Mặt Trời Trong Đêm

Chương 5: Ngọn lửa nơi đáy lòng



Căn nhà gỗ nhỏ bé, ánh nến leo lắt...

Lãnh Hàn ngồi trên chiếc giường gỗ sờn cũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến đang cháy leo lét. Bóng tối bao trùm căn nhà, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió xào xạc qua những tán lá. Hắn chìm trong suy nghĩ, tâm trí hỗn loạn giữa quá khứ tăm tối và tương lai mịt mờ.

"Làm sao để thoát khỏi bóng tối này?" Lãnh Hàn thầm hỏi bản thân. "Làm sao để chuộc lại những tội lỗi đã gây ra?"

Bỗng nhiên, tiếng động nhỏ vang lên từ chiếc giường bên cạnh. Lãnh Hàn quay sang, nhìn thấy Lam Vân đang ngọ nguậy, cố gắng mở mắt.

"Lam Vân?" Lãnh Hàn khẽ gọi tên cậu bé.

"Anh Lãnh Hàn?" Lam Vân dụi mắt, giọng nói còn ngái ngủ. "Em... em sao lại ở đây?"

"Em ngủ thiếp đi sau khi ăn tối." Lãnh Hàn giải thích. "Em có sao không?"

Lam Vân lắc đầu, cười nhẹ. "Em không có sao hết á. Chắc tại... em chưa quen ngủ ở đây thôi."

Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy lòng mình ấm áp.

"Đừng lo lắng, Lam Vân." Lãnh Hàn nói, giọng đầy dịu dàng. "Ở đây em sẽ an toàn."

Lam Vân gật đầu, nhìn Lãnh Hàn có chút ngượng ngùng.

"Anh Lãnh Hàn... cái đó..."

"Em có thể ôm anh không?"

Lãnh Hàn hơi sửng người, thấy hắn cứng đờ Lam Vân vội nói tiếp. "Không phải ý gì đâu... chỉ là lần đầu tiên em phải ngủ ở một nơi xa lạ, cho nên có hơi sợ..."

Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy trái tim mình rung động. Cậu bé này, dù còn nhỏ nhưng đôi mắt lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. Hắn hiểu rằng, Lam Vân cũng đang phải chịu đựng những tổn thương từ quá khứ.

"Đến đây nào, Lam Vân." Lãnh Hàn nói.

Lãnh Hàn dang rộng vòng tay, ôm Lam Vân vào lòng. Cậu bé nép vào lòng hắn, cảm nhận hơi ấm và sự che chở. Lãnh Hàn khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Lam Vân, dịu dàng nói:

"Đừng sợ, Lam Vân. Có ta ở đây rồi, ta sẽ bảo vệ em."

Lam Vân mỉm cười, vùi mình vào vòng tay ấm áp của Lãnh Hàn. Cậu bé cảm thấy an toàn và bình yên, mọi lo âu và sợ hãi đều tan biến.

Lãnh Hàn ôm Lam Vân chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cậu bé. Hắn nhắm mắt lại, hít thở mùi hương dễ chịu tỏa ra từ mái tóc của Lam Vân.

"Cảm ơn anh, anh Lãnh Hàn." Lam Vân thì thầm.

"Em không cần phải cảm ơn ta." Lãnh Hàn nói. "Ta cũng cảm thấy may mắn khi có em ở đây."

Họ ôm nhau trong im lặng, tận hưởng sự ấm áp và bình yên của khoảnh khắc này. Bóng tối bên ngoài như tan biến, chỉ còn lại ánh sáng le lói của ngọn nến và tình cảm ấm áp giữa hai con người.

Sau một lúc, Lam Vân khẽ cựa quậy trong vòng tay Lãnh Hàn.

"Anh Lãnh Hàn... em buồn ngủ rồi." Lam Vân nói, giọng đầy ngái ngủ.

Lãnh Hàn mỉm cười, vỗ nhẹ lưng Lam Vân.

"Được, ngủ đi bé con." Lãnh Hàn nói. "Đã khuya rồi."

Lam Vân gật đầu, nhích lại gần Lãnh Hàn, nhắm mắt lại. Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy thật bình yên. Hắn biết rằng mình đã tìm được một nơi để trú ẩn, một người để yêu thương và một cuộc sống mới để bắt đầu.

Lặng lẽ nhìn Lam Vân say giấc, Lãnh Hàn thầm hứa với bản thân sẽ bảo vệ cậu bé bằng mọi giá. Hắn sẽ không để bất kỳ ai làm hại Lam Vân, cũng sẽ không để cậu bé phải trải qua những đau khổ như trước đây nữa.

Ánh nến dần tắt, căn nhà gỗ chìm trong bóng tối. Nhưng trong trái tim Lãnh Hàn, một ngọn lửa hy vọng mới đã được thắp lên. Ngọn lửa ấy mang tên Lam Vân, là ánh sáng dẫn dắt hắn thoát khỏi bóng tối quá khứ và hướng đến một tương lai tươi sáng hơn.