Mặt Trời Trong Đêm

Chương 15: Cuộc giải cứu trong đêm



Buổi tiệc kết thúc, Lãnh Hàn và Lam Vân cùng nhau đi dạo dưới ánh trăng. Con đường nhỏ quanh co, hai bên là những cánh đồng lúa chín vàng. Gió đêm mát rượi thổi qua, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ.

Lam Vân ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt long lanh. "Anh Lãnh Hàn, anh có nghĩ chúng ta có thể thay đổi được thế giới này không?"

Lãnh Hàn dừng bước, khẽ xoa đầu Lam Vân. "Thế giới này quá rộng lớn, và chúng ta chỉ là hai cá thể nhỏ bé. Nhưng nếu chúng ta tin tưởng vào nhau, vào tình yêu và sự thiện lương, chúng ta có thể làm được nhiều điều hơn chúng ta nghĩ."

Lam Vân mỉm cười, nắm chặt tay Lãnh Hàn. "Em tin anh, Lãnh Hàn. Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới này."

Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu bé. "Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau."

Sáng hôm sau, Lãnh Hàn và Lam Vân nói lời tạm biệt với người dân làng Mây. Mọi người đều không giấu được sự tiếc nuối, nhưng cũng hiểu rằng họ có một sứ mệnh phải hoàn thành.

Trưởng làng nắm chặt tay Lãnh Hàn, ánh mắt đầy tin tưởng. "Lãnh Hàn, tôi tin cậu và Lam Vân sẽ thành công đạt được những gì hai đứa muốn."

Lãnh Hàn gật đầu, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người."

Lam Vân ôm từng người trong làng, nước mắt lưng tròng. "Con sẽ nhớ mọi người nhiều lắm."

Rời khỏi Làng Mây, Lãnh Hàn và Lam Vân tiếp tục hành trình. Họ đi qua những cánh rừng rậm, những con sông lớn, và những ngọn núi cao. Trên đường đi, họ gặp gỡ nhiều người, nghe nhiều câu chuyện, và chứng kiến nhiều cảnh đời. Thì ra không chỉ có bọn họ, tổ chức Bóng Ma cũng đã gây ra rất nhiều tội lỗi đối với những người khác, làm bọn họ phải rơi vào những tình cảnh khốn đốn mà cho dù muốn giúp, Lam Vân và Lãnh Hàn cũng không thể nào có đủ khả năng, chuyện họ có thể làm là cùng nhau tiến lên, để có thể thoát khỏi Bóng Ma, tiêu diệt nó, tiêu diệt bong tối đang bao trùm lấy họ.

Một ngày nọ, Lãnh Hàn và Lam Vân đến một thị trấn nhỏ. Họ quyết định dừng chân tại đây để tìm hiểu thêm thông tin về tổ chức Bóng Ma.

Tại một quán trà ven đường, Lãnh Hàn và Lam Vân tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.

"Nghe nói tổ chức Bóng Ma đang tìm kiếm những đứa trẻ có siêu năng lực," một người đàn ông nói.

"Đúng vậy," người kia đáp. "Chúng muốn lợi dụng sức mạnh của những đứa trẻ đó để thống trị thế giới."

Lãnh Hàn và Lam Vân nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ biết rằng mình phải hành động ngay lập tức để ngăn chặn âm mưu của tổ chức Bóng Ma.

Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi quán trà, lòng nặng trĩu. Những lời họ vừa nghe được đã khẳng định những gì họ lo sợ bấy lâu: tổ chức Bóng Ma không chỉ nhắm vào Lam Vân, mà còn nhiều đứa trẻ khác có siêu năng lực.

"Chúng ta phải làm gì đây, Lãnh Hàn?" Lam Vân hỏi, giọng đầy lo lắng.

Lãnh Hàn siết chặt tay Lam Vân, ánh mắt kiên định. "Chúng ta sẽ tìm ra cách để ngăn chặn chúng. Chúng ta sẽ không để chúng làm hại bất kì đứa trẻ nào giống như em nữa."

Lãnh Hàn và Lam Vân quyết định ở lại thị trấn để tìm hiểu thêm thông tin. Họ cải trang thành những người dân bình thường, trà trộn vào đám đông, lắng nghe những câu chuyện, những lời đồn đại về tổ chức Bóng Ma.

Qua những thông tin thu thập được, Lãnh Hàn và Lam Vân biết rằng tổ chức Bóng Ma đang hoạt động rất mạnh mẽ ở khu vực này. Chúng đã bắt cóc nhiều đứa trẻ có siêu năng lực, đưa chúng về một nơi bí mật để giết chết bọn chúng, lấy xác bọn trẻ để nghiên cứu về siêu năng lực để giúp bọn hắn có thể tạo ra những con rối, những thứ vũ khí sinh học bằng không có tình cảm.

Lãnh Hàn và Lam Vân càng quyết tâm hơn bao giờ hết. Họ biết rằng mình phải tìm ra nơi ẩn náu của tổ chức Bóng Ma và giải cứu những đứa trẻ bị bắt cóc.

Một đêm nọ, Lãnh Hàn và Lam Vân lẻn vào một căn cứ bí mật của tổ chức Bóng Ma. Bên trong căn cứ, họ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: những đứa trẻ bị nhốt trong những chiếc lồng sắt, chờ đợi đến lượt mình bị thịt như những con súc vật không hơn không kém...

Những đứa trẻ đó đều tầm tuổi Lam Vân, có những đứa còn nhỏ hơn, bọn chúng đều gầy trơ xương, đôi mắt đứa nào cũng tràn đầy tuyệt vọng chỉ đợi chờ chết.

"Quá... quá tàn nhẫn!" Lam Vân khóc không ra nước mắt, nắm lấy cánh tay Lãnh Hàn vùi mặt mình vào lòng hắn cố gắng kiềm chế mình.

Lãnh Hàn cũng run run, ôm lấy an ủi Lam Vân.

"Đừng khóc, ta sẽ cứu bọn trẻ ra khỏi đây."

Lam Vân ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi dài. "Nhưng chúng ta phải làm sao đây? Bọn chúng đông quá, còn có vũ khí nữa." Giọng cậu bé run rẩy, sợ hãi nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.

Lãnh Hàn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Lam Vân, ánh mắt kiên định. "Đừng lo, ta có kế hoạch rồi. Em tin tưởng ta mà, đúng không?"

Lam Vân gật đầu, nắm chặt tay Lãnh Hàn. "Em luôn tin tưởng anh."

Lãnh Hàn nhìn vào mắt Lam Vân, ánh mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng và yêu thương. "Em hãy ở đây, đừng đi đâu cả. Ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, còn em hãy nhân cơ hội đó giải cứu những đứa trẻ."

Lam Vân ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. "Vâng, anh hãy cẩn thận."

Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Hắn di chuyển như một bóng ma, lén lút tiếp cận những tên lính canh. Với những động tác nhanh nhẹn và chính xác, Lãnh Hàn hạ gục từng tên một mà không gây ra tiếng động.

Trong khi đó, Lam Vân tập trung sức mạnh siêu năng lực của mình. Cậu bé nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi tung ra một luồng năng lượng mạnh mẽ, điều khiển những đứa trẻ đó tự mở lồng sắt ra.

"Nhanh lên, chạy đi!" Lam Vân hét lớn, chỉ tay về phía lối ra.

Mấy đứa nhỏ sau khi nhận ra mình được cứu cũng cố gắng chạy thật nhanh, nắm lấy hi vọng nhỏ nhoi này.

"Tốt quá..."

Lam Vân thở ra nhẹ nhõm, bỗng một tên Bóng Ma xuất hiện từ sau lưng muốn bắt lấy cậu bé.

Lãnh Hàn xuất hiện bên cạnh Lam Vân, hắn đã hạ gục tên lính canh đó, nắm lấy tay Lam Vân kéo cậu bé vào ngực mình. "Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Lam Vân gật đầu, cùng Lãnh Hàn chạy về phía những đứa trẻ. Họ nhanh chóng rời khỏi căn cứ, biến mất vào màn đêm.