự sống.

Ống kính thay đổi vài lần, đột nhiên bắt đầu từ thời khắc nào đó, ống kính bắt đầu theo thứ tự đảo qua từng khuôn mặt mỗi quân nhân.

Năm mươi vạn người phòng tuyến đầu tiên, Cố Phồn nhận ra Lục Thắng, Lục Anh cùng với một bộ phận quân nhân Lục gia từng ở chung.

Năm mươi vạn người của phòng tuyến thứ hai, Cố Phồn chỉ nhận ra Từ Vân người được cô chữa khỏi vết sẹo bị lửa thiêu, lại nhìn thấy được sự quyết tâm tương tự trên những khuôn mặt xa lạ kia.

Phòng tuyến thứ ba, Cố Phồn thấy được Lục Nhai, thấy được Hạ Tinh, thấy được tướng quân quân Lục gia đã xuất ngũ Trâu Sơn giúp cô bán đan dược.

Những quân nhân mất chân như Trâu Sơn, phía sau mỗi người đều sắp xếp một quân nhân khỏe mạnh thay bọn họ đẩy xe lăn.

Ống kính còn đang chậm rãi di chuyển, phân khu bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Sau khi tiếng ồn ào kết thúc, Cố Phồn nhận được liên lạc từ Tinh Hà.

Cô kết nối.

Tinh Hà: “Phồn Phồn, cậu cấp thấp đi ra ngoài cũng không giúp được gì, cứ ở bên trong đợi, chúng tôi lên đây.”

Thái Sơn: “Có tôi phụ trách phòng ngự cho bọn họ, cậu không cần lo lắng.”

Thanh Đằng: “Mình phụ trách trị liệu.”

Phong Hỏa: “Hắc hắc, tôi sẽ nướng thịt quái thú cho bọn họ ăn, yên tâm, sẽ để lại cho cậu một phần, gặp lại sau.”

Mạnh Liên Doanh: “Phồn Phồn, thật ra tôi có chút ghen tị với cậu, anh họ chưa bao giờ nấu cơm cho tôi.”

Cố Phồn không hề chuẩn bị nở nụ cười.

Tinh Hà: “Đừng lo lắng, sẽ gặp lại.”

Bên kia truyền đến một trận tạp âm, liên lạc kết thúc.

Một giờ sáng, thời điểm căn cứ dự đoán quái thú có thể đến.

Thú triều còn chưa tới, trong căn cứ đã không còn hỗn loạn.

Đội quân mười lăm vạn người canh giữ vòng hai đã sớm lặng lẽ lớn mạnh, hai vạn lính đánh thuê cũng gia nhập, mà ở phía sau bọn họ, là mấy chục, mấy trăm vạn biển người, biển người là do những người bình thường tạo thành, có nam có nữ, có già có trẻ, có người không đủ tư cách tiến vào khu phòng cháy nổ trú ẩn, có người đủ tư cách nhưng lại bỏ cuộc, giờ này khắc này, trong tay bọn họ cầm dao phòng bếp, đường ống kim loại, dụng cụ cứng chắc,…tất cả những gì có thể làm vũ khí, dứt khoát kiên quyết chờ đợi.

Chiến trường còn chưa bắt đầu, có người đã có thể khẳng khái chịu chết, có người yên lặng nhìn, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt.

Năm gia tộc lớn bao gồm nhà họ Thịnh, có một số thanh niên tình nguyện muốn gia nhập hàng ngũ quân phòng ngự.

Có người đã nhận được sự đồng ý, có người bị đè lại mạnh mẽ.

Trên màn hình lớn đột nhiên truyền đến thanh âm của Lục Thắng: “Thú triều đã tới, đóng cửa các khu phòng cháy nổ, dù là ai cũng không được ra vào.”

Phanh phanh phanh, trên màn hình xuất hiện cửa vào mười khu phòng cháy nổ bị đóng lại.

Cảnh quay cuối cùng là Lục Thắng.

Lão nguyên soái một thân chiến giáp, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt thâm thúy dường như xuyên thấu qua màn hình nhìn về phía mỗi người: “Chiến đấu vì căn cứ, chiến đấu vì nhân loại, trận chiến tối nay, tôi hy vọng mọi người có thể nhìn thấy thắng lợi, cho dù thất bại, trận chiến này cũng có thể chấn nhiếp quái thú khác, kiên trì kế hoạch thanh trừ, trong trận chiến tận thế, thắng lợi nhất định thuộc về nhân loại.”

Lục Thắng mới nói được một nửa, có tiếng thú rống như sấm xuyên qua màn hình truyền tới.

Chờ Lục Thắng nói xong, ống kính chuyển hướng tường thành căn cứ.

Trong bóng đêm, có thể nhìn thấy từng đôi mắt thú tản ra ánh sáng quỷ dị, đột nhiên nhóm quái thú đầu tiên như thủy triều lao về phía căn cứ.

Trong phút chốc, lá chắn phòng hộ được kích hoạt, lưới năng lượng tinh khiết như lưới điện ùn ùn kéo đến, đem mỗi một con quái thú tự tiện xông vào tan chảy diệt sát.

Khu phòng cháy nổ truyền đến tiếng reo hò kích động lòng người.

Quái thú cấp thấp ngừng tấn công không cần thiết.

Ánh sáng của lá chắn phòng hộ mờ dần, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Theo vị trí của mắt thú, có thể phát hiện trong bầy quái thú xuất hiện một số lối đi.

Cố Phồn nhanh chóng nhìn lướt qua ống kính toàn cảnh, chín đường, chín lối đi.

Ngay cả quái thú cấp A cũng không thể đột phá lá chắn phòng hộ của nhân loại, hiện tại chín lối đi này là dành cho ai?

Nhưng vào lúc này, trên bảy lối đi đều xuất hiện một đôi mắt thú khổng lồ, quang mang bất đồng, nhưng không hẹn mà cùng tới gần căn cứ, trên hai lối đi khác không có mắt khổng lồ, nhưng dựa vào chuyển động của quái thú cấp thấp hai bên cũng có thể mơ hồ nhận ra kích thước của hai con quái thú, nhanh chóng tiến về phía trước.

Máu toàn thân Cố Phồn dường như đều bị đông cứng.

Nương theo tiếng gầm của dã thú, lá chắn phòng hộ lại sáng lên.

Chín con quái thú khổng lồ cũng xuất hiện rõ ràng trước mặt nhân loại.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, loại quái thú có kích thước như thế này tất nhiên là cấp S.

Căn cứ Giang Nam tổng cộng chỉ có năm cường giả cấp S, hôm nay lại đồng thời có chín con quái thú cấp S?

Quái thú cấp S thể chất quá mạnh, năng lượng của lá chắn phòng hộ không đến mức làm cho bọn chúng mất mạng, nhưng cũng để lại trên người bọn chúng vết thương thoạt nhìn nghiêm trọng đáng sợ.

Từ lúc phán đoán ra số lượng quái thú cấp S, năm vị cường giả cấp S trong căn cứ đã tập trung toàn bộ ở tiền tuyến, phát động công kích đối với chín con quái thú.

Lá chắn phòng hộ lần nữa khép lại, nhưng vẫn có rất nhiều quái thú theo sau quái thú cấp S lao vào.

Năm người Lục Nhai chuyên tấn công quái thú cấp S. Mặc dù năm người đều mạnh, nhưng một người đồng thời kiềm chế hai con quái thú đã đến cực hạn, mà một con quái thú chim ưng cấp S trong đó lại dựa vào tốc độ nghịch thiên của nó, sau khi lao vào căn cứ dọc theo lá chắn phòng hộ bay lên, vừa bay vừa phóng thích từng cây gai đất về phía tường thành phía dưới lá chắn phòng hộ.

Tất cả tường thành bị gai đất đâm vào lập tức sụp đổ

“Không tốt, nó muốn phá hủy thiết bị bảo vệ!”

Theo sao tiếng cảnh báo của Lục Thắng, Lục Nhai, Vương Thú cố gắng thoát khỏi kiềm chế của quái thú trước mặt, đi chặn con chim ưng cấp S kia. Tuy nhiên chỉ có Lục Nhai thành công bay ra khỏi vòng vây của hai quái thú cấp S.

Giày phi hành lấy tốc độ sao băng đuổi theo chim ưng cấp S, đồng thời, Lục Nhai cũng thả ra thanh kim kiếm khổng lồ từng khiến linh hồn Cố Phồn run sợ.

Ưng quái lao mạnh xuống, thanh kiếm vàng kim đâm vào đầu chim của chim ưng cấp S.

Một kích thất bại, kim kiếm lần nữa đuổi theo ưng quái, ưng quái vẫn tránh đi, nhưng lúc này đây, một con dao găm vàng kim bỗng dưng xuất hiện ở phía sau ưng quái đang tránh lui, chuẩn xác đâm vào mắt trái ưng quái.

Chim ưng cấp S phát ra tiếng rít chói tai, gai đất dày đặc bắn về phía Lục Nhai.

Lục Nhai cất cao tránh đi, kim kiếm khổng lồ ở trên không trung chuyển hướng, lấy tốc độ sét đánh chém đầu ưng quái.

Chim ưng cấp S đã chết!

Nhìn thấy một màn như vậy nhân loại căn cứ nhao nhao hoan hô, nhưng vui mừng không kéo dài bao lâu, từ tường thành mà lên lá chắn phòng hộ đột nhiên lập lòe vài cái, như điện xà đánh vào tường thành, sau một lúc ngắn ngủi liền biến mất không thấy.

Hóa ra là một con vượn hệ kim dựa vào cảm ứng kim loại, tiêu hủy chuẩn xác hai thiết bị lá chắn phòng hộ.

Lá chắn phòng hộ mất hiệu lực, đàn thú vẫn bồi hồi chờ đợi bên ngoài điên cuồng xông vào, quái thú cấp A, cấp B, cấp C dày đặc vô tận.

Tuyến phòng thủ đầu tiên nhanh chóng bị quái thú đột phá, tuyến phòng thủ thứ hai gian khổ chống đỡ hơn mười phút, nhưng quái thú tầng tầng lớp lớp, lần nữa bị đột phá, cũng may tạm thời số lượng quái thú xông tới không nhiều lắm, tuyến phòng thủ thứ ba bằng vào đạn dày đặc tạm thời bảo vệ.

Nhưng số lượng nhân loại cùng quái thú quá mức cách xa, rạng sáng hai giờ bốn mươi lăm phút, tuyến phòng thủ thứ ba xuất hiện một lỗ hổng, quái thú điên cuồng tràn qua lỗ hổng, lao vào người dân bình thường.

Đầu người bị cắn nuốt, chân tay cụt bay tứ tung.

Cố Phồn trước tiên bịt kín mắt Lục Cảnh Thiên, cô cũng không muốn nhìn màn hình nữa, rồi lại phải nhìn, cô muốn nhìn thấy năm người Tinh Hà đều khỏe mạnh, nhưng rồi lại sợ nhìn thấy họ xảy ra chuyện.

Đột nhiên, trong ống kính xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Là cảnh sát Vương, người đầu tiên Cố Phồn chính thức tiếp xúc khi mới tới căn cứ.

Cảnh sát Vương bị mất một cánh tay, thuộc tuyến phòng thủ thứ ba, ông ấy chắn trước mặt một số người dân bình thường, liều mạng phóng thích dị năng công kích về phía quái thú đang lao tới, gió đêm thổi loạn mái tóc ngắn dày đặc của cảnh sát Vương, không biết máu của ai vẩy trên đỉnh đầu cảnh sát Vương, như máu và nước mắt thay phiên rơi xuống khuôn mặt cảnh sát Vương, Cố Phồn hy vọng cảnh sát Vương có thể thoát ra khỏi đàn thú...

Khi đám quái thú bao phủ cảnh sát Vương cùng với những người phía sau, Cố Phồn nhắm hai mắt lại.

“Cô gái tên gì? Nhà ở đâu?”

“Đừng khua môi múa mép với tôi, tôi đã nhìn thấy nhiều quái thú hơn cô ăn cơm rồi. Nghe tôi nói, bên ngoài nguy hiểm lắm mau về nhà đi.”

“Bên ngoài nguy hiểm, về nhà đi.”

Bên ngoài quả thật nguy hiểm, cô đã trải qua, nhưng nơi nào là nhà của cô, nơi nào có thể cho cô một mái nhà không còn nguy hiểm nữa?

Cố Phồn không có đáp án, cũng không ai có thể cho cô đáp án.

Cảnh sát Vương ấm áp đã chết, Lục Nhai cùng tiểu đội Tinh Hà vẫn đang chiến đấu bên ngoài, mà căn cứ Giang Nam từng khiến cô cảm thấy thoải mái này cũng tự thân khó bảo toàn.