Mặt Trời Trong Đêm

Chương 22: Chìm sâu vào cơn bão lòng



Lãnh Hàn ngồi xuống bên bờ suối, nhìn dòng nước chảy xiết. Hắn nhớ lại những ngày tháng làm sát thủ cho Bóng Ma, nhữngnhiệm vụ tàn nhẫn hắn đã thực hiện. Hắn đã giết biết bao nhiêu người, phá hủy biết bao nhiêu gia đình. Hắn đã gieo rắc nỗi đau và sự chết chóc khắp nơi.

“Ta đáng bị như thế này,” Lãnh Hàn tự nói với chính mình. “Ta đáng bị lừa dối, đáng bị phản bội. Ta đã làm quá nhiều điều xấu xa, ta không xứng đáng được hạnh phúc.”

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Hắn không muốn khóc, hắn không muốn yếu đuối. Nhưng nỗi đau trong lòng hắn quá lớn, nó như một con quái vật đang gặm nhấm tâm hồn hắn.

“Lam Vân, ta xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm. “Ta xin lỗi vì đã không nhận ra sự lừa dối của em sớm hơn. Ta xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng những đau khổ này.”

Hắn biết rằng lời xin lỗi của hắn không thể nào bù đắp được những gì Lam Vân đã phải chịu đựng. Nhưng hắn vẫn muốn nói ra, để giải tỏa phần nào gánh nặng trong lòng mình.

Lãnh Hàn ngồi bên bờ suối rất lâu, cho đến khi trời đã sáng hẳn. Hắn đứng dậy, quyết định tiếp tục lên đường. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết là mình không thể ở lại đây nữa. Hắn cần phải tìm một nơi để trốn tránh quá khứ, để quên đi nỗi đau.

Trong khi đó, Lam Vân vẫn đang tìm kiếm Lãnh Hàn. Cậu bé đã đi khắp nơi, hỏi thăm mọi người, nhưng không ai biết Lãnh Hàn đã đi đâu.

Lam Vân tuyệt vọng. Cậu bé cảm thấy mình đã mất đi tất cả. Cậu bé không còn lý do gì để sống nữa. Tuy bắt đầu là dối trá nhưng tình cảm của Lam Vân không phải dối trá. Khoảng thời gian ở bên Lãnh Hàn chính là khoảng thời gian cậu bé cảm thấy hạnh phúc nhất.

“Anh Lãnh Hàn, anh ở đâu?” Lam Vân khóc nức nở. “Em xin lỗi, em biết em đã sai rồi. Em chỉ muốn được ở bên anh, được anh yêu thương. Anh hãy quay về với em đi.”

Nhưng không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây, mang theo nỗi buồn và sự cô đơn.

Lam Vân ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Cậu bé cảm thấy mình như đang chìm dần vào bóng tối, không còn lối thoát…

“Anh Lãnh Hàn…” Lam Vân thì thầm trong nước mắt, “Em biết anh đang ở đâu đó, em biết anh đang nghe thấy em. Em xin anh, hãy tha thứ cho em. Em thực sự yêu anh, Lãnh Hàn. Tình cảm của em là thật, em không hề lừa dối anh.”

Giọng nói của Lam Vân vang vọng trong không gian tĩnh mịch của khu rừng, như một lời cầu nguyện tha thiết. Cậu bé nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên Lãnh Hàn, những nụ cười, những cái ôm, những lời nói yêu thương. Tất cả đều chân thật, đều xuất phát từ trái tim cậu.

“Em đã sai khi lừa dối anh ngay từ đầu,” Lam Vân tiếp tục, giọng nói nghẹn ngào. “Nhưng em không thể kiểm soát được bản thân mình, em quá sợ hãi. Em xin anh, hãy cho em một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Em sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lại lỗi lầm của mình.”



“Lãnh Hàn, Lãnh Hàn, anh đang ở đâu?” Tiếng gọi của Lam Vân vang vọng trong khu rừng tĩnh mịch. Cậu bé đã đi tìm Lãnh Hàn suốt mấy ngày qua, không ngừng gọi tên anh, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ.

“Anh Lãnh Hàn, em biết anh đang ở đâu đó. Em xin anh, hãy tha thứ cho em.” Giọng Lam Vân nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. “Em biết mình đã sai rồi, em không nên lừa dối anh. Nhưng em thực sự yêu anh, Lãnh Hàn. Tình cảm của em là thật, em không hề lừa dối anh.”

Cậu bé dừng lại bên một gốc cây cổ thụ, tựa lưng vào thân cây, thở dốc. Sự mệt mỏi và tuyệt vọng khiến cậu bé gần như kiệt sức. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc, cậu phải tìm thấy Lãnh Hàn, phải nói cho anh biết tình cảm thật sự của mình.

“Anh Lãnh Hàn, anh có nghe thấy em không?” Lam Vân lại gọi, giọng nói yếu ớt. “Em xin anh, hãy cho em một cơ hội để sửa chữa sai lầm. Em sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lại lỗi lầm của mình.”

Trong khi đó, Lãnh Hàn đang trốn trong một hang động tối tăm, ẩm ướt. Hắn ngồi co ro một góc, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Ký ức về Lam Vân cứ hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn đau đớn tột cùng.

“Tại sao? Tại sao em lại lừa dối ta?” Lãnh Hàn lẩm bẩm, giọng nói đầy tuyệt vọng. “Ta đã tin tưởng em, yêu thương em hơn cả bản thân mình. Vậy mà em lại lợi dụng ta, lừa dối ta.”

Hắn đấm mạnh vào vách đá, những giọt máu tươi chảy ra từ bàn tay. Nhưng hắn không cảm thấy đau, nỗi đau trong lòng hắn còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần.

“Ta đã sai rồi,” Lãnh Hàn tự trách mình. “Ta đã quá ngu ngốc, quá tin người. Ta đáng bị như vậy.”

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng quên đi hình ảnh Lam Vân, nhưng không thể. Cậu bé như một bóng ma ám ảnh hắn, không ngừng hiện về trong Tâm trí hắn.

“Lam Vân, ta hận em,” Lãnh Hàn nghiến răng, giọng nói đầy căm phẫn. “Ta hận em vì đã lừa dối ta, hận em vì đã khiến ta đau khổ như vậy.”

Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy một nỗi đau xót sâu thẳm. Hắn vẫn còn yêu Lam Vân, dù cho cậu bé đã lừa dối hắn.

“Ta không biết mình nên làm gì nữa,” Lãnh Hàn lẩm bẩm. “Ta muốn quên em, nhưng không thể. Ta muốn hận em, nhưng cũng không thể.”

Hắn cảm thấy mình như đang lạc lối trong một mê cung tăm tối, không tìm thấy lối ra. Hắn không biết mình nên đi đâu, về đâu, làm gì. Hắn chỉ biết rằng mình đang rất đau khổ, rất cô đơn.

“Lam Vân, ta phải làm sao đây?” Lãnh Hàn thốt lên trong tuyệt vọng.