Mặt Trời Trong Đêm

Chương 26: Tàn dư bùng phát



Những ngày sau đó, Lam Vân dần hồi phục sức khỏe và tinh thần. Cậu bé dành nhiều thời gian ở bên Lãnh Hàn, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp và vun đắp tình cảm. Dường như sau biến cố đó, mối liên kết giữa hai người càng thêm sâu sắc.

Tuy nhiên, Lãnh Hàn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Hắn biết rằng bóng tối vẫn còn ẩn náu đâu đó trong tâm trí Lam Vân, chỉ chờ cơ hội để trỗi dậy. Hắn quyết định tìm cách giúp Lam Vân kiểm soát siêu năng lực của mình, để cậu bé không còn bị bóng tối lợi dụng nữa.

Lãnh Hàn bắt đầu dạy Lam Vân những kỹ thuật thiền định và kiểm soát tâm trí. Hắn cũng tìm kiếm những cuốn sách cổ, những lời dạy của các bậc tiền bối về cách chế ngự sức mạnh siêu nhiên. Lam Vân rất chăm chỉ học tập, cậu bé không muốn làm Lãnh Hàn thất vọng thêm lần nào nữa.

Dần dần, Lam Vân đã có thể kiểm soát được siêu năng lực của mình tốt hơn. Cậu bé không còn bị những cơn ác mộng ám ảnh, không còn cảm thấy bóng tối đang rình rập xung quanh mình. Lãnh Hàn rất vui mừng khi thấy sự tiến bộ của Lam Vân, hắn tin rằng cậu bé sẽ sớm vượt qua được nỗi sợ hãi và trở thành một người mạnh mẽ, tự tin.

Nhưng số phận trớ trêu, khi Lam Vân vừa mới tìm lại được sự bình yên, một cơn bão định mệnh đã ập đến. Tổ chức Bóng Ma, sau khi bị Lãnh Hàn và Lam Vân tiêu diệt căn cứ chính, đã không cam lòng chịu thua. Chúng đã tập hợp lại, mạnh mẽ và tàn độc hơn trước, quyết tâm trả thù và giành lại quyền lực.

Một ngày nọ, khi Lãnh Hàn và Lam Vân đang đi dạo trong rừng, họ bất ngờ bị một nhóm sát thủ Bóng Ma tấn công. Lãnh Hàn và Lam Vân chiến đấu dũng cảm, nhưng kẻ thù quá đông và mạnh mẽ. Lãnh Hàn bị thương nặng, Lam Vân bị bắt cóc.

“Lãnh Hàn!” Lam Vân hét lên trong tuyệt vọng khi bị đám sát thủ lôi đi.

Lãnh Hàn cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn không thể cử động được. Hắn nhìn Lam Vân bị đưa đi, lòng đau như cắt. Hắn biết rằng mình phải cứu Lam Vân, nhưng hắn không còn đủ sức lực.

“Lam Vân, ta nhất định sẽ cứu em,” Lãnh Hàn thì thầm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Hắn cố gắng bò dậy, lê từng bước nặng nề về phía Làng Mây. Hắn phải báo tin cho trưởng làng và người dân, để họ cùng nhau tìm cách cứu Lam Vân.

Lãnh Hàn lê từng bước nặng nhọc trên con đường mòn quen thuộc dẫn về Làng Mây. Mỗi bước đi là một cơn đau nhói từ vết thương trên người, nhưng nỗi đau thể xác không là gì so với sự dày vò trong tâm trí hắn. Hắn tự trách mình đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ Lam Vân, để cậu bé rơi vào tay kẻ thù một lần nữa.

Trở về đến Làng Mây, Lãnh Hàn gục ngã trước cửa nhà trưởng làng. Người dân trong làng vội vã chạy đến, kinh hãi trước tình trạng của hắn.

“Lãnh Hàn, chuyện gì đã xảy ra?” Trưởng làng lo lắng hỏi.

Lãnh Hàn cố gắng mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Lam Vân… Bóng Ma… đã bắt cóc Lam Vân rồi.”

Cả làng chìm trong sự bàng hoàng và sợ hãi. Lam Vân là một phần của họ, là niềm hy vọng của họ. Giờ đây, cậu bé lại rơi vào tay kẻ thù, không ai biết cậu bé sẽ phải chịu đựng những gì.

Trưởng làng nắm chặt tay Lãnh Hàn, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ cứu Lam Vân. Chúng ta sẽ không để Bóng Ma làm hại cậu bé.”

Người dân Làng Mây nhanh chóng tập hợp lại, chuẩn bị vũ khí và lương thực. Họ quyết tâm sẽ giải cứu Lam Vân, dù phải trả giá bằng bất cứ giá nào.

Lãnh Hàn được đưa vào trong nhà để chữa trị vết thương. Hắn nằm trên giường, cơ thể đau đớn, nhưng tâm trí hắn còn đau đớn hơn gấp bội. Hắn không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã để Lam Vân gặp nguy hiểm.

“Lam Vân, ta xin lỗi,” Lãnh Hàn thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. “Ta nhất định sẽ cứu em.”

Trong khi đó, Lam Vân bị đám sát thủ Bóng Ma đưa đến một căn cứ bí mật. Cậu bé bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo. Bóng tối vẫn đang kiểm soát tâm trí cậu bé, khiến cậu bé không thể chống cự.

“Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm,” giọng nói của Bóng Ma vang lên trong đầu Lam Vân. “Ngươi sẽ phải chịu đựng sự đau khổ gấp trăm ngàn lần.”

Lam Vân run rẩy, sợ hãi. Cậu bé không muốn trở thành con rối của Bóng Ma, nhưng cậu bé không thể làm gì được. Cậu bé cảm thấy mình đang dần mất đi chính mình, mất đi ánh sáng trong tâm hồn.

“Lãnh Hàn, cứu em,” Lam Vân thì thầm trong tuyệt vọng.